Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1007

Cùng bị bắt với y có mười mấy Vu Sư, người nào cũng rất giỏi cổ thuật. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, y là người nổi bật trong đó. Cho nên nếu dựa theo sự phát triển bình thường, cho dù thí nghiệm khiến cho người ta chán ghét và sợ hãi kia thất bại, thì y cũng không trở thành con dê thế tội.

Đáng tiếc, quản lý bọn họ cũng là Vu Sư, một Vu Sư được bộ tộc xưng là Vu Sư mạnh nhất trong vòng trăm năm qua.

Cái kẻ chùm trong áo choàng kia phát hiện ra thiên phú của y, cho nên ngay từ lúc đầu đã muốn giết y. Vu Sư trẻ tuổi biết, mình có thể uy hiếp được địa vị của Đại Vu Sư này. Một khi y lớn lên, tướng quân người Hán kia sẽ càng thêm trọng dụng y. Vì tự bảo vệ mình, y liền quyết định đầu nhập vào một Đại Vu Sư khác.

Nhưng quyết định này là sai, cho nên Đại Vu Sư chủ quản quyết định diệt trừ y. Tới lúc vật thí nghiệm cuối cùng chết đi, Đại Vu Sư chủ quản đổ tội cho y và một Vu Sư trẻ tuổi khác.

Vận mệnh chuyển biến, chính là vào lúc này.

Bởi vì một câu của tướng quân người Hán kia, y từ người thực nghiệm biến thành vật thí nghiệm.

Những thí nghiệm đáng sợ mà y từng tận mắt trông thấy kia, sẽ tiến hành trên người của mình.

Mưa đêm.

Đám Vu Sư này lại thất bại, mà y chỉ còn một hơi thở cuối cùng bị võ sĩ áo giáp mang ra khỏi tòa nhà. Cả người y mềm nhũn, ánh mắt đã khép chỉ còn một tia sức sống đang giãy dụa. Y mơ mơ màng màng nhìn thấy cánh cửa tiểu viện kia mở ra, thấy được chỗ xa xa của cánh cửa.

Y bắt buộc mình không nhắm mắt lại, bởi vì y biết, nếu như mình rơi vào giấc ngủ, thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nhưng cuối cùng y không chịu đựng được, trong cơn mưa phùn, y bị võ sĩ áo giáp vứt tới chỗ hoang dã ngoài thành. Sau khi nhắm mắt lại, thế giới của y tràn đầy màu đen, chỉ còn thanh âm rơi vào tai. Thanh âm của hạt mưa đánh vào áo giáp, còn có tiếng hít thở yếu ớt của chính y.





Không biết từ khi nào, mưa càng ngày càng lớn, nước mưa lạnh như băng đánh thức y. Y mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện mình không chết! Điều này làm cho y muốn hô lên một tiếng sung sướng, nhưng nếu không phải y đã kiệt sức thì y nhất định sẽ hoan hô. Nếu không phải đám võ sĩ áo giáp kia vì lười biếng không chôn vùi y, nếu không phải vì mưa đêm khiến dã thú không muốn ra ngoài kiếm ăn, nếu không phải y đã tự gieo cổ độc vào người mình…

Vu Sư trẻ tuổi nằm ở nơi hoang dã trong cơn mưa to, mỉm cười đầy sung sướng.

Sau khi khôi phục lại một ít khí lực, y bắt đầu tìm kiểm thảo dược cầm máu, sau đó tìm một cây gậy làm quải trượng rồi bắt đầu rời đi. Y không dám khiến cho người ta biết mình còn sống, cho nên lựa chọn tiến vào chỗ sâu nhất của rừng, cho dù ngay cả thợ săn có kinh nghiệm phong phú nhất cũng không dám tiến vào. Lúc xuyên qua rừng, y phát hiện một hốc cây thật lớn, có một con gấu cũng rất lớn sống trong đó. Y dùng cây độc phối chế thành độc dược, độc chết con gấu kia rồi tiến vào ở trong hốc cây.

Mùi của con gấu này đủ để khiến những dã thú khác không dám tới gần, mà hốc cây này chính là một nơi dưỡng thương tốt.

Mấy tháng sau, y hoàn toàn khôi phục.

Mà trong lúc dưỡng thương, y phát hiện thân thể của mình xảy ra biến hóa. Y càng ngày càng trở nên nhanh nhẹn, càng ngày càng trở nên cường tráng.

Bởi vì y là người tham dự vào các thí nghiệm kia, cho nên y biết lý do tại sao. Mục đích của thí nghiệm kia chính là khiến cho đứa trẻ con bình thường nhận được cổ thuật, sẽ trở thành một chiến sĩ có thể chất hùng mạnh. Nhưng vì thí nghiệm này chưa từng thành công trên người sống, cho nên không hề có kinh nghiệm nào có thể căn cứ. Lần lượt những đứa trẻ chết đi, nghe nói bị thê tử ác độc của vị tướng quân người Hán kia tạo thành búp bê.

