Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Chương 7

Nghe vậy, ta bất giác nuốt nước miếng.

 

"Mẹ ta hồi trước cũng thích hầm gà cho ta ăn lắm! Chặt nguyên con ra từng miếng, hầm chung với nấm hương, măng khô, hoặc là hạt dẻ táo đỏ. Khi đó ta còn chê nhạt nhẽo, chỉ ăn hai miếng là không thèm nữa. Giờ muốn ăn cũng chẳng được."

 

Tiểu Bát bật cười.

 

"Cô nương thích ăn, lần sau ta nghỉ phép, sẽ bảo mẹ hầm sẵn rồi mang vào cho cô nương!"

 

"Thật sao?!" Ta mừng rỡ, cười tít mắt: "Đa tạ Tiểu Bát ca!"

 

Tiễn bọn họ đi rồi, ta nhào đến cái chén, tu liền ba chén nước mới giải khát.

 

Uống nhiều tất nhiên dễ mắc tiểu.

 

Ta quay sang bảo: "Hựu Niên, bịt tai lại đi."

 

Hắn cũng chẳng thấy phiền, lật bàn tay che lên hai tai.

 

"Thế này làm sao bịt kín được?" Ta kéo hai ngón tay hắn, nhét vào lỗ tai, "Phải bịt chặt ấy, lỡ nghe thấy ta sẽ ngại c.h.ế.t mất!"

 

Hắn cũng ngoan ngoãn làm theo, ta bảo gì hắn làm nấy.

 

Tiểu tiện xong, ta dùng xà phòng rửa tay, lau khô bằng khăn mềm, rồi thoải mái trở lại "sô-pha", ngả người ra.

 

Thật là… so với trước đây, cuộc sống này tốt hơn cả trăm lần.

 

Chỉ có một điều đáng ghét—

 

"Chết tiệt! Chuột lại chui vào cắn đồ!"

 

Ta lập tức bật dậy, vung cây chổi ra quất.

 

Nhưng làm sao đánh trúng?

 

Lũ chuột ở đây tinh ranh thành tinh rồi, từ ngày Hựu Niên vào, thức ăn cải thiện đáng kể, chúng liền ngày nào cũng mò sang, lang thang kiếm chác, mười ngày nay đã quen đường quen lối, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

 

"Hựu Niên! Nó đang chui vào trong chăn kìa!"

 

Chỉ trong nháy mắt, một viên ngọc đen nhỏ lao vút qua, nhanh như tia chớp, đ.â.m thẳng vào con chuột lông xám.

 

Chuột c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Ta đờ ra, vội xách đèn lên soi kỹ.

 

Hóa ra đó là một quân cờ bằng đá hắc diệu thạch, bị Hựu Niên búng ra từ đầu ngón tay.

 

Khoảng cách năm bước, hắn chỉ búng nhẹ một cái, mà con chuột c.h.ế.t tươi.

 

"Mẹ nó!"

 

Hựu Niên vẫn ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn học theo ta, nhấn từng chữ một:

 

"Mẹ… nó? Nghĩa là gì?"

 

Ta trợn mắt, thất thanh: "Huynh biết võ công?!"

 

Hựu Niên khẽ xoa đầu gối, cười khổ: "Nếu không rèn luyện từ nhỏ, sao có thể chịu được mười ngày trong đại lao?"

 

Ta nghiến răng: "Vậy đại thiếu gia có phải còn biết nghe tiếng đoán vị, cách xa mười trượng cũng nghe được tiếng cánh bướm đập không?!"

 

Hắn điềm đạm gật đầu: "Chỉ là chút tài mọn mà thôi."

 

Ta nheo mắt, rạn nứt niềm tin, tràn đầy sát khí xoa tay:

 

"Vậy nghĩa là, bấy lâu nay ngươi giả vờ? Mỗi lần ta đi vệ sinh, ngươi đều nghe được hết? Cái trò bịt tai kia, chẳng qua chỉ để lừa ta thôi đúng không?!"

 

Hắn cứng đờ, như một bức tượng đá.

 

Ta dùng đủ mọi cách cù lét, hắn cũng một tấc không dời.

 

Nhưng mà…

 

Làn da trắng trẻo từ cổ, dần dần lan sang tai, đỏ ửng một cách rất khả nghi.

 

10

 

"Trời tối, mời nhắm mắt."

 

"Thích khách, xin mời hành động."

 

Mấy tên cai ngục rút được bài Thích Khách, đôi mắt sáng rực, phấn khích đến mức lia lịa ra hiệu với đồng bọn.

