Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Chương 20

Đám chúng ta về sau đều là binh sĩ được điều động từ sáu tỉnh phía Bắc. Loạn thế không có mấy quân chính quy, phần lớn là thổ phỉ bị bắt, lưu dân, phạm nhân trọng tội bị lưu đày, hỗn loạn hợp thành một đội quân.

 

Sau hai năm luyện binh và chinh chiến, dần dần cũng có chút bộ dáng quân đội.

 

Ta dựa vào chút kiến thức đọc sách, biết chữ, biết tính toán mà trở thành người được tướng quân trọng dụng.

 

Cũng nhờ có kinh nghiệm chữa thương cho Hựu Niên năm xưa, ta được đưa vào trướng quân y, chính thức có một chỗ đứng trong doanh trại.

 

Nhưng ta đã đánh mất tung tích của hắn.

 

Nghe nói phế thái tử liên thủ với thế gia, đoạt lại giang sơn.

 

Nghe nói đám gian đảng tạo phản cùng bọn hoạn quan cướp đi tám triệu lượng bạc trong quốc khố, chạy thẳng xuống phương Nam. Số bạc kia rơi vào tay thương nhân, làm giá lương thực tăng vọt, khiến dân chúng lầm than, lưu dân biến thành sơn tặc.

 

Tướng quân đưa chúng ta vào nội địa thu mua lương thực, đồng thời bảo vệ một phương bách tính.

 

Cái gọi là trận cướp pháp trường rầm rộ năm đó, giữa thời cuộc rối ren lại chẳng lưu lại chút dấu vết nào.

 

Thậm chí, chẳng ai biết từng có chuyện đó xảy ra.

 

Mỗi lần gặp thương nhân từ kinh thành đến, ta đều lao tới hỏi thăm tin tức.

 

— Có từng nghe qua vị Thế tử biểu tự là "Hựu Niên" chưa?

 

Nhưng người dân bình thường nào biết biểu tự của hoàng tộc?

 

“Là vị thế tử từng bị tống vào thiên lao ấy!” Ta vội vàng nói.

 

Thương nhân lắc đầu: 

 

“Chỉ tính riêng kinh thành đã có hơn mười vị thân vương, tân hoàng vừa lên ngôi đã luận công phong thưởng, lại sắc phong thêm tám vương gia ngoại tộc. Mấy vị vương gia đó ai cũng trung thành tận tụy, người nào mà chẳng từng bị lôi ra từ trong thiên lao?”

 

“Còn thế tử, người sống kẻ chết, kẻ tranh đoạt ngôi vị rồi bị phế truất, dùng bốn bàn tay cũng đếm không xuể.”

 

“Thiên hạ loạn lạc khắp nơi, chỗ nào cũng có kẻ tạo phản, chỗ nào cũng có người chết. Lưu dân thì cướp bóc, thổ phỉ thì chiếm đoạt tài sản, quan gia thì chiếm đất xưng hùng. Bách tính vung cuốc cầm rìu, kết thành bè phái, coi việc khởi nghĩa là vinh quang.”

 

“Giờ thiên hạ truyền nhau một câu đồng d.a.o — thử đoán xem là gì?

 

“Hoàng đế thay phiên ngồi, năm nay đến lượt ta rồi!”

 

“Thời thế như vậy, hoàng thượng lực bất tòng tâm, lương thực không đủ, bạc không có, đến ngay cả hoàng thân còn sống cũng bị đẩy ra ngoài cầm quân dẹp loạn.”

 

Ta mờ mịt nhìn về phương Nam, nơi hoàng thổ cuồn cuộn phủ kín đất trời.

 

Ta chưa từng hiểu, vì sao người xưa viết thơ biệt ly lại mang nỗi buồn thê lương đến vậy.

 

Hóa ra, có những người chỉ cần xoay người một cái, lần gặp lại tiếp theo đã không biết là khi nào.

 

Hai cánh tay ta mỏng manh, thân thể này quá nhỏ bé để có thể bon chen trong loạn thế.

 

Được doanh trại bảo hộ, có cơm ăn áo mặc, ta đã thấy là phúc phận lớn rồi.

 

Ta quay về phía vầng trăng, dập đầu một cái.

 

Hựu Niên à, nguyện chúc huynh cả đời bình an.

