Trăng Tàn

Chương 2


Ở trên lưng nam nhân cả người Tiểu Thất đều căng thẳng không dám cử động nhiều, lần đầu tiên y gần gũi với một người xa lạ như vậy nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy yên tâm một cách kì lạ, tựa như chỉ cần ở cạnh nam nhân này thì chẳng phải lo lắng gì nữa.
Thấy người trên lưng cơ thể căng cứng không tự nhiên nam nhân lên tiếng trò chuyện:
"Ngươi tên gì? Sao lại bị đám đạo tặc kia đuổi giết?"
"Sư phụ và các sư huynh đều gọi ta là Tiểu Thất, trước đây mọi người sống cùng nhau rất vui giờ chỉ còn lại mình ta."
Tiểu Thất nói rất nhỏ tuy giọng rất êm nhưng vẫn không giấu được nỗi căm phẫn và đau lòng trong lời nói, dừng một lát để ổn định tâm tình Tiểu Thất lại lên tiếng:"Đại hiệp..."
Nam nhân cắt ngang lời Tiểu Thất:
"Họ Mộ Dung tên một chữ Hoa, đừng gọi đại hiệp này nọ nữa."
"À...haha....Mộ Dung đại hiệp võ công của huynh lợi hại thật đấy.

Ta chưa từng gặp người nào lợi hại như vậy.

Nếu như ta có thể bằng một nửa huynh thì đã bảo vệ được sư phụ và các sư huynh rồi ta có phải rất vô dụng không.


Mộ Dung đại hiệp,huynh cứu ta một mạng nhưng ta không có gì để cảm tạ huynh thật sự rất áy náy, ta không có tiền trên người cũng không có gì đáng giá.Ta...."
"Nếu muốn cảm tạ vậy ngươi có thể bớt nói lại không?"
Tiểu Thất cười ngượng ngùng:
"Ta nói nhiều quá sao? xin lỗi làm phiền huynh rồi."
Im lặng trong chốc lát Mộ Dung Hoa lại nghe tiếng Tiểu Thất nhưng nghe giọng có vẻ hơi thất thần:
"Mộ Dung đại hiệp, trăng hôm nay đẹp thật đấy."
Hắn không nói cũng không nhìn trăng, mắt chỉ một hướng nhìn về phía trước, bước chân vững vàng từng bước vượt qua khu rừng.
Tiểu Thất nhìn trăng trên đầu, nghe âm thanh sột soạt tiếng bước chân cùng tiếng của mấy con thú rừng, cảm nhận từng làn gió nhẹ nhàng thổi vào mặt.

Tiểu Thất mấy ngày liền ăn uống và nghỉ ngơi rất ít nên giờ vô cùng mệt mỏi, mắt không mở nổi nữa cứ thế nhắm mắt gục xuống vai Mộ Dung Hoa thiếp đi lúc nào không hay.
Hắn nghe tiếng hít thở đều đều của Tiểu Thất phả vào cổ biết y chắc hẳn rất mệt nên bước chân có phần chậm lại để người trên lưng ngủ được yên giấc.

Mộ Dung đi tới gần một con suối nơi đó có ngựa và đồ đi săn của hắn còn có một vài chiến lợi phẩm trong quá trình đi săn nữa.

Không muốn đánh thức người trên lưng nên Mộ Dung vẫn giữ nguyên tư thế đứng cạnh dòng suối nhìn ánh trăng phản chiếu dưới nước."Đúng thật rất đẹp" Mộ Dung cảm thán trong lòng nhưng là cảm thán về cảnh hay về người thì chỉ trong lòng hắn mới biết.
Ngủ một giấc tưởng chừng như rất dài nhưng khi Tiểu Thất giật mình mở mắt ra trời vẫn còn tối đen, nhờ ánh trăng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.

Tiểu Thất xuống khỏi người Mộ Dung Hoa vừa áy náy vừa ngại ngùng lên tiếng:
"Xin lỗi ta ngủ quên mất, huynh tại sao không đánh thức ta dậy, nếu như ta cứ vậy ngủ tới sáng chẳng lẽ huynh cũng cũng định đứng vậy tới sáng hả?"
Mộ Dung nắn nắn cánh tay có hơi mỏi rồi ngồi xuống đất hờ hững đáp lời:
"Ngươi ngủ say như vậy ta không nỡ đánh thức, vẫn còn sớm ngủ thêm chút nữa đi."
Tiểu Thất ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Hoa, giờ y rất tỉnh táo không hề buồn ngủ chút nào nữa, Tiểu Thất rút cây sáo trúc bên hông ra lặng lẽ thổi một khúc.

