Và cả pháo hoa chỉ cần mở miệng là có...
Những người, những chuyện ấy như tia chớp nối liền, giáng thẳng vào đầu ta một cách rõ ràng như ban ngày.
"Thảo xà hôi tuyến, phục mạch thiên lý." (Cỏ rắn đường dài, như dòng chảy ngầm vắt qua ngàn dặm.)
Ta rướn cổ, nhón chân mà nhìn kỹ vẻ mặt của hắn, mong thấy được hắn có phải đang tính kế trong lòng.
Nhưng người qua kẻ lại như bóng ma chen chúc, ta nhìn chẳng rõ gì cả.
Bên tai vang lên tiếng tù nhân gào khóc, tiếng cười điên loạn, tiếng rên xiết, tiếng van xin.
Bọn họ ai cũng khoác trên mình bộ áo tù bẩn thỉu, mang trên cổ chiếc gông nặng trịch.
Có người kéo tay đứa con thơ, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Có người què quặt, bước thấp bước cao, lê từng bước nặng nề.
Có người quỳ sụp trên bậc thềm, cầu xin cai ngục nhắn lại vài lời cho thân nhân.
Có người đứng thẳng lưng, tóc trắng thưa thớt, khuôn mặt hốc hác nhưng ánh mắt vẫn mang theo cốt cách của kẻ sĩ.
Đi ra khỏi cổng lao, ông ta còn thong dong phất tay chào bách tính bên đường.
Hừ, so xem ai diễn giỏi hơn phải không?
Ta bật người lao ra khỏi bóng tối, ngẩng cao đầu bước vào ánh dương chói lọi.
"Ngửa mặt cười lớn bước ra cửa, ta đâu phải hạng cỏ lau tầm thường!"
"Hôm nay chỉ có thiếu niên ta, dám hỏi trời đất ai dám cản!"
Hồng Trần Vô Định
"Một thân xông pha ba ngàn dặm, một kiếm từng địch vạn đại quân!"
Xung quanh lặng ngắt như tờ, bách tính và cả những tử tù chưa từng gặp mặt, tất cả đều tròn mắt nhìn ta.
Được rồi, ta diễn hỏng rồi, hu hu hu…
Ta co ro ngồi trong xe tù, nước mắt lặng lẽ rơi.
Rõ ràng trong phim, nhân vật chính chỉ cần hô một câu, chẳng phải xung quanh sẽ reo hò ủng hộ sao?
Hóa ra đây không phải kịch bản mà ta làm nhân vật chính…
Lên đến đài hành quyết, ai nấy đều bị gắn lên lưng một tấm bảng gỗ, trên đó viết rõ họ tên, gọi là thẻ vong mệnh.
Giám quan ra lệnh quỳ xuống, nhưng chẳng mấy ai chịu nghe, tất cả đều đứng thẳng lưng.
Còn gần một canh giờ nữa mới đến chính ngọ, một tên tiểu lại mặc áo xanh rướn cổ đọc bản tội trạng của chúng ta.
Không có loa phóng thanh, hắn ta gào đến khàn cả giọng, đọc vấp lên vấp xuống, trông thật khổ sở.
Không khí chẳng có chút gì trang nghiêm như trên phim cả.
Dưới đài đông nghịt dân chúng, có người bê bát cơm, có người bế trẻ con. Lác đác có mấy vị nho sĩ vận áo dài xanh, mặt đầy nghiêm nghị.
Nhưng đa số đều mang vẻ tò mò xen lẫn ngơ ngác, hệt như đám ông bà tụ tập ngoài cổng làng xem đồ tể g.i.ế.c lợn.
Xã hội chưa khai hóa trí tuệ, thật là tệ hại.
Ta đứng lâu đến tê chân, tên tiểu lại kia vẫn chưa đọc xong, ta bèn khoanh chân ngồi xuống.
Tầm mắt hạ thấp, ơ, ta vừa thấy cái gì thế này?
Gã tử tù đứng trước ta giấu trong tay áo một con dao!
Mũi d.a.o cạ cạ vào sợi dây trói tay, nhìn là biết đang cắt dây trói!
Khoan đã, huynh đệ, huynh định làm gì vậy?!
Dường như cảm nhận được hơi thở lạnh toát của ta, gã kia ngoái đầu lại, nhe răng cười.
