Edit: Thanh VyQuê Chu Lẫm ở huyện Thanh Thạch, ngay cạnh thành phố Giang, chỉ cần hai giờ lái xe.
Xuống khỏi cao tốc, SUV màu đen chạy một đường tới huyện, khuôn mặt Phó Nam dán vào cửa sổ, nhiệt tình chỉ đường cho cô giáo: “Phía trước quẹo trái là Hồ Tiên Nữ, nhà ông nội ở ngay bờ hồ.”
Lâm Nguyệt rất mong đợi, nhưng cũng có chút khẩn trương, cô ở cùng nhà Chu Lẫm, bây giờ lại theo Chu Lẫm về quê anh, ông cụ Chu có thể hiểu lầm không?
trên ghế điều khiển, Chu Lẫm không nhanh không chậm lái xe, rẽ một cái, tầm nhìn đột nhiên trống trải. Từ nhỏ lớn lên ở nơi này, Chu Lẫm đã sớm quen, Lâm Nguyệt ngồi ở ghế sau nhịn không được dựa về phía Phó Nam, một lớn một nhỏ cùng ngắm nhìn cảnh hồ. Nơi Giang Nam nhiều sông nước, quê nhà Lâm Nguyệt cũng có một cái hồ nhỏ, nhưng diện tích không lớn bằng hồ trước mặt này, hồ nước mênh mông, bên bờ một hàng liễu rủ, cảnh đẹp ý vui.
“Ông nội nói, rất lâu trước kia, trên trời có một tiên nữ trộm bình hoa sứ men xanh của Vương Mẫu nương nương, bị thiên binh thiên tướng đuổi giết. Tiên nữ hoang mang rối loạn chạy tới nơi này, bay đến không trung, bị thiên binh đánh trúng, tiên nữ rơi xuống mặt đất, hóa thành Hồ Tiên Nữ, bình hoa sứ men xanh của Vương Mẫu nương nương bị rơi vỡ thành nhiều mảnh nhỏ xung quanh núi, thiên binh thiên tướng tìm không được, đi khỏi. Mảnh sứ men xanh nhỏ hòa vào bùn đất, dân chúng phát hiện ra, học cách dùng loại bùn này làm nên sứ men xanh.”
Trí nhớ của Phó Nam khá tốt, đem chuyện xưa ông nội Chu kể chia sẻ lại với cô giáo.
“Đều là lừa gạt người, nếu không sao có thể hấp dẫn du khách?” Chu Lẫm nhìn mặt hồ, không chút lưu tình vạch trần.
Phó Nam trừng mắt: “Ông nội Chu sẽ không lừa cháu.”
Chu Lẫm hừ lạnh: “không lừa mới lạ.”
Lâm Nguyệt cười, lấy ra điện thoại chụp mấy bức cảnh ngoài cửa sổ.
Vài phút sau, xe dừng.
Chu gia là thế gia làm sứ men xanh, có cửa hiệu “Thanh Ngọc Đường” kế thừa hơn ba trăm năm từ tổ tiên, hiện giờ cũng là xí nghiệp thủ công truyền thống trọng điểm nhất của tỉnh. Theo khoa học kỹ thuật phát triển, sản nghiệp gốm sứ có rất nhiều kỹ thuật tiên tiến, số lượng sứ men xanh ngày càng nhiều, ông cụ Chu lại kiên trì noi theo phương pháp làm sứ truyền thống, cũng dựa vào các tác phẩm nghệ thuật chất lượng cao bước lên vị trí bậc thầy đức cao vọng trọng, đồ sứ của “Thanh Ngọc Đường” càng thêm tiêu biểu trong triển lãm trong nước và ngoài nước.
Nổi danh bên ngoài, xưởng sứ Chu gia lại khá giản dị, dựa núi gần sông xây lên, tường trắng ngói xám, thanh nhã cổ xưa, phảng phất còn lưu lại giữa không gian. trên cửa, ba chữ “Thanh Ngọc Đường” rồng bay phượng múa, Lâm Nguyệt không hiểu thư pháp nhưng cũng cảm nhận được một loại khí thế danh môn vọng tộc đặc biệt.
thật không nhìn ra, Chu Lẫm lại đi ra từ gia đình như vậy, thô lỗ và tinh xảo, quả thực là hai thế giới.
