*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Pi sà ThầnĐi ra khỏi sòng bạc đèn đóm rực rỡ, đêm đã khuya, quay lại nhìn toà ‘cung điện’ hoạt động ngày đêm không nghỉ, bức tượng tì hưu
[1]vàng trên cổng sòng thu hút sự chú ý của mọi người, dân cờ bạc yêu nhất, đứa con thứ chín của rồng
[2], có mồm không trôn, ngụ ý tiền tài tấn tới không thất thoát.
[1], [2]: Trong truyền thuyết, một con rồng có thể đẻ ra chín con, đứa con thứ chín là tì hưu – đầu rồng, đuôi ngựa, mình sư tử, cả người cuồn cuộn lông bờm, còn có đôi cánh chim khổng lồ sau lưng, rất oai hùng hung tợn. Tì hưu có thức ăn là tiền bạc, hơn nữa có miệng không có trôn, chỉ có vào chứ không có ra, là biểu tượng mạnh nhất trong các vật chiêu tài, vậy nên xưa nay tì hưu rất được nhiều người thờ phụng.Hoàng Anh bóp ống hút, uống một ly nước trái cây có lát chanh cắm trang trí, đứng ngoài cửa sóng bạc, nghiêng người dựa vào tay Trần tiên sinh, cô đã buộc tóc lên mà vẫn có cá lọt lưới, rải rác trên bờ vai màu vỏ sò của cô.
Cô gái và cái máy đếm tiền loạt xoạt ra gió, tình cờ gặp một chiếc xe mui trần màu tím sáng khó gì địch nổi ở đầu phố ngợp trong vàng son, phóng đến trước một cô rồi dừng lại rất kiểu cách.
Một nhân viên đỗ xe chui ra từ trong xe, đưa chìa khoá cho Hà Thế Đình, “Hà tiên sinh.”
Thấy Hoàng Anh không hề che giấu vẻ kinh ngạc, Hà Thế Đình cười với cô, “Thích à? Cho cô đấy!”
Hoàng Anh khựng lại một thoáng, đứng thẳng người, không cuống quít từ chối mà đáp ba phải, “Ngại lắm.”
“Coi như là quà gặp mặt!” Hà Thế Đình nửa thật nửa giả đáp, ném chìa khoá về phía cô, muốn xem cô sẽ có phản ứng gì.
Hoàng Anh luống cuống bắt lấy, nước trái cây suýt thì sánh ra ngoài.
Sau đó, cô vui vẻ quay sang người đàn ông bên cạnh, tự dưng được đồ tốt, đương nhiên muốn khoe khoang với anh, mời anh vui lòng nhận, làm anh vui vẻ, “Cho anh.”
Trần Tông Nguyệt nhướng mày, cầm lấy chiếc chìa khoá.
Hà Thế Đình còn chưa kịp phản ứng, “Ấy, không phải chứ…”
Trần Tông Nguyệt lập tức thích nghi với thân phận chủ chiếc xe mới, ném chìa khoá lại cho gã ta, vênh mặt hất hàm sai khiến, “Lái xe!”
Bầu trời là một mặt gương đen sì, mỗi chùm sáng từ ngọn đèn đều có vị trí đồng đều, nếu không có nhà cửa đông đúc, không biết chạy bao xa, suốt chặng đường đầy gió và bóng dừa.
Nghề cá độ
[3] ở Ma Cao tập trung ở bán đảo, hơn vạn người hành nghề, có tiếng tăm khắp thế giới, được xưng là Monte Carlo
[4] của phương Đông.
[3] Nghề cá độ ở Ma Cao gồm 5 loại chính: sòng bạc, đánh bài, đua ngựa, đua chó, xổ số và cá độ bóng đá.[4] Monte Carlo là một khu vực hành chính của Công quốc Monaco. Monte Carlo được biết đến rộng rãi với sòng bạc và sự nổi bật của nó.Hoàng Anh dựa vào vai Trần tiên sinh, đưa tay ra trong gió đêm, cảm giác như nắm được cảnh vật long lanh như kim cương trong tay.
