Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1131

Cách chiến trường chừng một dặm, trong bụi cỏ có người thay đổi một chút tư thế. Y đã nằm ở đây một ngày một đêm rồi, cả người đều nhức mỏi. Nơi này đã cực kỳ nguy hiểm, thỉnh thoảng có binh lính bỏ trốn chạy như điên về hướng này. Có người suýt nữa dẫm lên tay của y.

Y là cao thủ ẩn nấp, y cũng là một cao thủ truy tìm.

Y tên là Liêu Sinh.

Một trong Thiên hộ của Kiêu Kỵ Giáo.

Từ lúc đi theo Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo đuổi theo Đại Tự Tại từ Tây Nam tới tận Giang Nam, y vốn không trở lại mà phụng lệnh ở đây giám thị hành động của Dương Kiên và Đại Tự Tại, cũng giám thị hành động của Thắng Đồ.

Tu vị của Liêu Sinh không tính là cao, nhưng khả năng cải trang, ngụy trang và truy tìm của y, ít người bằng được. Y giấu trong bụi cỏ giống như hòa với thiên nhiên. Nếu không phải là người đại tu hành loại hình cảm giác dò xét, muốn phát hiện ra y là một chuyện khó khăn.

Người như y, đứng bên cạnh tảng đá liền là một tảng đá, đứng bên cạnh cây đại thụ liền là một cành cây, nằm xuống đất chính là một phần của đại địa.

Hơn nữa, cao thủ truy tung chân chính không phải sau khi phát hiện mục tiêu liền đuổi sát không buông tha, mà là có thể dự đoán được trước, đoán được khả năng xảy ra chuyện gì. Lúc Dương Kiên điều động binh mã với quy mô lớn, Liêu Sinh liền dự đoán được ông ta sẽ tấn công Liễu Châu, cho nên y rời khỏi đại doanh của quân Tùy tới thành Liễu Châu trước, tránh đi thám báo của Thắng quân rồi chọn được nơi này.

Nơi này thoạt nhìn bốn phía không có một thân cây, không có khả năng ẩn giấu. Nhưng ở trong mắt của Liêu Sinh, nơi này là chỗ tốt nhất.

HƠn nữa, không nằm ngoài dự liệu của y, nơi mà y chọn này có khoảng cách gần với chiến trường, có thể quan sát rõ ràng trận chiến. Y cẩn thận dùng cỏ che Thiên Lý Nhãn lại, không cho ánh sáng phản quang. Sau đó mỗi lần di chuyển đều cố gắng phối hợp với hướng gió thổi, cho nên có vẻ rất tự nhiên.

Cách y chừng một mét, một khối bùn bỗng giật giật, sau đó lộ ra đôi mắt.

Đây không phải là bùn, mà là một miếng vải. Một miếng vải rất bình thường nhưng được thêu thùa khéo léo. Trên tấm vạt thêu bùn đất và cỏ xanh. Người này nằm sấp xuống đất, đắp miếng vải này lên, nếu không nhúc nhích thì khó mà phát hiện ra được.

- Thiên hộ…

Người ở dưới tấm vải nhìn về phía Liêu Sinh.

- Không nhịn được rồi à?

Liêu Sinh hạ giọng hỏi.

Người nọ cười tự giễu:

- Đã không chỉ một lần đái trong quần rồi. Đi theo ngài làm việc, đây là bản lĩnh thứ nhất mà thuộc hạ học được…Thuộc hạ chỉ là muốn biết, bên kia đang xảy ra chuyện gì. Một mực nằm sấp như vậy không nhìn thấy gì cả, trong lòng thật sốt ruột.

- Bản lĩnh của ngươi là gì?

Liêu Sinh hạ giọng hỏi.

- Trí nhớ tốt!

Nghe thanh âm thì thấy tuổi không lớn, nhưng rất nghiêm túc trả lời.