 

Trong đám dân thường, có kẻ gian lén mở he hé mắt, rình mò xem tình hình.

 

"Ê! Vương Nhị, ngươi dám ăn gian!"

 

"Giết hắn! Giết hắn!"

 

 

Ma sói như một cơn lốc, chỉ trong vài ngày đã thổi bay bầu không khí u ám trong ngục.

 

Trông coi tù nhân là một việc cực kỳ nhàm chán. Chẳng vui sướng như những bộ khoái hay nha dịch ở các nha môn khác, có thể đúng giờ tan ca về nhà, có vợ con chờ cơm.

 

Cai ngục canh giữ thiên lao, bốn bề tường sắt cao như núi, cả tử tù lẫn cai ngục đều bị giam trong này, ngày ngày ăn cơm canh đạm bạc, ngủ chung đại sảnh, nửa tháng mới được về nhà một lần.

 

Không được mang theo vật dụng cá nhân.

 

Không được bàn chuyện ngoài lao.

 

Không được uống rượu, tránh làm hỏng việc.

 

Cờ bạc thì sao? Đánh bài cửu, chơi xúc xắc đến phát chán rồi.

 

Nhưng Ma sói, một trò chơi hoàn toàn mới, ngay lập tức trở thành hiện tượng trong lao ngục!

 

Ta dạy chơi không công, nhưng mỗi người đều phải trả "học phí".

 

Người mang hạt dưa, người xách đậu phộng năm vị, cao điểm, bánh trái, thậm chí còn có kẹo hồ lô, càng có đồ ăn ngon, ta càng dạy tận tình.

 

Về sau, người học được càng lúc càng đông.

 

Kẻ biết chơi lại dạy cho kẻ chưa biết, người thông minh chọc ghẹo kẻ vụng về.

 

Còn ta chỉ tiếp nhận bàn chơi của giới tinh anh, tập hợp toàn những bộ óc xảo quyệt nhất.

 

Thậm chí có tên đầu óc buôn bán, chép lại lời thoại và chiến thuật vào một quyển sổ nhỏ, bán với giá nửa lượng bạc một bản, mắc đến kinh ngạc, vậy mà chỉ trong hai ngày đã kiếm bộn tiền!

 

Thiên lao chia thành nhiều tầng, mỗi tầng đều có một cánh cửa sắt lớn, vừa để phòng tù nhân trốn thoát, vừa để ngăn quản ngục tuần tra bất ngờ.

 

Dưới đáy thiên lao, mọi người vẫn chơi rất vui vẻ.

 

Bỗng một giọng thô lỗ vang lên qua lớp cửa sắt, gầm lớn:

 

"Đám khốn kiếp các ngươi! Dám tụ tập làm loạn! Mở cửa cho ta!"

 

Là tiếng quản ngục tuần tra!

 

Đám cai ngục chạy tán loạn, nhưng có chạy cũng không kịp nữa rồi.

 

Quản ngục ôm một bụng tức xông đến, chửi rủa vài câu, rồi quét mắt nhìn bọn ta.

 

Tù nhân và cai ngục ngồi đối diện qua song sắt, một cái bàn đặt trong lao, một cái bàn đặt ngoài lao.

 

Trên bàn không có tiền cược, mà chỉ có hạt dưa, điểm tâm, giấy ghi vai trò, cả căn phòng chan hòa bầu không khí ấm áp thân thiện…

 

Cảnh tượng như một buổi trà đàm kết nối trái tim phạm nhân và cai ngục vậy.

 

Quản ngục mở miệng định chửi tiếp, nhưng rốt cuộc lại phải ngậm luôn câu chửi vào bụng.

 

Lão hùng hổ kéo ghế ngồi xuống:

 

Hồng Trần Vô Định

"Chơi đi! Chơi trước mặt ta luôn! Để ta xem thử các ngươi bày trò gì!"

 

Nửa ngày sau, thiên lao lại có thêm một tín đồ cuồng nhiệt của Ma sói.

 

HAHAHA TA ĐỈNH QUÁ ĐI MẤT!!!

 

Trước khi rời đi, vị đại thúc trung niên này còn thân mật gọi ta một tiếng "Tiểu Ngư nha đầu", cười cười tán thưởng:

 

"Ta có tám mươi tên cai ngục dưới quyền, mỗi nửa tháng lại thay ca một lần. Đám này ăn ở cùng nhau, rảnh rỗi không có gì làm, toàn đ.â.m đầu vào đánh bài cửu, xúc xắc, mê đến tẩu hỏa nhập ma!"

Bình Luận (0)
Comment