Đây là một niềm vui chỉ có thể bộc phát bằng toàn bộ cơ thể.
Thoải mái! Sảng khoái đến cực điểm!
"Sao sáng quá đi mất!"
"Tường nhà lao cao quá trời!"
Xung quanh, đám cai ngục vốn đã tan ca, lẽ ra phải ăn cơm trong nhà ăn, nhưng giờ ai cũng ôm bát đứng ngoài xem náo nhiệt.
Một trận cười vui vẻ vang lên, có kẻ cười nghiêng cười ngả.
Chắc họ đang nghĩ:
"Con bé này trời sinh ra đã là danh hài, diễn trò khéo thật."
Nhưng nào ai biết, ta đã sống lại, đếm từng ngày, chịu đựng bóng tối,
Sống dưới lòng đất suốt 103 ngày, hôm nay mới là lần đầu tiên hít thở không khí bên ngoài.
Gió đêm lẫn hương hoa quế, ta ngửa cổ hít một hơi thật sâu.
Đẹp đến mức muốn say luôn.
"Hựu Niên!"
Ta nhảy đến trước mặt hắn.
"Ta dạy huynh nhảy múa nhé, được không?"
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đường đường là Thế tử gia, mà cũng biết căng thẳng.
"Ta đi lại không thuận, sợ làm muội cụt hứng thì không hay."
Ta hát giai điệu của "Waltz số 2" của Shostakovich, nắm lấy cả hai tay hắn.
Thực ra ta chẳng biết nhảy múa gì cả, ngay cả vẫy tay múa hoa cũng không biết.
Ta chỉ là không muốn hắn đứng đó một mình, để gió thu lạnh lẽo thổi tung tấm áo tù trắng, trông chẳng khác nào một bóng ma u sầu.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, từ lòng bàn tay trượt xuống cổ tay, cũng thuận tiện đo thử vòng eo của hắn.
Hắn gầy đi nhiều quá.
Chưa đến mức trơ xương, nhưng lớp áo tù trên người hắn rộng thùng thình, trông thật trống trải và lẻ loi.
Ta đã không nuôi hắn béo lên được.
18
Đêm nay ta không còn gặp ác mộng nữa, ngủ một giấc ngon lành.
Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy giọng nói thì thầm bên tai.
"Tiểu Ngư, đừng sợ."
"Chờ ta."
"Chờ ta kiếm được một con đường sống, để lại cho muội."
Má ta ngứa ngứa.
Ta vỗ mạnh một cái, lẩm bẩm trong miệng.
"Con gián thối, cút đi!"
Ồ, hết ngứa rồi.
Hồng Trần Vô Định
19
Có Phùng công công làm chỗ dựa, lão quản ngục mắt nhắm mắt mở cho qua, chúng ta cứ cách một ngày lại được ra sân tập hóng gió.
Cứ thế mà đếm ngày, đến lúc nhận ra thì đã là Trung thu.
Nghe nói trong thành đang rất náo nhiệt, đây là mấy ngày nghỉ hiếm có, những cai ngục được nghỉ phép đều dắt theo gia đình ra phố dạo chơi.
Những người không được nghỉ thì rầu rĩ than thở, trời tối lại lén lút chạy ra góc tường ngắm đèn lồng phản chiếu trên mặt hồ.
Còn chúng ta, chẳng đi đâu được, sân tập là nơi duy nhất có thể lui tới.
"Hựu Niên, mau nhìn kìa, bên đó b.ắ.n pháo hoa rồi!"
Hựu Niên nhìn theo hướng ta chỉ, gật đầu nói: "Đó là Đông Thị, năm nào Trung thu và Thượng Nguyên cũng đều có b.ắ.n pháo hoa."
Đáng tiếc Đông Thị quá xa, pháo hoa bị tường cao của thiên lao che mất quá nửa. Ta kiễng chân đứng lên ghế, cũng chỉ thấy được một vòng sáng mờ mờ.
Đỏ hồng như hoa hồng, vàng óng như kim tuyến, xanh lục như ngọc bích, tím biếc như hoa đằng la...
Thật đẹp.
Ta kiễng chân đến tê cả mắt cá, cuối cùng mới tiếc nuối nhảy xuống.
"Haiz, chỗ chúng ta không b.ắ.n pháo hoa sao?"
Tiểu Bát nhét vào tay ta một túi hạt dẻ rang đường, gần đây hắn thường xuyên chạy đến chỗ chúng ta chơi.