Hà Thế Đình liếc nhìn gương chiếu hậu, “Hoàng tiểu thư rất may mắn, trước kia hay chơi?”
Cô lắc lắc đầu, “Lần đầu tiên.”
Nhận ra Trần Tông Nguyệt lia mắt sang, Hà Thế Đình lập tức ngừng thăm dò cô, cười đáp, “Thế thì đúng là cô có thiên phú thật đấy.”
Hoàng Anh khoác tay người đàn ông, nghĩ ngợi đáp, “Tôi… tâm thái tốt, không cược bằng tiền mình, không sợ thua, nhưng sau này thì lại không thế được nữa.”
Hà Thế Đình tò mò hỏi, “Răng?
[5]”
[5] Răng: Chú thích ở chương 37.
Hoàng Anh ngẩng đầu lên, dùng tay còn lại vuốt ve đường nét góc cạnh của khuôn mặt người đàn ông ấy, nói, “Vì sau này là tiền của Trần tiên sinh, cũng là tiền của tôi.”
Trần Tông Nguyệt nghe thế ghé sát đầu vào, nắm chặt bàn tay bé nhỏ đang vuốt ve mặt mình.
Hà Thế Đình cười sang sảng mấy tiếng, lại liếc cô một lát, nói, “Sau này phải nhờ chị che chở tôi rồi, chị dâu!”
Ngày 5 tháng 10 mở chợ đêm Ngu Công trên đường, hội tụ các đặc sản địa phương đắc sắc, các quán hàng rong thủ công mỹ nghệ, buôn bán sầm uất.
Lúc Trần Tông Nguyệt nói muốn đi chơi chợ đêm với cô, bề ngoài Hà Thế Đình không có chút rung động gì, nhưng trong bụng lại thầm được mở rộng tầm mắt, sống gần nửa cuộc đời rồi, giờ mới muốn đi cua gái tử tế một lần? Thật làm người ta muốn tìm ra nguyên nhân tại sao.
Chiếc xe thể thao còn chờ thương thảo quyền sở hữu, dừng ở giao lộ đường Avenida de Demetrio Cinatti
[6], đi lên nữa là làn xe hẹp hẹp, lái vào dễ vòng ra khó.
[6] Avenida de Demetrio Cinatti: một con đường dài 730m ở bán đảo phía tây Ma Cao.Xuống xe, Hoàng Anh nhìn chằm chằm cột mốc đường bằng gạch tráng men, nhớ kỹ tên ở trên, từng từ từng từ một lúc, Trần Tông Nguyệt nói với người ngồi ở ghế lái, “Nhớ đưa xe đến kho hàng của tôi.”
Hà Thế Đình nhấn mạnh chân ga phóng đi, không quay đầu lại, giơ ngón giữa với người phía sau.
Hoàng Anh quay ra thấy cảnh này, ‘xì’ một cái, kéo Trần Tông Nguyệt đi về con phố tấp nập du khách như cá diếc sang sông.
Đêm nay chỉ cần đống mứt 5 đồng một túi to và trò chơi 2 đồng một lần chơi một máy ở chợ đêm cũng có thể làm cô vui vẻ, rất rất hài lòng, vì chẳng bao lâu nữa, cô sẽ là bà Trần danh chính ngôn thuận.
Nhân lúc Trần tiên sinh chơi trò máy gắp búp bê hộ cô, Hoàng Anh nhét vào miệng anh một viên ô mai làm phần thưởng, chua đến mức anh bất ngờ nhăn mặt, bóp má cô, nhằm vào miệng cô, đẩy ô mai vào.
Cô ngậm ngậm, khó hiểu, rõ ràng là ngọt.
Chắc là cuối cùng vẫn phải bỏ tiền mua con búp bê cô thích thôi, ‘người lớn’ rất bối rối với trò máy gắp đời mới, sao không giống với cách hồi trước anh chơi?
Hoàng Anh chống má nhìn anh tập trung cao độ, nheo mắt cười hỏi, “Lần cuối anh chơi cái này là bao giờ thế?”