 

Bên cạnh, tiểu tướng quân họ Phương ngả người dựa lên tường thành, cười nhạt:

 

“Ai mà suốt ngày miệng nói ‘Không tin thần phật’, thế mà bây giờ lại quỳ trước trăng mà khấn bái thế này?”

 

“Ngươi cầu cho ai đấy? Tình lang của ngươi à?”

 

Ta cười, giơ nắm tay đ.ấ.m lên vai hắn một cái, rồi mở nắp vò rượu, uống một hớp, lại thêm một tầng men say.

 

Ngẩng đầu nhìn trời, ta lẩm bẩm:

 

“Là một người thật sự rất tốt.”

 

Phương Thế Hữu cười nhạt: “Lại ‘người rất tốt’ à? Trong mắt ngươi có ai xấu đâu.”

 

Mấy huynh đệ đứng gác bên cạnh cũng cười rộ lên.

 

Nói ra cũng nực cười, đám sơn tặc ngày xưa, giờ đều trở thành huynh đệ vào sinh ra tử.

 

Còn cái tên đại vương từng bắt cóc ta ba năm trước, chính là Phương Thế Hữu đây.

 

Hắn dựa vào võ nghệ cao cường, lên chức nhanh hơn ta, bây giờ đã là tiểu tướng quân ngũ phẩm rồi.

 

23

 

Người Đát Đát liên tục xâm phạm biên giới, nhưng lần nào cũng bị chúng ta đánh lui. Đến khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi xuống, bọn chúng cuối cùng cũng hạ cờ thu binh.

 

Mùa đông năm nay lạnh thấu xương, trâu bò c.h.ế.t cóng, tướng sĩ bị thương vì giá rét.

 

Phương tướng quân sốt ruột thúc giục chúng ta xây lại tường chuồng ngựa, nghe nói bọn Đát Đát muốn nghị hòa, đem thịt gia súc đổi lấy lương thực và muối.

 

Triều đình không buồn hồi đáp, ngược lại còn mở rộng quốc khố, tăng cường quân phí, lại còn phái một vị Tuần phủ đại nhân đến thăm hỏi tướng sĩ, kịp thời mang áo bông và lương thực thịt cá tới trước thềm năm mới.

 

“Báo—!”

 

Hồng Trần Vô Định

“Tuần phủ đại nhân đã đến Nam Quan.”

 

Đội ngũ tuần phủ kéo dài mười dặm, ba nghìn chiếc xe lừa chở đầy hàng Tết, để lại những vết bánh xe hằn sâu trên nền tuyết.

 

Đại tướng quân dẫn theo chúng ta ra ngoài thành nghênh đón.

 

Nhìn thấy hàng xe chất đầy heo sống, dê sống bị trói chân chất đống, cả doanh trại đều vui mừng khôn xiết.

 

Chính giữa đội ngũ tuần phủ là mấy cỗ xe ngựa, các vị quan lại từ trên xe lần lượt bước xuống, chắp tay hành lễ cùng Đại tướng quân, lời lẽ khách sáo nhưng mang đậm ý vui mừng.

 

Chỉ duy có một cỗ xe mãi vẫn chưa có ai xuống.

 

Vị quan ngồi trong xe đã khom lưng chuẩn bị bước xuống, nhưng chẳng biết làm sao lại như bị điểm huyệt, cứ đứng sững tại chỗ, đờ đẫn nhìn về phía chúng ta, mặc cho tuyết trắng như lông ngỗng phủ đầy người.

 

Tuần phủ kinh ngạc, cúi giọng gọi:

 

“Thừa tướng đại nhân, thân thể ngài vẫn ổn chứ? Để hạ quan đỡ ngài xuống xe?”

 

Ồ, Thừa tướng! Một vị quan to đến thế!

 

Bọn lính quèn như chúng ta vội vã lùi về sau, sợ mùi hôi hám, phân gia súc trên người chúng ta làm ô uế vị quan lớn.

 

Ta cũng len khỏi đám đông, vừa mới lùi ra phía sau thì bỗng nghe tiếng xôn xao vang lên.

 

“A, Thừa tướng đại nhân! Ngài làm sao vậy?”

 

“Mau gọi thái y!”

Bình Luận (0)
Comment