Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1127

Hai cánh giao chiến ngay từ lúc đầu đã không đánh thử gì, máu thịt phủ xuống đất một tầng, mà mũi tên lại phủ lên trên máu thịt một tầng.

Binh lĩnh giẫm lên thi thể của các binh lính khác xông về phía trước, bọn họ căn bản không có đường lui.

Binh lính phía trước có lẽ sợ hãi muốn lui bước, nhưng binh lính phía sau đẩy lên, bọn họ làm sao có thể quay đầu lại được? Dưới tình cảnh xung phong dày đặc như vậy, kỳ thực trong lòng mỗi người không có quyết tâm chiến thắng, mà chỉ tận lực không ngã xuống. Một khi ngã xuống, chính là chết, chết rất khó coi.

Cung tiễn thủ là binh chủng có tốc độ di chuyển nhanh nhất trong tất cả bộ binh. Cho nên ngay từ đầu giao chiến, cung tiễn thủ song phương đều liều mạng chạy về phía trước, tới phạm vị trong tầm bắn, mũi tên bắt đầu trút xuống kẻ địch. Mà lúc này, mới là lúc khảo nghiệm một cung tiễn thủ có đủ tư cách hay không.

Cung tiễn thủ ưu tú nhất có thể bắn ra hai hoặc ba mũi tên trong thời gian ngắn kỳ thực đã hợp cách. Song phuong xông lên, khoảng cách một trăm bước không tính là dài. Mà đi theo sau cung tiễn thủ, chính là trường mâu thủ có tốc độ di chuyển gần với cung tiễn thủ.

Trường mâu thủ, cũng là binh chủng có trang bị rẻ tiền nhất trong tất cả binh chủng.

Cán thương làm bằng sáp ong, đầu thương làm bằng sắt.

Đối với quân đội Đại Tùy hay dùng trường sóc mà nói, giá trị chế tạo trường mâu quả thực thấp không đáng để nhắc tới. Cho dù là một cây gậy gỗ để tạo trường sóc, cũng đắt tiền hơn trường mâu, chớ đừng nói một cây trường sóc hoàn chỉnh.

Cung tiễn thủ song phương rất nhanh bắn ra mấy lượt tên, hàng ngũ bắt đầu thay đổi. Trường mâu thủ đi theo sau cung tiễn thủ bắt đầu xông về phía trước như điên. Mà vào lúc này, sự khác nhau giữa quân Tùy và Thắng quân trở nên rõ ràng.

Binh lực dưới trướng của Dương Kiên tuy ít hơn, nhưng đều là chiến binh chính quy của Đại Tùy. Mà tinh nhuệ Tả Tiền Vệ dưới trướng của Thắng Đồ đã được y an bài ở phía sau, hiện tại xông về phía trước đều là binh lính của Kim Thế Đạc. Những binh lính này căn bản chưa từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, so về tố chất thì kém quân Tùy rất nhiều.

Trận hình cung tiễn thủ của Thắng quân đã loạn tới rối tinh rối mù, mà cung tiễn thủ của quân Tùy dù di chuyển nhanh vẫn đảm bảo được đội hình. Sau khi dừng bước, cung tiễn thủ quân Tùy nhanh chóng tìm được vị trí của mình, sau đó lần nữa tạo thành trận hình hình vuông.

Cung tiễn thủ của Thắng quân thì kém quá xa, lúc bọn họ dừng lại, căn bản đã năm bè bảy mảng.

Sau khi bắn xong tên, cung tiễn thủ quân Tùy lập tức thay đổi trận hình. Trận hình hình vuông lập tức mở ra, tạo lỗ hổng cho trường sóc thủ và hoành đao thủ ở phía sau xông về phía trước. Như vậy vẫn có thể duy trì hàng ngũ đầy đủ.

Lúc đối mặt với mũi tên, biểu hiện của quân Tùy cũng hơn xa Thắng quân.