- Ừ, như thế là tốt rồi. Cho nên từ hiện tại bắt đầu ngươi im lặng, chờ ta nói cho ngươi biết những gì ta nhìn thấy. Tấm vải trên người ngươi là chí báo của sư môn ta, dùng sợi tơ quý báu dệt nên, thậm chí có thể ngăn được tinh thần lực của người tu hành. Ta giao nó cho ngươi, không phải vì giúp ngươi ẩn nấp, mà là giúp ngươi sống sót. Ta mang ngươi tới, là vì ngươi có trí nhớ vượt xa người thường, ta nói những điều mà ta trông thấy, ngươi chỉ cần nhớ kỹ là được.

- Một khi ta bị phát hiện, ta sẽ dẫn kẻ thù rời đi, mà nhiệm vụ của ngươi là nằm im không nhúc nhích, đợi cho an toàn rồi mới rời đi. Ngươi không cần quan tâm tới sự sống chết của ta, cũng không cần quan tâm trên chiến trường xảy ra chuyện gì. Có cần ta lặp lại không?

- Không cần…

Nam tử trẻ tuổi kia liền di chuyển tấm vải, che hoàn toàn cơ thể của mình lại.

Liêu Sinh cười cười, y rất coi trọng người thuộc hạ này. Tuy tuổi không lớn lắm, nhưng y cảm thấy về sau người này có thể trọng dụng.

- Nhớ kỹ, áo giáp quân rất kỳ quái, lửa đốt không chết, cho dù bị thương nhưng vẫn có thể chiến đấu.

Y nói nhỏ.

- Nhớ kỹ, từ mật độ vụ nổ phỏng đoán, Thắng quân bên kia có chừng tám mươi ổ pháo.

Y giơ Thiên Lý Nhãn lên, cẩn thận quan sát tình hình chiến trường.

Đúng lúc này, trong lòng y bỗng nhiên căng thẳng.

Liêu Sinh di chuyển Thiên Lý Nhãn về một bên khác, lập tức nhìn thấy hơn mười tăng y mặc áo cà sa màu đỏ giống như đang bay về hướng này. Liêu Sinh biết mình đã bại lộ. Y nhìn thoáng qua chỗ nam tử trẻ tuổi nằm sấp:

- Ta bị phát hiện rồi, đây là một điều cuối cùng muốn ngươi ghi nhớ. Đợi cho ta rời khỏi đây ngươi chớ cử động, sau khi trời tối thì rời đi…Số lượng người của Phật tông dưới trướng Đại Tự Tại không ít, tu vị cao cường…Còn có…nói với Chủ Công rằng, nếu ta chết…trợ cấp muội muội của ta, ta chỉ còn con bé là người thân. Trần Chấn Vũ, ngươi phải sống!

Nói xong câu này, Liêu Sinh đứng bật dậy, lao về hướng xa xa.

- Đằng kia!

Mười mấy tăng nhân vừa nhìn thấy Liêu Sinh liền tăng tốc đuổi theo.

Dưới tấm vải, Trần Chấn Vũ mới mười sáu tuổi im lặng rơi nước mắt, bờ môi cắn chặt.





Từ sáng sớm, trong đại doanh núi Chu Tước đã không ít người bận rộn. Nhất là chỗ nữ quyến phía sau núi, lại càng náo nhiệt. Bên ngoài tiểu viện của Tang Táp Táp đã vây quanh không ít người. Những người này là tướng lĩnh và gia quyến của Hắc Kỳ Quân nghe tin chạy tới. Tuy người rất nhiều, nhưng bọn họ đều im lặng, dường như chờ đợi cái gì đó.

Không chỉ xung quanh sân, mà ngay cả chỗ xa hơn cùng đầy người.

Nhưng trong viện của Tang Táp Táp lại trống không, chỉ có một người đứng đó.

Phương Giải

Thỉnh thoảng có nha hoàn thị nữ đi ra từ phòng, bước chân vội vàng rời đi, một lát sau cầm thứ cần thiết trở về. Trong phòng có không ít tiếng nói, đều là nữ tử.

