Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều

Chương 15

Phòng nghỉ của Tử Thần Quân là ở gian trong.

 

Trên bàn bày vài chén trà. Giá sách bên cạnh sạch sẽ không bụi. Chỉ có trên bậu cửa sổ, đặt một chậu hoa nhài, nụ trắng chen chúc, chỉ là chưa nở.

 

Trong không khí thoang thoảng một hương thơm rất nhẹ, là từ đó mà ra.

 

Trong nhà có một tiểu muội muội, mười bốn mười lăm tuổi, xinh xắn yêu kiều. 

 

Muội ấy thích mặc đồ rực rỡ, vừa may xong bộ xiêm y mới, đã hí hửng chạy tới trước mặt hắn khoe mẽ.

 

Trưởng huynh như phụ, Tử Thần Quân nghiêm khắc dạy bảo: 

 

"Muội là nữ nhi nhà họ Lăng, hành xử phải đoan trang một chút, người khác mới kính trọng muội."

 

Muội muội bĩu môi, trợn mắt: 

 

"Đây là kiểu váy lộng lẫy đang thịnh hành nhất Thượng Kinh đấy, người ta đều được mặc, sao nữ nhi nhà họ Lăng lại không được mặc?"

 

Lăng Túc nhất thời cứng họng, hóa ra bộ váy màu mè kia là nàng may. Chỉ là hắn chưa từng thấy nàng mặc qua.

 

Mỗi lần gặp nàng, nàng đều búi tóc thật đơn giản, mặc đồ thật nhã nhặn.

 

Bởi vì nàng từng gả chồng, lại sớm góa bụa, nơi cửa nhà quả phụ luôn lắm thị phi. Nếu còn chải chuốt, tất nhiên càng khiến người ta nói ra nói vào.

 

Ấy vậy mà dù như thế, Lâm Khê chỉ cần đứng giữa phố vẫn là người nổi bật nhất.

 

Tuổi mười sáu mười bảy, chính là lúc hoa nở rộ nhất. 

 

Nàng cao dong dỏng, do thường xuyên bôn ba nên vóc người mảnh mai nhưng rắn rỏi, mày mắt mở rộng, sắc nét, giống như linh khí đất trời tụ lại nơi núi sông.

 

Nàng như cơn gió lướt qua cửa động, như dòng suối róc rách trong rừng, chỉ cần khẽ cười một cái, liền khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

 

Có lần đang ngồi trong xe ngựa, một góc rèm bị gió hất lên, Lăng Túc vô tình trông thấy Lâm Khê đứng giữa đám đông, chỉ một cái nhìn thoáng qua, liền thấy nơi cổ áo xanh nhạt, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, nhỏ mà rắn rỏi.

 

Rõ ràng đang đọc công văn, ngón tay hắn khẽ lật một tờ giấy trắng, bỗng như thấy vạt váy nàng lay động trong gió.

 

Cuộc hôn nhân trước của nàng, lễ bái đường cũng do người khác thay, không có con cái, thời gian thành thân thì ngắn, thực chất không đáng tính là một cuộc hôn nhân.

Hồng Trần Vô Định

 

Thế nhưng danh ‘quả phụ khắc phu’, vẫn nặng nề rơi lên người nàng.

 

Từ lần đầu gặp gỡ, Lăng Túc đã biết nàng sống không hề dễ dàng.

 

Quá khổ. Quá nhiều chông gai.

 

Vậy mà nàng vẫn cắn răng sống tiếp, còn mở được tiệm vải đang thịnh hành nhất Thượng Kinh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tử Thần Quân nghĩ thầm: “Hoa mọc giữa bụi gai, sao lại nở rực rỡ đến thế.”

 

Tử Thần Quân sinh ra ở nhà họ Lăng, ai ai cũng hâm mộ quyền thế trời ban ấy, chỉ không biết, hắn chưa từng có một người cha tử tế.

 

Cha hắn, khi say rượu thường đánh mẹ hắn. Có một lần, cú đá đó vốn là hướng về phía mẹ hắn,  chính hắn khi còn bé đã nhào ra đỡ thay. 

 

Cha hắn nổi giận, suýt đá gãy bả vai hắn.

 

Bởi là chuyện xấu trong nhà, nên ra ngoài chỉ nói: hắn phạm lỗi, bị cha phạt.

 

Lớn lên trong cảnh như vậy, Lăng Túc đối với chuyện nam nữ vốn rất nhạt nhòa.

 

Ngày hôm ấy ở Hi Xuân Các, hắn cùng bằng hữu đàm luận quốc sự.

 

Trời trở mưa, vết thương cũ nơi vai lại nhói đau, hắn bèn ở lại, uống thêm một chén trà nóng.

 

Vừa hay nhìn thấy một bóng dáng hồng đào xinh đẹp, tay xách váy nhảy từng bước để tránh vũng nước.

 

Lâm Khê rất hiếm khi mặc màu tươi như vậy.

 

Tóc nàng bị gió thổi tung, trong lòng Lăng Túc đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ:

 

“Đẹp thì có đẹp, nhưng chưa đủ đỏ. Giá mà là đỏ thẫm, thì càng yêu kiều, càng kiều diễm.”

 

Hắn sai người mời nàng lên.

 

Hắn luôn biết nàng là người có chí khí, nhưng không ngờ nàng cứng cỏi như thế.

 

Nàng muốn gả cho nhị lang nhà họ Lý, một kẻ thích long dương, rồi tính đường sinh con, giữ chặt danh phận làm chủ mẫu trong nhà.

 

Kể xong hết tất cả kế hoạch cả đời, nàng vẫn tròn xoe mắt, thật lòng hỏi hắn: 

 

“Quân thượng thấy kế hoạch này của ta ổn chứ?”

 

Tử Thần Quân chỉ thầm nghĩ: “Ổn lắm. Ổn đến mức khiến người ta tức muốn chết.”

 

Đi đến bước đường cùng, vậy mà không hề nghĩ tới việc nhờ đến hắn.

 

Cả đời thích ngắm hoa mọc giữa bụi gai. Cuối cùng lại bị chính gai đ.â.m vào mắt.

 

Tử Thần Quân đặt chiếc chén rỗng xuống bàn, nhíu mày, giọng trầm thấp:

 

"Thật ra cũng không cần phiền phức như thế."

 

"Nàng gả cho ta là được rồi."

 

Hoàn.

Bình Luận (0)
Comment