Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Chương 2

Hắn không trả lời, ta bèn tự mình mò mẫm, xuyên qua lớp vải rách nát trên lưng hắn, chạm đến vệt m.á.u còn mới. Không có ánh sáng, ta chẳng thể nhìn rõ thương tích thế nào.

 

"Hầy, nơi này chẳng có cách nào ngừa nhiễm trùng, chỉ có thể trông mong vào sức đề kháng của ngươi thôi."

 

Ta đặt mâm cơm trước mặt hắn.

 

"Được rồi, đến bữa rồi. He he, ngươi muốn ăn gì trước?"

 

"Cơm có vẻ hơi nguội, hay ăn gà trước?" Ta lau nước miếng, do dự nói: "Nhưng người bị thương nặng mà ăn dầu mỡ thì vết thương khó lành, đúng không?"

 

"Ta thề với trời, ta tuyệt đối không hề nhắm đến nửa con gà còn lại!"

 

"Ăn cơm trước phải uống canh, ta đút cho ngươi chút nước trước nhé?"

 

Ta múc một muỗng trà, cẩn thận đưa tới miệng hắn.

 

Hắn tựa vào vách tường, chẳng buồn mở mắt, khớp hàm cắn chặt, nhất quyết không chịu uống.

 

Ta giả vờ khóc lóc nức nở: "Công tử, ngươi làm ơn đừng c.h.ế.t hôm nay mà! Ta đã bị nhốt một mình bốn mươi chín ngày, ngày nào cũng tự nói chuyện đến sắp phát điên, ngươi ở lại với ta thêm vài hôm đi."

 

"Trước khi ngươi đến, ta gần như không chịu nổi nữa rồi. Ta vốn định khắc đủ mười chữ chính lên tường, sau đó tìm một bức vách đ.â.m đầu c.h.ế.t quách đi."

 

"Nhưng rồi ngươi đến! Đây là gì?"

 

"Đây là thiên ý đó!"

 

"Phật gia nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Ủa? Mà tháp đó là gì nhỉ?"

 

"Ta đọc sách cũng không ít, sao lại không biết chuyện này? Đúng là học không đến nơi đến chốn mà!"

 

Thừa lúc hắn lơ là, ta bèn kẹp lấy cằm hắn, nhét thẳng một muỗng nước vào miệng.

 

"Khụ khụ khụ!"

 

Hắn bị sặc, ho khan liên tục, có lẽ vì động đến vết thương nên lại run rẩy hồi lâu.

 

Đến khi ta đưa muỗng thứ hai đến bên miệng, rốt cuộc hắn cũng nhắm mắt mà uống.

 

Ta cười ha hả: "Ta lớn thế này, đây là lần đầu tiên hầu hạ người khác, tay nghề không tốt, mong ngươi lượng thứ haha."

 

Ta lại múc một muỗng cơm đưa đến bên môi hắn.

 

Hắn cúi đầu,  khuôn mặt xám ngoét chẳng chút sức sống.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta liền dùng chiêu cũ, kẹp lấy cằm hắn, mạnh mẽ đút một muỗng cơm vào miệng.

 

"Huynh đệ, ngươi phải ăn uống cho đàng hoàng. Cai ngục nói bây giờ mới tháng năm, mà chúng ta phải đến mùa thu mới bị hành quyết. Trong lịch sử, mùa thu nghĩa là tiết thu phân, vậy là chúng ta còn ba tháng để sống."

 

"Ăn ngon uống đủ, dưỡng tinh thần, ai biết ba tháng nữa có khi lại có chuyển biến mới?"

 

Ta lải nhải như một bà mẹ già, vừa tự nói tự nghe, vừa tự cười chính mình.

 

Chắc ta bệnh rồi, đột nhiên nhìn thấy một người sống, mà vui đến mức này.

 

Nhưng nhìn hắn từng muỗng từng muỗng cơm vào miệng, từng ngụm từng ngụm nước trôi xuống, ta cảm thấy… còn thú vị hơn việc lấy rơm tết thành dây bện nhiều.

 

5

 

Ta đã nuôi "sống" hắn.

 

Suốt hai ngày ép hắn ăn cơm, đến ngày thứ ba, hắn cuối cùng cũng nảy sinh ý muốn sống. Khi ta bưng mâm cơm đến trước mặt, hắn chủ động cầm lấy đũa.

 

"Ngươi tự ăn sao? Hôm nay có sức rồi à?"