Vài ngày trước, bà đỡ tốt nhất trong vòng trăm dặm cũng đã tới.

Đúng vậy

Đứa nhỏ sinh ra chậm hơn dự đoán mấy ngày, thế nên mấy ngày nay trong lòng Phương Giải rất lo lắng và bất an. Hắn muốn đi vào để giúp đỡ, nhưng lại bị bà đỡ ngăn cản. Tuy Phương Giải không hiểu vì sao, nhưng hắn vẫn lựa chọn tôn trọng ý kiến của bà đỡ, bởi vì bọn họ hiểu công việc này hơn hắn.

Phương Giải không đi qua đi lại trong sân, cũng không nhìn vào trong phòng.

Hắn chỉ khoanh tay đứng đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Thật giống như đang nói với bầu trời cái gì đó.

Trong phòng vẫn chưa vang lên tiếng kêu đau đớn ầm ĩ, điều này khiến Phương Giải càng lo lắng. Không ai nhìn thấy, trong lòng bàn tay của hắn đã đẫm mồ hôi. Từ lúc tiến vào thế giới này tới hiện tại, Phương Giải chưa từng khẩn trương như ngày hôm nay. Hắn đã trải qua vô số hung hiểm, thậm chí rất nhiều lần gặp gỡ tử thần. Nhưng so với hôm nay, những chuyện kia tựa hồ không tính là cái gì.

Trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện bình an.

Bên ngoài cửa, các tướng lĩnh chủ yếu của Hắc Kỳ Quân và gia quyến của bọn họ đều tới. Bọn họ vây quanh chờ đợi. Một ít nữ nhân từng có kinh nghiệm sinh con thì thoải mái hơn. Còn mấy cô nàng của Phương Giải thì không yên bất an. Các nàng không đi vào đứng cùng với Phương Giải, bởi vì các nàng không muốn quấy rầy hắn.

- Liệu có phải…rất đau?

Hoàn Nhan Vân Thù nắm chặt tay, nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, hỏi. Mộc Tiểu Yêu cắn môi, há miệng nhưng chỉ lắc đầu:

- Ta…làm sao biết?

Nàng nhìn về hướng Trầm Khuynh Phiến, Trầm Khuynh Phiến dùng ánh mắt muội cũng không biết nhìn lại nàng.

Cách đó xa hơn.

Dưới một cây đại thụ.

Tiểu đương gia ngồi trên một tảng đá lớn đung đưa hai cái đùi, nhìn tòa nhà bên kia:

- Nữ nhân sinh con, đối với nữ nhân mà nói chắc là chuyện sốt ruột nhất? Nghe nói rất đau…tiểu thư hiểu biết rộng, tiểu thư có thể nói cho muội biết, sinh con rốt cuộc là như thế nào?

Tức Chúc Tâm mặc một bộ váy bằng lụa màu trắng, nàng nghe thấy vậy liền đỏ mắt, trừng mắt nhìn tiểu đương gia:

- Hỏi linh tinh gì vậy…

Tiểu đương gia chống cằm lầu bầu nói:

- Muội chỉ là hiếu kỳ, sinh con rốt cuộc có cảm giác như thế nào? Đại nương nói qua, chỉ có nữ nhân sinh con mới là nữ nhân chân chính.

Tức Chúc Tâm lắc đầu:

- Bà ấy…nói không chính xác.

Tiểu đương gia hơi sửng sốt, sau đó có chút cảm thán nói:

- Nhưng đại nương nói qua, một nữ nhân, nếu không có một tình yêu oanh liệt, không sinh con, vậy thì cuộc đời của người ấy liền không hoàn chỉnh. Tiểu thư, tiểu thư đã từng gặp người mình thích chưa? Tình yêu oanh liệt rốt cuộc là gì?

