Trăng Tàn

Chương 59


Hôm qua Mộ Dung Hoa không trở về phủ, hắn nói sẽ về liền nhưng sang ngày hôm sau vẫn chưa thấy về.

Tiểu Thất không trách hắn chỉ là y thấy lo lắng, Mộ Dung Hoa công vụ bận rộn không nghỉ ngơi đủ sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.

Tiểu Thất tự mình xuống bếp nấu canh gà đợi Mộ Dung Hoa trở về thì lấy cho hắn uống.
Y bước ra từ trong bếp trên trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, hai ống tay áo cũng được vén đến khuỷu tay để lộ hai cánh tay vừa trắng vừa nhỏ.

Quản gia từ bên ngoài đi vào cúi đầu kính cẩn với y sau đó mới nói:
"Phu nhân mấy việc này người cứ để hạ nhân làm là được rồi.

Có Thẩm tướng quân tới bái kiến đang đợi ở sảnh đường phu nhân mau tới đi."
Tiểu Thất mơ hồ nhìn ông, quản gia như hiểu được bèn lên tiếng giải thích.
"Thẩm tướng quân là thuộc hạ th@n cận của tướng quân, nghe nói thái thái cùng phu nhân vừa tới nên mang lễ vật tới bái kiến."
Tiểu Thất "à" một tiếng như đã hiểu, căn dặn quản gia chuẩn bị quà đáp lễ với điểm tâm và trà rồi mới đi vào sảnh đường nội viện.
Tiểu Thất nhìn thấy nam nhân một thân y phục tím nhạt hình như đang tập trung suy nghĩ sắc mặt có chút thâm trầm.

Tiểu Thất cứ nghĩ người làm tướng quân thì phải cao lớn dũng mãnh như Mộ Dung Hoa hay Mục Vĩnh Kì chứ.

Thế nhưng người trước mặt này trông còn nhỏ hơn cả mình thoạt nhìn giống với một tiểu thiếu gia được nuông chiều hơn.
"Mạc tướng Thẩm Tri Minh bái kiến phu nhân."

Tiểu Thất bị lời của Thẩm Tri Minh kéo thần trí trở lại, cảm thấy chính mình hơi thất thố bèn ngại ngùng cúi người chào lại.
"Thẩm tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi."
Hai người ngồi xuống ghế cùng đánh giá đối phương lại không ai lên tiếng nói chuyện, không khí thập phần kì dị.

Đúng lúc nha hoàn dâng trà cùng điểm tâm lên mới khiến không khí dịu bớt, Tiểu Thất mỉm cười xã giao với Thẩm Tri Minh lên tiếng trước.
"Mộ Dung hiện tại không có trong phủ, nếu Thẩm tướng quân có việc vậy có thể để lại lời nhắn ta sẽ chuyển lời giúp cho tướng quân."
"Mạc tướng biết tướng quân vẫn còn ở quân doanh.

Hôm nay đường đột đến chủ yếu để bái phỏng một chút, còn có một chuyện muốn hỏi phu nhân."
Tiểu Thất nhíu mày không hiểu Thẩm Tri Minh muốn hỏi mình chuyện gì liền hỏi lại:
"Tướng quân muốn hỏi chuyện gì?"
"Mạc tướng nghe có ngồi nói phu nhân rất giỏi y thuật, còn....!biết giải độc nữa đúng không."
Tiểu Thất linh cảm người này có gì đó rất kì quái, lúc nào cũng nhìn mình đầy soi mói không có chút thiện cảm nào, không biết mình đã làm gì phật ý vị tướng quân này rồi.
"Ta đúng là một đại phu có thể chữa bệnh cũng có thể giải độc, Thẩm tướng quân muốn nói gì có thể nói thẳng không cần phải vòng vo."
Không nghĩ tới Tiểu Thất lại thẳng thắn như vậy Thẩm Tri Minh ngoài ý muốn lại thấy hơi chột dạ.

Trong lúc vô tình lại nhìn thấy chiếc vòng có lục lạc trên cổ tay Tiểu Thất, Thẩm Tri Minh theo bản năng túm lấy cổ tay y giơ lên nheo mắt nhìn thật kĩ lục lạc này.

Người khác có thể không biết nhưng Thẩm Tri Minh chắc chắn đây là lục lạc trên Bạch Ngọc Phi Loan của Bạch Thái Thiên.
Một loạt kí ức thống khổ bị Thẩm Tri Minh cất giấu trong lòng lại trực trào ra, cảnh những viên kim loại từ Bạch Ngọc Phi Loan xuyên qua người Vương Lâm cũng xuyên thẳng qua trái tim Thẩm Tri Minh.
Lực đạo trên tay Thẩm Tri Minh cực kỳ lớn tựa như muốn bóp nát cổ tay Tiểu Thất ngay tức khắc, ánh mắt ngập tràn sát ý hướng Tiểu Thất gằn giọng:

"Lục lạc này ở đâu mà có? Ngươi và Bạch Thái Thiên có quan hệ gì? Ngươi tiếp cận tướng quân là muốn làm cái gì?"
Tiểu Thất bị Thẩm Tri Minh làm cho hoảng sợ trở tay không kịp, y giãy dụa muốn thoát ra khỏi bàn tay người kia nhưng càng giãy thì cổ tay càng bị nắm chặt.

