Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1134

Thắng Đồ vốn cho rằng mình thành công, đáng tiếc, chỉ kém một chút

Lúc Dương Kiên cầm trọng giáo xuất hiện ở trước mặt Thắng Đồ, y đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Nếu thế giới này quả thực có một vị chúa tể nấp trong bóng tối, vậy thì vị chúa tể này nhất định đang đùa bỡn mình. Qua nhiều năm như vậy, mỗi khi y sắp sửa tiếp cận thành công, thì lại luôn kém một chút xíu.

Lý tưởng ban đầu của y chỉ là làm người quan trọng nhất dưới trướng của La Diệu, nhưng lúc đó có một Văn Tiểu Đao. Về sau Văn Tiểu Đao chết, y bắt đầu thăng chức, nhưng lại xuất hiện một Phương Giải. Sau đó La Diệu khởi binh, y vẫn là người quan trọng nhất trong La Môn Thập Kiệt. Y chờ đợi La Diệu chết rồi tiếp quản đội hùng binh kia. Nhưng đúng vào lúc này, Dương Kiên vốn chết từ hai trăm năm trước đột nhiên sống lại.

Vận mệnh lại trêu đùa y một lần nữa. Lúc y cảm thấy hy vọng ở trước mặt, thì nó lại tan biến.

- Nếu hiện tại ngươi đầu hàng, trẫm liền cho ngươi một con đường sáng.

Dương Kiên cắm trọng giáo xuống đất, khoát tay ra hiệu cho những người thổi kèn rời đi:

- Trẫm cần những nhân tài như ngươi để khôi phục non sông. Nếu ngươi nguyện ý, trẫm có thể bỏ qua mọi lỗi lầm trước đây của ngươi. Thậm chí trẫm sẽ phong công phong tướng, cho ngươi chỉ huy một quân.

- Phì!

Thắng Đồ gắt một cái:

- Ngươi cho rằng trẫm sẽ tin?

Dương Kiên lắc đầu:

- Thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối. Một giây trước ngươi là kẻ thù của trẫm, nhưng không có nghĩa rằng một giây sau ngươi không phải là bằng hữu của trẫm. Hợp tác mới cùng có lợi. Trẫm muốn bình ổn thiên hạ, trong tay đang thiếu những người như ngươi.

- Trẫm!

Thắng Đồ trầm giọng nói:

- Trẫm cũng là vua một nước! Huống chi, trẫm không quên, lúc trước ngươi giành được giang sơn, ngươi đã giết không ít thần tử có công lao.

- Đó là do trẫm nhất thời hồ đồ.

Dương Kiên chậm rãi nói:

- Con người không phải là thánh nhân, ai cũng có thể phạm sai lầm. Nếu trẫm đã biết đó là sai, thì sẽ không phạm phải lần nữa.

- Chưa hẳn.

Thắng Đồ hít một hơi, nhìn Dương Kiên, cười lạnh nói:

- Người khác có lẽ sẽ vậy, nhưng ngươi thì tuyệt đối sẽ làm. Bởi vì ngươi là Dương Kiên, bất kể hai trăm năm trước hay hai trăm năm sau, ngươi thủy chung vẫn là Dương Kiên.

Dương Kiên thở dài:

- Hà tất phải như vậy?

Thắng Đồ giang hai tay, giống như muốn ôm lấy thiên hạ:

- Từ cái ngày trẫm xưng đế, trẫm liền không còn cái gì tiếc nuối nữa rồi. Một người nam nhân, từng làm qua Hoàng Đế, cả đời này đều đáng giá. Từ lúc trẫm khuất phục người khác tới hiện tại cầm trọng binh, chuyện mà người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, trẫm đều đã làm. Nếu nói trẫm còn chuyện gì chưa làm, thì chính là bất chấp tất cả đánh với cao thủ tuyệt đỉnh một trận.

- Ngươi vì vĩnh hằng, mà trẫm thì vì khoảnh khắc!

Thắng Đồ ngạo nghễ nói:

- Trẫm làm được!

Dương Kiên rút trọng giáo lên, chỉ về phía Thắng Đồ:

- Trẫm coi thường chí khí của ngươi rồi. Một khi đã như vậy, trẫm liền ban cho ngươi tư cách đấu một trận này!





- Đồ nhân!

Thắng Đồ hô nhỏ một tiếng, một cỗ nội kình quỷ dị từ trên người y lan ra ngoài, lao thẳng tới Dương Kiên. Hai chữ ‘Đồ nhân’ này, lúc trước y đã nói qua một lần, sau đó giết chết Ma Tát vài vài người thổi kèn. Đây là lần thứ hai y nhắc tới nó.

- Trẫm có 3 đồ, ngộ ra từ thiên địa nhân.

Y nhìn Dương Kiên, ý chí chiến đấu cùng khí thế mặc kệ là ai lan tỏa trong mắt.

Dương Kiên giơ trọng giáo lên, rồi đập mạnh xuống!

Một cỗ nội kình vô biên tạo thành mũi giáo đánh về phía Thắng Đồ. Những nơi nội kình này đi qua, mặt đất giống như bị cày một vòng, tạo thành rãnh sâu! Theo nội kình lao nhnah về phía trước, rãnh sâu này cũng đi thẳng tắp về hướng Thắng Đồ bên kia.

Lúc nội kình của Thắng Đồ và Dương Kiên chạm vào nhau, nội kình của Thắng Đồ lại biến mất.

Biến mất không thấy.

- Vừa rồi trẫm đã nhìn thấy rồi.