Mà tuổi của y và vị Vu Sư trẻ tuổi kia quá lớn rồi, cho nên mới bị ném bỏ ở nơi hoang dã.

Y nhớ Đại Vu Sư kia từng nói rằng, tướng quân người Hán tính toán tìm một phương pháp, thay đổi thể chất của đứa trẻ con bình thường. Nhưng vị tướng quân đó vẫn lừa gạt vợ của y, nói rằng làm vậy để làm sống lại con của bà ta. Mà khiến cho y khó quên và sợ hãi, chính là hy vọng nóng bỏng trong mắt của thê tử tướng quân người Hán kia. Bà ta luôn đích thân quan sát mỗi lần thí nghiệm. Dù phải nhìn cái cảnh đầy máu tanh, nhưng bà ta chưa từng chớp mắt.

Mà tay Đại Vu Sư mà y đầu nhập vào kiakia, luôn thích đứng bên cạnh bà ta, giải thích từng bước một. Còn Đại Vu Sư chủ quản, thì luôn cười lạnh nhìn hai người.

Nữ nhân như vậy, khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Vu Sư trẻ tuổi không muốn nhớ lại đoạn ký ức này, nhưng mỗi buổi tối nó đều xuất hiện trong giấc mơ, giày vò lấy y, khiến tinh thần của y càng ngày càng kém. Sự phẫn nộ sẽ xuất hiện một cách khó hiểu. Cách giải phóng là giết dã thú trong rừng. Y dần dần lớn mạnh, nhanh hơn báo, mạnh hơn gấu, tham lam độc ác hơn rắn. Y đã trở thành vương giả trong đám dã thú.

Nhưng y không cam lòng, y quyết định rời khỏi khu rừng này, tiến vào thế giới loài người.

Y lựa chọn Nam Yến, lựa chọn thành Đại Lý.

Y lấy cho mình một cái tên…Hắc Thượng.

Trong hắc ám, là vị chí cao vô thượng.





- Cút ngay!

Dưới bùn đất truyền tới tiếng rít gào không cam lòng. Nhưng thanh âm kia đã không còn khí phách ngạo mạn như lúc trước. Câu cút ngay này kỳ thực đã không còn khí thế gì, giống như một lời cầu xin hơn.

- Trước khi mắng người khác cút phải xem mình có thực lực khiến cho người khác cút hay không. Bằng không hoặc là bị người khác mắng gấp mười trở về, hoặc là bị người khác đánh thành con heo.

Phương Giải cúi người kéo Hắc Thượng quốc sư ra khỏi bùn đất. Lúc được kéo ra, Hắc Thượng quốc sư tung một quyền đánh vào bụng Phương Giải. Nhưng một quyền này không đánh trúng mục tiêu, bởi vì Phương Giải kéo ông ta ra rồi quăng một cái, khiến đòn phản kích này nhìn hơi buồn cười.

Lần này, Phương Giải không tiếp tục đuổi theo, mà là chậm rãi quay về cửa thành rồi đứng đó.

Hắn quay đầu nhìn, thấy Tạ Phù Diêu ướt đẫm mồ hôi hơi nghiêng người về phía trước, hiển nhiên đã mệt mỏi. Bên ngoài cửa thành chồng chất một đống thi thể, thi thể không vào được cửa thành, nhưng máu loãng lại từ từ trôi vào.

- Thay người!

Ánh mắt của Phương Giải dừng lại ở quân đội Nam Yến phía ngoài cửa thành. Thành Đại Lý có tám cửa thành, đông tây nam bắc đều có hai cửa. Ba người Phương Giải chiếm cứ một cửa, nhưng quân đội Nam Yến lao ra từ cửa kia của thành bắc. Bọn họ đã vây quanh bên ngoài trước khi kỵ binh Hắc Kỳ Quân tới. Hiện tại Tạ Phù Diêu đối mặt đã không còn là người tu hành nữa rồi, mà là vô số binh lính.

Sau khi Phương Giải nói thay người, Đạo tôn Hạng Thanh Ngưu lập tức đứng lên, hít một hơi thật dài rồi tới bên cạnh Tạ Phù Diêu, vỗ vai y nói:

- Nghỉ một lát đi, chúng ta còn không biết phải kiên trì bao lâu.

Tạ Phù Diêu quay lại nhìn Phương Giải, hơi chút kinh ngạc.

Chỗ của y là chồng chất vô số tử thi, mà chỗ Phương Giải thật giống như là hủy nửa tòa cửa thành.

Ngoài thành truyền tới tiếng kêu, hiển nhiên binh mã của Hắc Kỳ Quân đang phát động tấn công.
Bình Luận (0)
Comment