“Ôi, đại đội trưởng đã trở lại.”
Chú Vương bảo vệ ở cửa nghe được động tĩnh đi ra, thấy Chu Lẫm, cười ha hả trêu trọc, vừa nói vừa nhìn về ghế sau xe. Phó Nam ông ấy cũng biết, vừa muốn thân thiết gọi Phó Nam, liền thấy phía sau bạn học nhỏ có một cô gái trẻ mặc váy dài màu lam nhạt đi xuống, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, hơi có vẻ xấu hổ khẽ mỉm cười với ông, so với minh tinh trong TV còn đẹp hơn, xinh đẹp lại thoải mái, giống như cô bé nhà hàng xóm, không có cảm giác xa cách.
Chú Vương sửng sốt, sau khi hoàn hồn không tự chủ được liền cười, ý vị thâm trường liếc mắt ra hiệu với Chu Lẫm: “Cuối cùng cũng biết mang bạn gái về?”
Đàn ông ba mươi tuổi, nhiều năm như vậy một đối tượng cũng không có, nếu không phải Chu Lẫm trốn tới thành phố Giang không dễ dàng trở về, ông đã sớm giúp đỡ giới thiệu cho ai đó rồi.
Chu Lẫm không sốt ruột giải thích, quay đầu nhìn Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt xấu hổi cúi đầu, mặt sớm đỏ.
Khóe miệng Chu Lẫm giơ lên, anh thích biểu hiện này của cô gái nhỏ, đang muốn làm sáng tỏ, có người đã thay anh nói, Phó Nam kéo tay cô giáo, lớn tiếng: “không phải, đây là cô giáo của cháu, cháu đưa côgiáo tới xem sứ men xanh của ông nội, cô giáo không phải bạn gái chú Chu đâu.”
Chu Lẫm mím môi.
Chú Vương vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng ánh mắt hỏi Chu Lẫm, Chu Lẫm mặt không cảm xúc giới thiệu: “Lâm Nguyệt là cô giáo dạy toán của Phó Nam, trong cục bận rộn, gần đây đều là cô giáo Lâm chăm sóc Phó Nam.”
Chú Vương rất thất vọng, vừa đón tiếp ba người vào cửa vừa nói: “Ông Chu đi tới nhà bảo tàng, đợi chút nữa mới về, nếu không tôi gọi điện thoại báo?”
“không cần đâu.” Chu Lẫm một tiếng cự tuyệt, “Ông ấy bận việc ông ấy, cháu đưa cô Lâm đi thăm mộtvòng, cái chỗ nhỏ con này, cũng không có gì đẹp nhìn.”
Chú Vương hung hăng trừng mắt nhìn Chu Lẫm, có người nói nhà máy nhà mình như vậy sao? Sứ men xanh Chu gia có tiền cũng khó mua được, tùy tiện đưa ra một món cũng có thể phổng mũi, nếu khôngphải ông cụ khiêm tốn, đã sớm có thể ở biệt thự. Hai anh em Chu Lẫm cũng vậy, rõ ràng là con nhà giàu, còn đi làm cảnh sát, khổ cực không nói, còn…
Nghĩ đến anh trai Chu Lẫm đã hi sinh vì nhiệm vụ, tâm tình chú Vương xuống thấp, để ba người Chu Lẫm tự thăm quan, ông tiếp tục ra cửa làm bảo vệ.
~
Xưởng sứ không lớn, nếu tùy tiện nhìn như cưỡi ngựa xem hoa, nửa giờ là dạo xong, nhưng Lâm Nguyệt tràn ngập hứng thú với từng bước làm ra đồ sứ, từ nặn bùn, làm phôi, hong khô, trang trí đến tráng men, mỗi một bước đều nghiêm túc nhìn, cuối cùng còn nhìn trong hầm lò một lúc.
Sau khi ra ngoài đã tới trưa, cái miệng nhỏ của Phó Nam mở ra nhiều lần, mấy lần muốn kéo cô giáo đinặn bùn, nhưng vì cô giáo không vội vàng, thằng bé cũng cố nhịn xuống, kiên nhẫn thăm quan cùng cô.
Có công nhân giúp chuyển lời: “Đội trưởng Chu, ông Chu đã trở lại đang đợi mọi người ở phòng khách.”