Lúc quân Tùy tấn công, trường mâu thủ vượt qua cung tiễn thủ rồi tạo thành trận hình dày đặc, rồi giơ cao trường mâu lên, dưới hiệu lệnh của tướng lĩnh, bắt đầu di chuyển theo quy luật. Làm vậy có thể ngăn cản được lực sát thương của mũi tên.

Trên tường thành Liễu Châu

Thắng Đồ giơ Thiên Lý Nhãn lên quan sát chiến trận, sắc mặt chợt thay đổi:

- Kim Thế Đạc có mấy chục vạn binh mã trong tay, tưởng rằng có thể cùng ngồi cùng ăn với ta…nhưng binh lính của y, căn bản là một đám ô hợp. Ở trước mặt quân Tùy, chỉ sợ không kiên trì được một canh giờ.

Đại tướng Lưu Hữu Lực cả kinh:

- Bệ hạ…nếu binh mã của Kim Thế Đạc tan tác khiến kẻ địch tấn công được hậu đội, chẳng phải chúng ta sẽ rơi vào thế gọng kiềm sao?

- Ta sao có thể để chuyện như vậy xảy ra?

Thắng Đồ nói:

- Phàm là người lãnh binh đều biết rằng, một khi thế gọng kiềm hình thành, vậy thì tương đương với thất bại. Ta an bài binh mã của Kim Thế Đạc ở phía trước, không chỉ đơn giản là bảo tồn thực lực. Ngươi quan sát cẩn thận, đợi khi binh mã của Kim Thế Đạc lui về thì nói cho ta biết.

Lưu Hữu Lực vội vàng đáp ứng, giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn chằm chằm vào chiến trường.

Quân Tùy

Trên đài cao

Dương Kiên buông Thiên Lý Nhãn xuống, cười lạnh nói:

- Ta nghe nói La Diệu dụng binh rất có kết cấu, là danh tướng hiếm có. Đại Tùy diệt thương, La Diệu quả thực cũng đánh vài trận xinh đẹp. Thắng Đồ đi theo La Diệu đã nhiều năm, vậy mà dụng binh sao lại thấp kém như vậy? Y muốn dùng đám ô hợp của Kim Thế Đạc để bảo tồn thực lực của Tả Tiền Vệ, kỳ thực đó chính là khuyết điểm.

- Truyền quân lệnh của trẫm!

Dương Kiên lớn tiếng nói:

- Lại điều thêm hai đội đi lên. Binh mã của Kim Thế Đạc đã vỡ trận, một khi binh mã của Kim Thế Đạc rút lui, lập tức giết theo sau.





Tướng lĩnh quân Tùy Diệp Thịnh mang theo một đội binh mã tinh nhuệ, giống như cây chùy đâm mạnh vào binh mã của Kim Thế Đạc. Nhìn thấy lá cờ của Thắng quân cách đó không xa, Diệp Thịnh chỉ hoành đao về hướng đó, tinh nhuệ bách chiến của y lập tức lao lên.

Mặc dù Đại Tùy đã suy sụp, nhưng sức chiến đấu của quân Tùy vẫn không thể khinh thường. So với đám loạn phỉ này, tố chất của quân Tùy vẫn cao hơn nhiều. Lúc Đại Tùy mới bình loạn, thường xuyên có chuyện mấy trăm binh lính Tùy có thể diệt một đội loạn phỉ được xưng có vạn người. Mà binh mã của Kim Thế Đạc, phần lớn là dân chúng bị ép gia nhập, hoặc là đám người muốn có cơm ăn. Nói tới kỹ thuật giết người, bọn họ căn bản không biết.

Song phương quần nhau, xem như hỗn loạn, nhưng nếu cẩn thận quan sát, thì có thể thấy quân Tùy vẫn giữ được đội hình. Năm người tạo thành trận hình tiểu hoa mai, nhìn như tán loạn, nhưng chỉ cần cần tìm được quy luật của trận hình, có thể phân biệt được từng đội từng đội quân Tùy.