 

Hắn lặng lẽ nhìn ta, chậm rãi gật đầu.

 

Ta hơi tiếc nuối, hôm nay mất đi một thú vui lớn.

 

Lại sợ hắn ăn khỏe quá, chẳng để lại miếng thịt nào cho ta, bèn lén lút vươn đũa định gắp nửa con cá trong đĩa của hắn.

 

Hắn cúi mắt nhìn thấy, lại nhẹ nhàng đẩy cả đĩa cá đến trước mặt ta.

 

Ta vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn huynh! Vậy ta để đầu cá với đuôi cá cho huynh ăn, phần thịt bụng huynh giữ lại mà ăn nhé!"

 

Người huynh đệ cùng lao vẫn im lặng, cũng chẳng gắp thức ăn, chỉ co một chân lên, đặt bát cơm trên đầu gối mà ăn.

 

Hắn cầm đũa rất cứng nhắc, ta nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy động tác gắp cơm của hắn rất chậm, như thể mỗi lần chỉ có thể gắp được vài hạt.

 

"Hay để ta đút cho ngươi? Kiểu này chắc ngươi ăn đến tết cũng chưa xong đâu."

 

Hắn khẽ run vai, lập tức vùi đầu vào bát, bắt đầu ăn từng miếng lớn.

 

Ăn xong, hắn chậm rãi chống tay xoay người về phía tường, quay lưng lại với ta.

 

Ta tò mò thò đầu: "Ngươi muốn đi tiểu sao? Ngồi thế này không tiện đâu nhỉ? Có cần ta đỡ ngươi dậy không?"

 

Hắn cứng đờ như tượng đá, không động đậy, chỉ cuộn tay lại, bịt chặt hai tai.

 

Ta phá lên cười.

 

Thì ra hắn ghét ta lắm lời, muốn quay mặt vào tường bịt tai nghỉ ngơi một lát.

 

Hai ngày sau, gã thị vệ tên Niên Thập Ngũ lại đến.

 

Lần này hắn mặc một bộ trường bào xanh biếc, vừa vặn ngay ngắn, ngang lưng đeo đao, không còn dáng vẻ lén lút như lần trước nữa, mà được một thái giám dẫn theo.

 

Tên thái giám này ngang hông đeo lủng lẳng nào là trân châu, bảo thạch, ngà voi, cổ ngắn, bụng phệ, mặt tròn trắng bệch, đánh một lớp phấn dày như quét vôi, điển hình của hạng gian nịnh trong cung.

 

"Chậc, thối c.h.ế.t đi được!" Gã bĩu môi mắng, lấy khăn tay che mũi, ngứa mắt nhìn mọi thứ, chỉ chừa nửa con ngươi lộ ra.

 

Quản ngục quỳ rạp nịnh nọt: "Không biết Hỉ công công giá lâm, không kịp thu dọn sạch sẽ, thật đáng tội!"

 

Lại cung kính gọi một tiếng "Niên thị vệ".

 

Ta kinh ngạc: "Thập Ngũ, ngươi thăng quan rồi sao?"

 

Niên Thập Ngũ cười khổ, không đáp, chỉ vội vã nhìn vào trong lao.

 

"Mở cửa! Ta muốn vào."

 

Quản ngục chần chừ, mãi đến khi Hỉ công công gật đầu, mới vội vàng tháo chìa khóa mở cửa.

 

Thập Ngũ xông vào, phía sau có một lão nhân râu dài vác theo một cái hòm thuốc, bước chân gấp gáp, cả người nồng nặc mùi thảo dược, chắc là một đại phu.

 

Bọn họ thắp đèn, cẩn thận vén lớp áo tù rách nát của người huynh đệ cùng lao, soi rọi từng tấc da thịt.

 

Ta cũng thò đầu vào xem.

 

Chỉ mới liếc một cái, ta đã khẽ "a" một tiếng.

 

Không chỉ có vết roi, vết sắt nung, mà ngón cái và ngón trỏ bên tay phải của hắn đều bị đập nát từng chút một.

 

Hai mắt cá chân gãy gập, vặn vẹo theo một góc độ bất thường. Ống chân bên phải gần như lộ cả xương…

 

Đó là hình phạt "Sơ tẩy chi hình" mà ta từng nghe trong một buổi thuyết giảng ở bảo tàng lịch sử.

Bình Luận (0)
Comment