Trần tiên sinh đáp, “20 năm trước thì phải.”
Hai giờ đêm mới ra khỏi chỗ chơi game, dù bây giờ hàng quán mới đang lục tục dọn hàng đóng cửa, nhưng nhìn về phía cuối đường, nơi đó vẫn yên tĩnh như hai không gian tách biệt bị ngăn cách, chiếc xe màu đen càn quấy choán hết giao lộ đỗ chờ. Xe tư nhân của Trần tiên sinh.
Ma Cao quá nhỏ, dường như nháy mắt một cái là đến bãi biển Hắc Sa
[7], còn khoảng 3 tiếng nữa là đến lúc mặt trời mọc.
[7] Bãi biển Hắc Sa: bãi biển tự nhiên rộng nhất ở Ma Cao, nằm ở Lộ Hoàn (Coloane). Ban đầu bãi cát nơi đây có màu đen như tên (hắc sa nghĩa là cát đen), tuy nhiên để tránh việc bãi biển bị ô nhiễm, hiện nay chính phủ Ma Cao đã cho đổ cát trắng nhân tạo lên. Đây là ảnh trước khi được đổ cát nhân tạo:Cát màu đen, bầu trời cũng vậy, đầu từng đợt sóng màu trắng, mặt trăng cũng vậy. Vậy nên chỉ có thể phân biệt được hai màu sắc này, tất cả như thời đại mới, một bộ phim điện ảnh trắng đen không lời.
Tài xế lái đến nơi thì xuống vào nghỉ trong một chiếc xe đi sau, để lại hai người ở ghế sau xe này.
Hoàng Anh nằm ngang ra gối lên chân anh, váy màu ô liu u ám tựa biển, tóc của cô chính là rong biển, bóng mi đổ xuống là con thuyền chìm xuống đáy biển.
Trần Tông Nguyệt châm một điếu xì gà cho cô, châm lên ánh lửa sáng đỏ rực, lại khiến cô khôn ngoan ngoãn chờ được, lắc lắc tay.
Cô từ từ rít vào một hơi, cố gắng ngửa đầu lên, từ từ nhả khói vào mặt anh, sau đó mỉm cười, lại ngậm xì gà, nheo mắt sờ sờ môi anh.
Có điều hút xì gà không cũng dễ chán, Hoàng Anh kéo tay anh áp vào mặt mình, lúc tay anh cọ cọ vào mặt thì thả ra, tiếp tục rít thêm hơi nữa, bàn tay to cô rước đến tiếp tục đi dọc theo cổ áo cô, nắm giữ nhịp tim cô.
Không chỉ vậy, cánh tay xăm hình còn luồn vào trong váy cô, làm gì đó, cô nhắm chặt mắt run run, khẽ rên lên, nóng nảy nhổm người dậy.
Hoàng Anh đẩy tay anh ra, chống tay ngồi thẳng dậy, hất mái tóc dài sang, để anh kéo khoá sau lưng xuống, rồi vươn mình bò lên đùi anh, cộc đầu vào nóc xe, anh không nể mặt gì bật cười.
Tách hai chân ra ngồi lên người anh, niêm phong tiếng cười của anh lại bằng một nụ hôn, cởi thắt lưng và quần anh ra, nắm chặt lấy anh, siết siết mấy cái, quỳ đứng, bỏ vào, từ từ ngồi xuống.
Không ai biết điếu xì gà kia đi đâu, ngược lại kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra thi thể của nó ở đâu đó.
Trong hoàn cảnh gần như không có ánh sáng, không thấy rõ mặt anh, Hoàng Anh ngộ ra, anh có vẻ ngoài thế nào, với cô chẳng quan trọng, dù nhan sắc của anh có bị phá sạch, cũng vẫn thích anh, quấn quýt lấy anh.
Chỉ cần anh là Trần Tông Nguyệt, là Hollywood của cô, cô sẽ nguyện làm một ngôi sao xinh đẹp, vứt bỏ đạo đức và luân lý.