Diệp Thịnh tung một đao chém đứt người một binh lính Thắng quân, lại tung một cước đạp bay thi thể. Thanh đao trong tay y thuân thế chặt đứt vai của một binh lính Thắng quân khác.

- Đổi đao!

Y vứt thanh hoành đao đã nứt lỗ chỗ, tay vươn ra đằng sau, thân binh của y lập tức nhét một thanh hoành đao khác vào tay. Mặc dù là hoành đao của Đại Tùy, dưới lực va chạm lớn như vậy cũng rất nhanh bị nứt. Cứ chém chết mười mấy người, Diệp Thịnh lại hô lớn đổi đao, thân binh của y lại đưa tới một thanh đao mới.

Lấy Diệp Thịnh là mũi tên, rất nhanh đã tạo thành một lỗ hổng trong Thắng quân. Quân Tùy tạo thành trận hình tam giác tiến về phía trước, mà Diệp Thịnh chính là góc sắc nhất của tam giác này. Y xâm nhập càng sâu, lỗ hổng mà quân Tùy tạo ra trong trận hình Thắng quân càng lớn.

Mắt thấy lá cờ kia đã không xa, Diệp Thịnh hô lớn một tiếng, dùng lực xông về phía trước. Đại tướng của Kim Thế Đạc là Hà Vĩ nhìn thấy tướng lĩnh quân Tùy xông tới, trong lòng hoảng sợ. Y không ngừng vung tay ra lệnh cho binh lính ngăn cản, nhưng tới y còn không dám chiến đấu, binh lính lấy đâu ra dũng khí quyết tử?

Diệp Thịnh vung một đao chém đứt cổ một Giáo úy, vượt qua mưa máu vọt về phía trước. Đám tinh nhuệ quân Tùy này giống như một cái máy gặt, mà binh lính Thắng quân giống như lúa mỳ, không ngừng đổ rạp xuống.

- Chém gãy lá cờ!

Diệp Thịnh hô lớn một tiếng, lập tức mang theo trên dưới thân binh đi về phía trước. Binh lính Thắng quân bị ép lui về phía sau liên tiếp, có người lui trở về không cẩn thận bị té ngã, ôm đầu rên rỉ tưởng rằng chắc chắn phải chết, nhưng lại phát hiện binh lính Tùy căn bản mặc kệ y, lao thẳng tới chỗ lá cờ bên kia.

Hà Vĩ thấy không thể tránh được nữa, đành phải gỡ mã sóc treo trên lưng ngựa, đâm một sóc về phía Diệp Thịnh. Diệp Thịnh tránh sang một bên, tay trái thuận thế nắm lấy thân sóc, tay phải vung hoành đao về phía cán sóc, chém đứt bốn ngón tay cầm sóc của Hà Vĩ.

Giáo úy thân binh của Diệp Thịnh tung một đao chém vào chân chiến mã của Hà Vĩ, chiến mã này kêu một tiếng liền ngã về phía trước. Hà Vĩ quá sợ hãi, không quan tâm tới vết thương, giãy giụa muốn đứng lên, liền nhìn thấy ánh đao vung lên trước mặt.

Sau đó y cảm thấy trời đất quay cuồng.

Một giây sau, y nhìn thấy máu phun ra từ cổ mình.

Cạch một tiếng, đầu rơi xuống đất.

Diệp Thịnh tung một cước đá bay đầu của Hà Vĩ, sau đó tiến nhanh tới túm lấy cột cờ từ trong tay binh lính Thắng quân, rồi dùng đầu gối bẻ gãy.

- Cánh trái của Thắng quân đã mất cờ!

Quân Tùy bộc phát lên tiếng hoan hô, binh lính tiến lên càng thêm dũng mãnh.





- Cứ tiếp tục như vậy không tốt a!