Tiểu Thất khó chịu lên tiếng:
"Mau buông tay, ngươi muốn làm cái gì? Đây là phủ tướng quân ngươi mà dám làm càn Mộ Dung sẽ không tha cho ngươi."
Thẩm Tri Minh không kiên nhẫn mà lớn tiếng:
"Ngươi và Bạch Thái Thiên kia là quan hệ gì?"
Cùng với động tác giãy dụa của Tiểu Thất lục lạc trên tay cũng rung lên rất nhẹ, sau đó rất nhanh bên ngoài truyền ra tiếng bước chân gấp gáp tiến lại gần sảnh đường.
Tiểu Lục chạy tới giữ lấy cánh tay đang nắm chặt Tiểu Thất của Thẩm Tri Minh buông lời cảnh cáo:
"Buông tay".
Thẩm Tri Minh nhìn bàn tay đang giữ cánh tay mình lại nhìn tới ánh mắt không cảm xúc của Tiểu Lục không khỏi nheo mắt đánh giá.

Thẩm Tri Minh buông tay, Tiểu Lục cũng thả tay ra đỡ lấy Tiểu Thất lo lắng hỏi:
"Phu nhân có bị đau không?"
Lại dùng ánh mắt oán trách mà nhìn Thẩm Tri Minh.
"Tướng quân cái gì chứ rõ ràng là một kẻ điên khi không chạy tới đây kiếm chuyện."
Thẩm Tri Minh cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn ở lại đây bèn cất bước rời đi.

Khi đi ngang qua Tiểu Thất lại dừng bước không nhìn y mà nói:
"Tướng quân chuẩn bị lãnh binh xuất chinh nếu ngươi muốn tướng quân lo lắng không yên vậy cứ kể chuyện hôm nay cho ngài ấy nghe đi.


Còn mối quan hệ kia của ngươi và Bạch Thái Thiên ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu." Thẩm Tri Minh liếc nhìn qua Tiểu Thất còn mờ mịt nói câu cuối cùng trước khi thật sự rời đi.
"Ngươi tốt nhất nên che giấu cho kĩ."
Đầu óc Tiểu Thất có chút ê ẩm, che giấu cái gì kia chứ đến người tên Bạch Thái Thiên kia là ai y còn không biết.

Tiểu Thất dặn dò Tiểu Lục không được nói chuyện này ra ngoài làm cậu mặt mày nhăn nhó lại không muốn y khó xử đành miễn cưỡng đồng ý.
Cổ tay Tiểu Thất bị đỏ một mảng lớn còn hơi sưng lên vừa cử động liền đau đến ứa nước mắt.

Y về lại phòng bôi thuốc trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện Thẩm Tri Minh nói, Bạch Thái Thiên trong lời nói của người kia có liên quan gì đến Tiểu Bạch mà y biết không.

Vòng tay là Tiểu Bạch cho y mà Tiểu Bạch cũng là họ Bạch.
"Tiểu Thất..."
Tiểu Thất giật mình "a" lên một tiếng, lúc này mới phát hiện Mộ Dung Hoa đã trở về từ khi nào còn đang nhíu mày đứng đối diện nhìn mình.

Tiểu Thất lập tức vui vẻ lại thấy đau lòng, Mộ Dung Hoa có vẻ thiếu ngủ quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ ràng.
"Huynh vừa về à, ta suy nghĩ chút chuyện nên không để ý."
"Suy nghĩ cái gì? Ngươi có phải giấu diếm ta chuyện gì hay không?"
Tiểu Thất vội vàng lắc đầu lảng tránh:
"Không có, trông huynh mệt mỏi quá.

Đêm qua lại không ngủ đúng không?"
Y đi lại gần Mộ Dung Hoa đưa tay lên thái dương hắn x0a nắn nhẹ nhàng.

Mộ Dung Hoa nhắm mắt thả lỏng để mặc Tiểu Thất xoa bóp cho mình nhàn nhạt nói:

"Công vụ hơi bận rộn.

Lát nữa ta còn phải vào kinh giờ trở về chỉ là nhớ ngươi muốn nhìn ngươi một chút."
Tiểu Thất chỉ xoa bóp một chút liền buông tay.
"Ta có nấu canh gà để ta lấy giúp huynh một chén, uống xong rồi hãy đi."
Đang thoải mái đột nhiên bị người đẩy ra làm Mộ Dung Hoa hơi bất mãn cùng luyến tiếc, nhưng đúng là hắn không có nhiều thời gian nên cũng không nói gì cũng không phát hiện ra khác thường trên khuôn mặt của thê tử.
Tiểu Thất đi ra ngoài nhìn bàn tay đang phát run của mình, lúc nãy vì cố gắng không để Mộ Dung Hoa thấy bất thường nên y đã vắt cạn sức lực của mình rồi.
Tiểu Thất mang theo canh gà vào phòng đã thấy Mộ Dung Hoa mặc quan phục chỉnh tề đang mang giày chuẩn bị ra ngoài, hắn nghe quản gia báo lại sáng nay Thẩm Tri Minh có tới đây nên buộc miệng hỏi:
"Tiểu Thẩm có tới đây phải không, hai người nói gì với nhau thế."
Mộ Dung Hoa không nghe được câu trả lời của y ngược lại nghe được âm thanh đổ vỗ.

Hắn ngước mắt nhìn chỉ thấy Tiểu Thất mặt mày trắng bệch hai tay luống cuống mà sàn nhà là một mảng hỗn độn.

Y lắp bắp giọng nói còn có chút run rẩy:
"Xin lỗi...ta...ta không cố ý.

Để ta..."
"Thôi khỏi đi.

Ta phải đi rồi." Mộ Dung Hoa thở ra cắt ngang lời nói của Tiểu Thất rời đi.
Hắn đã đi rồi nhưng Tiểu Thất vẫn cứng ngắc đứng đó nhìn canh gà đổ trên sàn, thật lâu sau mới khó khăn mở miệng:
"Ta thật là vô dụng đến một chén canh cũng không cẩn thận làm đổ mất, huynh ấy còn chưa kịp dùng nữa.".

Bình Luận (0)
Comment