Sau khi xong việc, Hoàng Anh còn ngủ một lúc, mơ mơ màng màng bị anh gọi dậy, vừa hay quay mặt về phía cửa sổ xe —— nơi trời và biển tiếp xúc rực đỏ, lửa cháy hừng hực, lan ra nhanh chóng, phá huỷ tấm màn sân khấu trắng đen.
Chờ đến khi nó đã không còn thay đổi rõ ràng, bình thường như cảnh thấy hàng ngày, họ chuẩn bị đi.
Đồng hồ sinh học của Trần Tông Nguyệt đã báo, vô cùng tỉnh táo, ngồi thẳng dậy tự lái xe, gọi cô còn ngủ ở ghế sau, cô lại đòi lên ghế phụ ngồi.
Hoàng Anh vẫn nhắm mắt, chút ý thức làm cô lầu bầu, “Sau này đừng làm trong xe nữa…” Bí chết đi được.
Cô nghe thấy tiếng Trần tiên sinh khẽ cười, nhưng lại không hay biết có một chiếc xe tang vừa đi qua ngoài cửa sổ xe, đi về phía nghĩa trang Monte Cristo, gợi lên hồi ức của anh.
Với ngày hôm ấy, ký ức của anh còn quá rõ, vì mưa, chiếc ô trên đầu dù đen cũng không có cách nào im lặng.
Trước khi vào linh đường, anh dừng bước, nhìn chiếc xe tang màu đen ở chỗ kia. Lúc này, có người đè vai anh xuống, giọng nặng và trầm nói, “Ngàn lần xin hãy nhịn!”
Anh quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt còn chưa tang thương của lão Văn, vì vậy nên chắc lúc này anh cũng còn trẻ.
Mới từ nước ngoài về, đứa con trai cả tránh được nạn diệt môn, trở thành tiêu điểm trong con mắt công chúng, anh đi qua một loạt hàng ghế được xếp ngay ngắn, đi về phía ghế người nhà duy nhất. Ánh mắt anh tĩnh lặng, vượt qua làn mưa xối xả, còn anh vẫn cứ bình tĩnh như vậy đi về phía chiếc xe đen đặt quan tài.
Bố mẹ, em trai, ba tấm ảnh được anh ôm phía trước cùng lúc, Chu Trần Câu tự mình che ô cho anh, phía sau có mấy chục người tuỳ tùng.
Trước khi lên xe, bất thình lình anh nói, “Chú Chu.”
Lão Văn căng thẳng, lặng lẽ sờ vào khẩu súng lục giấu bên hông, dường như có thể ngửi được mùi sát khí ngưng tụ dưới màn mưa.
Chu Trần Câu cũng nặng nề nhìn anh.
Anh nhìn lại Chu Trần Câu, nói, “… Sau này cháu theo chú.”
Khí áp ngàn cân treo sợi tóc dần tan đi, lão Văn im lặng thở phào một cái.
“… Được!” Chu Trần Câu lộ ra vẻ mặt vui mừng, vỗ vai anh, “Được!”
Nhưng khuya hôm đó, sau khi thu xếp việc tang lễ xong, tài xế nói dối rằng động cơ có vấn đề, để anh xuống xe, chiếc xe van phía sau lập tức phóng vọt đi, không kịp phản ứng, một con dao bầu đã vung lên trong chút ánh sáng sót lại!
Tuy anh né rất nhanh nhưng tay vẫn bị chém trúng, chặn được con dao chém chính diện, lại có một kẻ chém vào sau lưng anh.
Quay lại đá văng kẻ đá mình đi, chạy về phía con đường đối diện, nhìn hàng quấn đóng cửa dồn dập nối nhau, bị một kẻ đuổi theo, anh giằng lấy dao, đâm vào bụng kẻ kia, nhìn kẻ ngã quỳ trên đất, anh lảo đảo lùi ra sau, giương mắt nhìn một đám người sắp đuổi kịp.
Anh tiến lên một bước, đè vai người kia lại, nắm chặt chuôi dao, rút dao ra, máu bắn tung toé nhuộm đỏ gạch, có một tích tắc, anh như nhìn thấy đống nội tạng yếu ớt.