Dương Kiên hừ lạnh một tiếng, trọng giáo cắm xuống đất rồi nhấc lên, mang theo một tảng đá lớn chôn sâu dưới đất. Tảng đá lờn cũng phải nặng mấy nghìn cân, oai thế đủ để cho người thường sợ run. Ngay lúc Dương Kiên nhấc tảng đá lớn kia lên, nội kình biến mất của Thắng Đồ bỗng nhiên xuất hiện ở trước người Dương Kiên, rồi đánh vào tảng đá lớn.

Nội kình này không tạo hư hại gì cho tảng đá, thoạt nhìn mềm mại vô lực.

- Trẫm thấy rõ.

Dương Kiên chậm rãi đi ra từ đằng sau tảng đá, cười khinh miệt nói:

- Ngươi dựa vào hút nội kình của người khác mới trở thành cao thủ tuyệt đỉnh. Những nội kình này khá lộn xộn, căn bản không bằng được nội kình tinh thuần mà tự mình tu luyện ra. Nếu đổi thành người khác, đã bị nội kình linh tinh này hành hạ tới chết. Mà thể chất của ngươi hiển nhiên khác với người thường, đây là điều thứ nhất. Thứ hai, ngươi rất thông minh, nghĩ ra một biến pháp biến nội kình của người khác thành của riêng.

- Ngươi khiến nội kình này dễ thay đổi.

Dương Kiên gằn từng chữ:

- Lúc trước ngươi giết Đại tướng của trẫm chính là dùng biện pháp này. Ngươi có thể tùy ý thay đổi nội kình, lúc vừa mới tiếp xúc với nội kình của đối thủ, liền biến thành thứ gì đó hoàn toàn giống với nội kình của đối thủ, sau đó nội kình của ngươi hòa vào nội kình của đối thủ, giống như là biến mất. Nhưng thực ra là thay đổi, chứ không phải biến mất.

- Đáng tiếc rằng…

Dương Kiên nhếch miệng:

- Nội kình của ngươi không đồng hóa được thực thể.

Thắng Đồ hừ lạnh một tiếng:

- Vừa nãy trẫm nói qua, trẫm có ba đồ…Đồ địa!

Theo một tiếng hét to, nội kình đánh vào tảng đá lớn kia bỗng nhiên chui ra từ tảng đá, rồi trở nên vô cùng sắc bén đâm vào cơ thể của Dương Kiên. Dương Kiên căn bản không đề phòng biến cố bất thình lình này. Tuy ông ta khám phá được một chiêu Đồ nhân lúc trước của Thắng Đồ, nhưng không ngờ rằng nội kình còn có biến hóa như vậy.

Nội kình chui vào từng sau lưng Dương Kiên, sau đó chui ra từ ngực của ông ta.

Máu chảy ra ngoài theo miệng vết thương, dính vào long bào của Dương Kiên rồi chảy xuống.

Một chiêu này đánh vào tim của Dương Kiên tạo thành một cái động ở ngực.

- Trẫm nói qua…

Thắng Đồ cười lạnh:

- Ngươi có thể trở thành Đế vương, thành lập lên Đại Tùy, kỳ thực không phải là do ngươi xuất sắc, mà là thời thế tạo anh hùng. Lúc đó ngươi có Vạn Tinh Thần trợ giúp, có thư viện Thông Cổ chống lưng, cho dù không có ngươi, thì một con chó cũng có thể thành công. Kỳ thực ngươi chỉ là một kẻ bình thường, lại vô cùng tự cao tự đại. Ngươi cảm thấy ngươi là thiên cổ nhất đế gì đó, nhưng ngươi đã quên, nếu không có nhiều ngoại lực hùng mạnh ủng hộ, liệu ngươi có thành công không?

Y nắm tay lại!

Nội kình còn sót lại trong cơ thể Dương Kiên bỗng nhiên nổ tung. Phốc một tiếng, cái động trên ngực Dương Kiên càng lớn, thậm chí có thịt nát bay ra ngoài. Dương Kiên biến sắc, thân hình lung lanh. Hiển nhiên một kích này gây ra trọng thương cho ông ta.

- Đúng là thủ đoạn cao cường…

Dương Kiên cúi đầu nhìn cái động trước ngực, miệng cũng tràn ra máu. Ông ta giơ tay lau đi máu ở khóe miệng, trầm mặc một lúc bỗng nhiên cười rộ lên:

- Nhưng ngươi cho rằng như vậy có thể giết được trẫm sao?

Ông ta bỗng nhiên giơ tay lên rồi ném trọng giáo. Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, mà lúc này Thắng Đồ hơi chút đắc ý, cho nên trọng giáo lập tức đi tới. Thắng Đồ tránh né hơi chậm, mũi giáo đâm vào cánh tay của y. Dưới sức ném thật lớn đã giật đứt cánh tay trái của y.

Trọng giáo lao như tia chớp, mang theo một cánh tay của Thắng Đồ.

Dương Kiên sờ tay vào ngực, rồi đặt ở trước miệng liếm liếm:

- Nếu trẫm sống dựa vào tim…thì trẫm làm sao sống được lâu như vậy.

Sắc mặt của Thắng Đồ cực kỳ rắng bệch. Trong một khắc, y thực sự tưởng rằng mình đã thành công. Nhưng vận mệnh lại lừa gạt y thêm một lần.

Ngay lúc y đắc ý, tưởng rằng thời điểm thắng lợi đã tới, thì biến cố lại xuất hiện. Dương Kiên dường như căn bản không quan tâm tới trái tim đã vỡ nát, một cái ném này cực kỳ mãnh mẽ, Thắng Đồ có thể né tránh kịp thời đã rất không dễ dàng rồi. Nếu không phải y phản ứng nhanh, thì một kích này đã đập nát người y.
Bình Luận (0)
Comment