Một hàm răng trắng lóa.
Mặt của Tiểu Bát!
Tim ta nhảy lên tận cổ, lập tức tiến sát hắn, sợ người khác phát hiện ra lưỡi d.a.o trong tay hắn.
Lén liếc sang bên trái, lại nhìn sang phải, ta lập tức phát hiện vài tù nhân khác cũng đã cắt được dây trói!
Ơ kìa! Sao ai cũng có d.a.o mà ta thì không?!
Ta sốt ruột đến nghiến răng, nhưng không dám mở miệng, sợ làm hỏng kế hoạch.
Mặt trời chiếu rọi đỉnh đầu, lòng ta như thiêu như đốt.
Giám quan canh giờ, đến khi mặt trời chính ngọ, hắn ta vung tay.
Mười mấy thẻ lệnh hành quyết rơi xuống.
"Giờ đã đến, hành hình—"
Hết rồi!
Mười mấy tên đao phủ ngậm rượu trong miệng, phun lên lưỡi đao sáng loáng.
Có người đè ta quỳ xuống.
Chân ta mềm nhũn, vai ta cũng run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn mở to tìm kiếm.
Người đến cướp pháp trường đâu rồi?! Nếu không đến ngay thì ta xuống dưới chơi ma sói với Diêm Vương mất!
"Vút—"
Một mũi tên xé gió bay vút qua!
Mười mấy hắc y nhân bịt mặt lộn nhào từ hai tửu lâu hai bên, nhảy vào đám đông, rút đao lao lên đài hành quyết.
Kẻ dẫn đầu quát lớn:
"Gian nịnh cầm quyền, các ngươi không phò trợ xã tắc, lại còn hãm hại trung lương!"
"Chư vị nghĩa sĩ, theo ta giết!"
Cuối cùng thì cảnh trong phim cũng xuất hiện!
Hàng ngàn bách tính dưới đài hỗn loạn, tiếng binh khí va chạm, tiếng hét g.i.ế.c chóc, tiếng gào thét vang trời, toàn bộ khu chợ sầm uất trở thành một bãi chiến trường.
Một tên thích khách bịt mặt vung đao, bổ vỡ khóa gông của ta, úp úp mở mở nói:
"Cô nương mau chạy, hướng về Giang… phủ mà chạy!"
Dứt lời, hắn ta tung người nhảy lên đài hành quyết c.h.é.m giết.
Khoan đã!
Quay lại đây!
Ta chưa nghe rõ!
Giang gì cơ?!
Họ Giang hay Giang phủ? Hay là Giang tướng quân, Giang thái thú, Giang tuần phủ?!
Ta vừa xuyên qua bốn tháng, ra khỏi thiên lao lần đầu tiên, không quen biết ai ở kinh thành cả! Bảo ta chạy đi, ta biết chạy đi đâu?!
Bốn phía đao kiếm tung hoành, m.á.u đổ lênh láng.
Những lời buổi sáng Hựu Niên nói vang lên trong đầu ta như tiếng sấm.
Tùy cơ ứng biến.
Ta nghiến răng, lết khỏi mặt đất, lao về phía chợ rau, giật lấy con ngựa có vẻ lành nhất.
Ta vừa kéo dây cương vừa trèo lên, khó khăn lắm mới ngồi vững được trên lưng ngựa.
"Ngựa ơi ngựa, ta nhìn là biết ngựa tốt! Mạng ta nhờ cả vào ngươi đấy!"
"Chúng ta ra khỏi kinh thành—giá!!!"
21
Kinh thành đại loạn.
Đám quan sai mang đao, kỵ binh vác súng, binh lính Thần Cơ Doanh tay cầm nỏ nhỏ đều đang ồ ạt kéo đến pháp trường.
Ta giật phăng áo tù trên người, rạp sát lưng ngựa, mặc cho gió rít bên tai.
Trước cổng thành, mấy lớp dây ngăn ngựa sắt chặn trước mặt, gai nhọn tua tủa, như thể chỉ cần chạm vào sẽ đ.â.m xuyên người ta ngay lập tức.
Ta siết chặt lấy cổ ngựa, kẹp chặt bụng ngựa, giọng run rẩy cất tiếng:
“Hảo mã nhi—nhảy! Nhảy càng cao càng tốt!”