Đêm đó dài đằng đẵng, dài đến mức anh suýt nữa tạm biệt ánh mặt trời.
Trong bóng tối chật hẹp, anh vịn tường trốn vào giữa khe hở tiếp giáp của hai căn nhà, mồ hôi lạnh chảy trên gò má nhợt nhạt, đôi mắt đỏ ngầu như máu trên người.
Cuối cùng, anh quỳ xuống gầm nhẹ như ai điếu, cơn đau tràn lan nhắc nhở anh, những người thân yêu nhất đều đã rời xa anh, nhân gian như địa ngục, nếu anh muốn sống tiếp, phải đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Đột nhiên, có một bóng người trắng gầy, ôm anh, không sợ bẩn, ôm chặt cơ thể đầy máu của anh.
Cô nói, em yêu anh.
Có lẽ là lâu lắm rồi anh không nghe thấy câu nói này, vậy nên trong ký ức tự hiện lên hình ảnh của Hoàng Anh, cũng vì thế mà thương xót cho cô, thật đáng thương, yêu một người đàn ông hận không thể giết chết cô.
Chạy qua cây cầu vịnh vượt biển ở Đãng Tử, hai chiếc xe xám đậm lần lượt lướt cửa sổ xe, phóng lên ngang xe ra phía trước chặn đường, ép anh phanh lại.
Hoàng Anh ngủ không sâu, hơi có động tĩnh đã tỉnh ngay.
Cô dụi dụi mắt thì thấy có mấy người đàn ông chui ra khỏi xe, một người trong số đó đứng ngoài cửa sổ xe ghế điều khiển, cúi người, nói với bên trong, “Trần tiên sinh, lão Chu muốn gặp anh…”
Ánh mắt người đàn ông này từ Trần tiên sinh chuyển sang Hoàng Anh ngồi ghế phụ, bổ sung, “Còn cả Hoàng tiểu thư.”
Trần Tông Nguyệt ung dung ngồi trong xe châm một điếu thuốc, tiếc chưa hút được mấy lần, lại có thêm hai chiếc xe màu đen đỗ lại gần đó, toàn bộ những người đàn ông xuống xe đều cầm súng, chĩa súng ra chặn đường.
Người đàn ông kia giơ hai tay lên, vừa lùi ra sau, vừa nói, “Trần tiên sinh, chúng tôi chỉ làm theo lệnh lão Chu thôi…”
Trần Tông Nguyệt xuống xe, trở tay đóng cửa xe lại, ném thuốc lá xuống đất, di di gót giày lên, ánh đèn pha sáng choang làm anh nheo mắt lại, nụ cười làm người ta không rét mà run, “Mày làm theo lệnh lão Chu, thì dám chặn xe tao ở Ma Cao? Khen mày một câu hậu sinh khả uý, không biết mày có chịu nổi không đây?”
* Spoil chương 40:“Lão Chu…” Dường như tế bào não Hoàng Anh bắt đầu tỉnh lại, cố gắng nhớ lại những gì Tiền Thừa nói, “Là ông nội… hay ông ngoại Lý Giai Hoàn?”
“Cả hai.” Trần Tông Nguyệt nói tiếng Quảng Đông, đổi sang tiếng phổ thông giải thích, “Bố Giai Hoàn ở rể nhà họ Chu.”
Hoàng Anh vội vàng nhắc nhở anh, “Lý!”
Trần Tông Nguyệt không hiểu, “Hả?”
Cô nhăn nhó, nghiêm mặt nói ‘quy củ’, “Là Lý Giai Hoàn, không phải Giai Hoàn.”
Gọi tên người khác mà lược họ đi, chỉ khi đặc biệt thân thiết, cô ghi nhớ chuyện này từ lâu, cuối cùng cũng có cơ hội ‘chỉnh lại’ cho anh.
Trần Tông Nguyệt nghiêm túc trả lời, “Nhớ rồi, thưa bà Trần.”
Cô lập tức sững sờ, bắt đầu che miệng cười, chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến cô cả, không thèm quan tâm, không tim không phổi.