Thủ hạ đắc lực của Kim Thế Đạc nhìn thấy cờ cánh trái đổ, lập tức quay đầu nhìn về phía Kim Thế Đạc:

- Đại tướng quân, mau mau cầu viện! Nếu không có cầu viện, chỉ sợ người của chúng ta đều bị cuốn vào đó.

Sắc mặt của Kim Thế Đạc lúc trắng lúc xanh, vô thức nhìn lên tường thành bên kia, sau đó cười lạnh:

- Cầu viện? Nếu Thắng Đồ mà phái viện binh tới, xem như Kim Thế Đạc ta nhìn lầm người. Y cố ý để người của ta đi trước, để y bảo tồn thực lực mà thôi.

- Vậy làm sao bây giờ?

Thủ hạ của y vội vàng hỏi.

- Lệnh cho người phía trước cố gắng ngăn chặn!

Kim Thế Đạc phân phó một tiếng, sau đó hạ giọng nói:

- Tí nữa nếu quân Tùy tấn công quá mạnh, lệnh cho binh mã chuẩn bị rút lui về hướng đông, tạo ra một lỗ hổng, khiến cho quân Tùy xuyên qua lỗ hổng này tấn công binh mã của Thắng Đồ. Muốn để ta làm tấm mộc, còn chưa hỏi ta có đáp ứng hay không.

Quân Tùy

Dương Kiên nhìn cánh trái của quân địch đã tan rã, rốt cuộc cười cười:

- Tăng thêm sức, cánh trái quân địch đã xuất hiện dấu hiệu tan tác, chỉ cần thêm chút sức là được.

- Sắp thắng rồi à?

Đại Tự Tại đứng bên cạnh Dương Kiên, hỏi.

Dương Kiên lắc đầu:

- Có lẽ là Thắng Đồ cố ý làm vậy. Y còn ít nhất hơn mười vạn tinh nhuệ chưa sử dụng. Hiện tại phá vỡ chỉ là phòng tuyến của Kim Thế Đạc mà thôi. Kim Thế Đạc và Thắng Đồ bất hòa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tí nữa Kim Thế Đạc sẽ mở ra một con đường.

- Bất hòa?

Đại Tự Tại không nhịn được bật cười:

- Kẻ địch bất hòa với nhau, chuyện như vậy luôn khiến người ta rất sung sướng.

- Ngươi chưa từng lãnh binh, cho nên không biết…có đôi khi thoạt nhìn như chiến thắng, cũng chưa thực sự chiến thắng, mà là bẫy rập do kẻ địch đào lên. Vì vậy, không nên coi thường bất kỳ một đối thủ nào.

Dương Kiên buông Thiên Lý Nhãn xuống, lớn tiếng phân phó:

- Lệnh cho hữu quân Tô Lực tấn công mạnh hơn. Hai cánh đều bị phá, tí nữa mới có thể tiến được vào trung quân của kẻ địch.

- Ma Tát!

Dương Kiên quay đầu nhìn Đại tướng Ma Tát:

- Mang áo giáp quân của ngươi chuẩn bị xông về phía trước. Một khi binh mã của Kim Thế Đạc tạo lỗ hổng, lập tức dẫn người xông vào.

Thành Liễu Châu.

Thắng Đồ thấy cánh trái của Kim Thế Đạc đã tan vỡ, chẳng những không phẫn nộ, ngược lại khá thoải mái:

- Lệnh cho hỏa khí doanh đi ra, đợi áo giáp quân xông lên thì dùng súng buộc binh mã của Kim Thế Đạc ngăn cản áo giáp quân. Áo giáp quân di chuyển vốn chậm, đây là khuyết điểm của bọn chúng, hỗn vào nhau thì càng chậm…

- Một con sư tử cho dù có hung hãn, nhưng nếu nó không chạy được…

Trong mắt Thắng Đồ hiện lên vẻ đắc ý:

- Thì trẫm có trăm cách giết được nó.
Bình Luận (0)
Comment