Tim Lâm Nguyệt đập nhanh hơn.
Chu Lẫm dẫn đường đằng trước, vòng qua một hoa viên nhỏ yên tĩnh, phía trước chính là phòng khách, bố cục cổ kính, bên trong đều là đồ dùng bằng gỗ. Lâm Nguyệt thầm quan sát, thấy hoa quả cô mua ở trên bàn phòng khách, trước mặt Chu Lẫm, bên cạnh bàn là một ông cụ tóc xám trắng đang ngồi, khoan thai uống trà, cả người mặc quần áo ở nhà, có phong độ hòa nhã của người làm nghệ thuật, chỉ là bị giỏ trái cây phá hủy không khí.
“Ông nội!” Phó Nam vui vẻ chạy qua, giống như cháu trai ruột.
“Nam Nam tới rồi à.” Ông cụ Chu buông chén trà, cười tủm tỉm ôm Phó Nam lên. Ba của Phó Nam ông cũng biết, khi còn nhỏ mỗi ngày đều cùng lão nhị giương oai khắp nơi, năm ấy hai thằng nhãi ranh tự chủ trương vào cảnh sát, ông cụ Chu cho hai người vào sổ đen, ai cũng không để ý tới, nhưng Phó Nam ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, ông cụ Chu nhìn thế nào cũng thích.
“Ông nội, đây là cô Lâm, cô giáo đối với cháu rất tốt.” Ngồi ở trên đùi ông cụ, Phó Nam kiêu ngạo giới thiệu cô giáo.
Ông cụ Chu hơi nheo đôi mắt, nhìn về phía cô gái trẻ tuổi đối diện.
Lâm Nguyệt vội vàng tự giới thiệu: “Chào bác trai, cháu là Lâm Nguyệt, là giáo viên dạy toán của Nam Nam, lần trước nghe Nam Nam nói trong xưởng của ngài làm sứ men xanh, cháu cảm thấy rất hứng thú, hôm nay mạo muội lại đây tham quan, thật ngượng ngùng, cháu mua chút hoa quả, hy vọng bác đừng ghét bỏ.”
nói đều là lời khách sáo, nhưng dáng dấp Lâm Nguyệt ôn nhu thanh tú, giọng nói cũng nhẹ nhàng, trời sinh chính là kiểu dễ được trưởng bối yêu quý.
Ông cụ Chu gật đầu: “Trong nhà có nhà máy nhỏ, thích thì tới chơi, không cần khách khí như vậy.”
Ông cụ hòa ái dễ gần, Lâm Nguyệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Ăn cơm trước đi, ta cũng không biết mọi người thích ăn cái gì, đều là đồ ăn trong nhà, không có đặc biệt chuẩn bị.” Ông cụ Chu chỉ vào ghế dựa bên trái, ý bảo Lâm Nguyệt ngồi xuống, đến lượt Chu Lẫm, đã sớm đặt mông ngồi bên phải, trong mắt ông cụ không có anh, anh cũng không để bụng, lười nhác dựa vào lưng ghế, không hề để ý nghe.
“Cảm ơn bác trai ạ.” Lâm Nguyệt lễ phép nói.
Dì nhà bếp bưng đồ ăn lên, ông cụ Chu nhìn dáng vẻ gia trưởng, kỳ thật rất hiền hòa, vừa ăn vừa nóichuyện với Lâm Nguyệt, hỏi Lâm Nguyệt cảm thụ thăm quan buổi sáng như thế nào. Lâm Nguyệt có hứng thú với sứ men xanh, tự nhiên có chuyện để nói, ăn xong một bữa cơm, cô đối với ông cụ Chu không còn xa lạ lắm.
“Mọi người tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, đêm nay ở lại bên này đi, phòng đã chuẩn bị tốt, đingủ trưa trước, ngủ dậy lại đi nặn bùn.” Sau khi ăn xong, ông cụ Chu nhìn Lâm Nguyệt nói, “Ai tới xưởng sứ chơi đều thử nặn bùn một lần.”
Phó Nam cười hắc hắc, nó rất thích nặn bùn.
Thịnh tình không thể từ chối, Lâm Nguyệt lại lần nữa cảm tạ ông cụ chiêu đãi.