Âm thanh thánh thót của tiếng sáo vang lên trong không gian yên tĩnh khiến người nghe đắm chìm không muốn thoát ra.


Mộ Dung Hoa chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, khuôn mặt tuy có vài vết bẩn chưa tẩy rửa nhưng vẫn không thể mất đi đường nét thanh tú tuyệt đẹp của y, nhất là đôi mắt to tròn sáng lấp lánh như trăng rằm.

Hắn đắm chìm trong tiếng sáo du dương và vẻ đẹp của thiếu niên, trong lòng dục dịch ngọ nguậy một ý định nào đó.

Tiếng sáo ngừng lại nhưng dư âm của nó vẫn còn văng vẳng bên tai, Mộ Dung Hoa cúi đầu che đi sự thay đổi trong ánh mắt, hắn khẽ lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh lúc này:
"Tiếng sáo nghe rất hay." Hắn thật tâm cảm thán.
Tiểu Thất nhìn xa xăm vành mắt đã ngập nước:
"Là sư phụ dạy cho ta, người dạy ta rất nhiều thứ, sư phụ nói phải học rộng biết nhiều thì sau này mới bảo vệ được những người mình muốn bảo vệ.

Nhưng ta ngay cả bản thân cũng là do người khác cứu thì lấy gì đi bảo vệ người khác đây."
Mộ Dung Hoa rời ánh mắt nhìn xuống dòng suối lấp lánh ánh trăng, hắn khẽ lên tiếng:
"Ngươi không cần bảo vệ ai cả, sẽ có người cam tâm tình nguyện bảo vệ ngươi cả đời."
Tiểu Thất ngỡ ngàng nhìn người bên cạnh, tuy không hiểu ý hắn là gì nhưng cũng không hỏi lại, chỉ lặng lẽ ngồi im như vậy.
Trời tờ mờ sáng hai người thu dọn hành lý rồi lên ngựa rời khỏi đó, Tiểu Thất ngồi phía trước Mộ Dung Hoa ngồi phía sau vừa điều chỉnh cương ngựa vừa giữ cho Tiểu Thất ngồi an toàn trên yên.

Tư thế có vẻ hơi kì quặc Tiểu Thất hơi kháng cự quay đầu nhìn Mộ Dung Hoa:
"Mộ Dung huynh hay huynh để ta ngồi phía sau đi, như này nhìn thế nào cũng thấy không ổn."

Mộ Dung Hoa mặt không đổi sắc thúc ngựa rời đi:
"Chỗ nào không ổn? Ngươi còn ý kiến ta lập tức ném ngươi xuống."
Tiểu Thất bĩu môi, tuy sợ tới mức tay giữ chắc yên ngựa không dám nới lỏng vẫn cứng miệng nói lại:
"Huynh, đừng có mà ăn hiếp người khác quá đáng, ta là nể tình ơn cứu mạng mới không thèm so đo tính toán với huynh."
Mộ Dung Hoa không nói lại nhưng miệng lại như có như không nở nụ cười nhàn nhạt.
Ngựa chạy khoảng một canh giờ đã tới một trấn nhỏ nằm ngay dưới chân núi, trấn ít hộ cưỡi ngựa một đoạn mới có một căn nhà.

Mộ Dung Hoa trực tiếp cưỡi ngựa tới một căn nhà không quá lớn ở trấn rồi dừng lại, hắn xuống ngựa cột dây cương vào một cây cột cạnh nhà mới đỡ Tiểu Thất xuống.

Hắn để hai tay ngay hông Tiểu Thất cũng không quá dùng lực đã nhấc y rời khỏi yên ngựa, một tay vẫn giữ ngay hông một tay đỡ lấy chân Tiểu Thất bế kiểu công chúa đưa y vào nhà.
Tiểu Thất kháng cự đòi xuống khi nhận được một cái liếc mắt cảnh cáo của Mộ Dung Hoa thì lập tức yên lặng không dám động đậy nữa.
Mộ Dung Hoa tuy miệng lên tiếng trách móc nhưng giọng điệu lại cực kỳ ôn nhu và cưng chiều:
"Ngươi cầm tinh con sâu à, sao lúc nào cũng ngọ nguậy không chịu yên thế.".

Bình Luận (0)
Comment