Ánh mắt của Tức Chúc Tâm chuyển hướng tòa nhà bên kia, trầm mặc một lúc lâu rồi nói:

- Thế gian này đâu có nhiều tình yêu oanh liệt như vậy? Phần lớn là cuộc sống bình thản. Có lẽ sẽ gặp được ý trung nhân, có lẽ không gặp được, nhưng cuộc sống sẽ không chịu ảnh hưởng gì…Thứ tình yêu oanh liệt mà muội nói, chỉ tới từ chuyện xưa mà thôi.

- Không phải đâu!

Tiểu đương gia lắc đầu:

- Muội cảm thấy chuyện của đại nương và Trung Thân Vương đã đạt tới oanh liệt rồi.

- Bọn họ?

Tức Chúc Tâm ngẩn ra:

- Sao có thể nói là oanh liệt? Hai người ấy, từ lúc bắt đầu tới lúc chấm dứt chỉ có gặp mặt vài lần.

- Không phải ở quá trình!

Tiểu đương gia suy nghĩ một lát rồi nói:

- Muội cảm thấy…nếu muội cam tâm tình nguyện sinh con cho một người nam nhân, vậy đó chính là yêu. Nếu muội nguyện ý chết vì hắn, vậy thì chính là oanh liệt rồi.

Trong lòng Tức Chúc Tâm chấn động, không biết trả lời như thế nào.

Tiểu đương gia nâng cằm nhìn bên kia, lầu bầu nói:

- Đương nhiên, gặp được một nam nhân mà muội nguyện ý sinh con, nguyện ý vì hắn mà chết, thì là điều may mắn của muội. Nếu người nam nhân đó cũng nguyện ý chết vì muội, vậy thì chính là điều hạnh phúc của muội.

- Mê trai!

Dường như Tức Chúc Tâm bị xúc động tâm sự gì đó, xoay người đi về hướng nhà mình.

Tiểu đương gia vẫn lầu bầu:

- Sao lại bảo muội mê trai. Trên đời này làm gì có nữ tử nào chưa từng mơ mộng những cái đó? Ai mà chẳng muốn một lang quân như ý? Tiểu thư, tiểu thư đừng nói rằng tiểu thư chưa từng nghĩ qua nam nhân đấy.

Nàng không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu nhìn thì phát hiện Tức Chúc Tâm đã đi xa.

- Sao lại rời đi…

Tiểu đương gia bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn bóng lưng của Tức Chúc Tâm, lẩm bẩm nói:

- HÌnh như đã rất lâu rồi tiểu thư không nhảy lại điệu múa Lưu Hoa Thủy Tụ…Đại nương đã từng nói, sở dĩ tiểu thư có thể phát huy được tinh túy của điệu nhảy đó, chính là vì trong lòng tiểu thư không có một nam nhân nào. Nếu có một ngày trong lòng tiểu thư tồn tại một nam nhân, như vậy tiểu thư sẽ không còn nhảy ra được một điệu Lưu Hoa Thủy Tụ hoàn mỹ nữa.





- A!

Một tiếng đau đớn giống như giải thoát phát ra từ trong phòng, khiến tim của Phương Giải như ngừng đập. Theo sau đó là tiếng khóc của trẻ con vang lên, tiếng khóc rất lớn.

Phương Giải lập tức quay đầu nhìn vào phòng, một bà đỡ từ bên trong chạy ra, vẻ mặt rạng rỡ:

- Chúc mừng Quốc công gia, phu nhân sinh một vị thiên kim, mẹ tròn con vuông!

Trong nháy mắt tim Phương Giải liền đập trở lại, không thể nhịn được vọt vào trong phòng. Có lẽ, chỉ khi trở thành người cha, mới cảm nhận được sự vui sướng và đau lòng này. Vui sướng, là vì con của mình sinh ra, đau lòng, là vì nữ nhân của mình chịu khổ.

Giờ khắc này

Dường như Phương Giải quên hết tất cả, thầm nghĩ xông vào xem vợ và con của mình.
Bình Luận (0)
Comment