Chu gia bên này có một cái tiểu viện cho khách ở lại, bên ngoài cổ kính, bên trong đồ đạc hiện đại đầy đủ mọi thứ. Hôm nay liền có khách tới, Phó Nam sợ cô giáo cô đơn, chọn phòng bên cạnh cô giáo. Ông cụ Chu dĩ nhiên không để ý, Chu Lẫm lại trực tiếp đẩy ra cửa một phòng khác bên cạnh Lâm Nguyệt, làm như khách tới nhà chính mình.
Hai cha con ngươi không nhìn ta, ta cũng không nhìn ngươi, trước khi Lâm Nguyệt ngủ trưa không nhịn được cân nhắc một chút, rốt cuộc Chu Lẫm làm cái gì chọc ông cụ tức giận?
~
Vừa mới ngủ dậy, Phó Nam quen đường dẫn cô giáo đi tới phòng làm việc của ông nội Chu. Phòng làm việc chia thành hai gian trong và ngoài, ông cụ Chu làm sứ đều ở bên trong, bên ngoài bày mấy cái bàn xoay, chuyên để cho bọn nhỏ dùng thử, một chuyện yêu thích thường ngày của ông cụ Chu, chính là dạy trẻ con làm sứ men xanh.
Buổi chiều ông cụ còn có việc, tự mình làm mẫu nặn phôi một lần cho Lâm Nguyệt, rửa tay xong liền đirồi.
Lâm Nguyệt lại không phải thần đồng, sao có thể xem một lần nghe giảng một lần liền biết, ngồi trước bàn xoay và thùng bùn không biết xuống tay kiểu gì.
“cô giáo nhìn con này.” Phó Nam ngồi bên cạnh bàn xoay, ra dáng ra hình mà dạy cô giáo nặn bùn, bạn học nhỏ học một thời gian, tuy rằng nặn ra không theo quy tắc hình dạng nào, nhưng ít ra có thể nhìn ra là bình hoa.
Lâm Nguyệt nhìn trong chốc lát, khởi động bàn xoay, thử làm.
Chu Lẫm đút tay vào túi chậm rãi đi tới, liền thấy bạn học nhỏ tự mình chơi vui vẻ, cô giáo tay chân vụng về, còn trộm nhìn học sinh, nhìn thấy anh thì lập tức xoay trở về, đôi tay dính bùn ý đồ che lại “tác phẩm” của cô.
Chu Lẫm cười cười, vén tay áo đi đến bên Lâm Nguyệt, hạ đầu gối ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: “Để tôi dạy cho em?”
nói như thế nào đi nữa, trước khi anh đi học đại học, mỗi khi tan học hay nghỉ đông nghỉ hè, gần như đều ở lại xưởng sứ này.
Lâm Nguyệt thật sự cần hướng dẫn, khẽ ừ một tiếng.
Chu Lẫm xoa xoa bùn trong thùng, chuyển động bàn xoay, mặt anh chuyên chú, vô cùng đơn giản làm mẫu cho Lâm Nguyệt biết làm cái bát như thế nào.
“Biết chưa?” Gỡ xuống cái bát bùn anh vừa nặn, Chu Lẫm hỏi cô.
Lâm Nguyệt:…
Thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng lại rất khó.
“Tôi thử xem.” cô căng da đầu nói.
Chu Lẫm dù bận vẫn ung dung xem bên cạnh.
anh ở chỗ này, Lâm Nguyệt càng áp lực hơn, sợ xấu mặt, kết quả càng có áp lực càng làm không tốt, cục bùn không ra hình dáng. Tay chân luống cuống, hai bàn tay to đột nhiên duỗi lại đây, gắt gao dán lên mu bàn tay cô, giống như tư thế mười ngón tay đan vào nhau. trên tay hai người đều có bùn, nhưng loại cảm giác trơn trượt này càng khiến người ta hoảng hốt.
Toàn thân Lâm Nguyệt cứng đờ, trên mặt giống như bốc hỏa.
“Tôi dạy cho em.” Người đàn ông thấp giọng nói một bên, hơi thở ấm áp đều phả vào lỗ tai cô.
Giây tiếp theo, Chu Lẫm nắm hai bàn tay cô càng chặt, bùn đất cũng không ngăn trở được nhiệt nóng trong lòng bàn tay anh.