"Cô nương mà thực sự muốn xem, không phải là không có cách, chỉ cần cô nương chịu khó dỗ dành Thế tử gia một chút."
"Dỗ hắn có ích gì? Hắn còn có thể mọc cánh bay ra ngoài chắc?"
Tiểu Bát chớp mắt, cười đầy thần bí.
"Thiên cơ bất khả lộ. He he, chỉ cần cô nương muốn, chuyện gì cũng có thể thành."
Thật không đấy?
Ta nhào tới bên Hựu Niên, níu lấy tay áo hắn lắc lư, giọng mềm nhũn như thể có thể tan thành nước.
"Thế tử đại nhân~ ta muốn xem pháo hoa, có được khônggg?"
Hựu Niên giơ tay lên che miệng, cố nhịn cười, có vẻ rất hưởng thụ.
"Được. Đợi một ngày."
Kiếp trước ta sống ở một thành phố trực thuộc trung ương, đã hơn mười năm không được xem b.ắ.n pháo hoa.
Năm ngoái có tin hạn chế pháo hoa được dỡ bỏ một chút, nhóm chat trong thành phố đâu đâu cũng thấy rao bán. Ta mạnh dạn mua lén một lô, tiêu hết hai trăm tệ.
Ai ngờ chưa kịp đợi đến đêm Giao thừa, nghe nói có người cùng khu bị bắt quả tang, phải nộp phạt.
Ta lập tức chột dạ, rụt cổ đem chỗ pháo hoa kia gửi về quê.
Bây giờ, rốt cuộc có thể được toại nguyện rồi.
Làm sao mà không vui cho được?
Tối đó, vừa đến giờ Tuất, trong thành mười hai phường vang lên tiếng trống báo giờ liên hồi, ánh trăng treo cao.
"Bùm!"
Chùm pháo hoa đầu tiên bay lên trời, nổ bùng thành một đóa hoa tím rực rỡ.
Rồi đóa thứ hai, thứ ba… hàng ngàn hàng vạn đóa.
Ta chưa từng thấy một màn pháo hoa nào nhiều và dày đặc đến thế. Từng tia sáng vàng óng đan xen, như thác đổ từ bầu trời xuống, chiếu rọi cả phương nam bừng sáng như ban ngày.
"Hựu Niên, huynh là thần tiên sao? Cái gì cũng có thể biến ra! Ha ha ha ha!"
Ta nắm lấy tay hắn, cười đến ngả nghiêng, cười đến mức hắn cũng sợ ta ngã, một cánh tay ôm chặt ta lại.
Trong khoảnh khắc nào đó, ta nhìn xuyên qua pháo hoa, chạm phải ánh mắt hắn.
Rõ ràng hắn đang cười, nhưng trong mắt lại ẩn giấu nỗi bi thương.
Ta không thích nhìn thấy điều đó.
Không phải là sắp c.h.ế.t thôi sao? Làm gì mà u ám đến vậy.
"*Kim triêu hữu tửu kim triêu túy, minh nhật sầu lai minh nhật sầu! Rượu tới thịt tới—"
(*Hôm nay có rượu thì hôm nay say, mai nếu có sầu thì để mai sầu)
Tiểu Bát kéo tới một cái rương nặng chịch.
"Cô nương uống rượu làm gì, không muốn đốt pháo hoa à?"
Hai mắt ta sáng rực: "Muốn!"
Hắn mua một thùng "Chưởng Trung Kim Hoa", nói đây là loại thích hợp nhất cho nữ tử chơi đùa.
Pháo hoa này giống y như pháo hoa cầm tay thời hiện đại, nếu mà có máy ảnh chụp lại thì đảm bảo lung linh xuất thần.
Hựu Niên tựa vào tường nhìn ta chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như thể mỗi lần nhìn là một lần ít đi.
Ta nghe thấy đám cai ngục tụm lại bàn tán.
"Quả nhiên gia đình quyền quý hay sinh ra kẻ si tình, sắp c.h.é.m đầu đến nơi rồi mà Thế tử gia vẫn còn nhớ dỗ nữ nhân."
Tạch! Đúng là làm mất hứng.
"Xem ta thần uy đại pháo đây!"
Ta giơ cây pháo hoa cầm tay lên ném xuống chân họ, tia lửa nhỏ xíu nhưng cũng đủ bén vào vạt áo bọn họ, dọa một đám cai ngục co giò chạy toán loạn.