Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 116.1

Phương Giải nhìn thấy Thôi Lược Thương, nhìn thấy khuôn mặt y cực kỳ thất vọng cũng cực kỳ hối hận. Y đi qua người Phương Giải, chậm bước ra ngoài trường thi. Lúc y đi qua người Phương Giải, Phương Giải thực muốn giơ tay ra kéo y lại. Lúc y nhìn thấy Phương Giải có lời muốn nói nhưng lại thôi, không nhịn được lắc đầu cười nói ra hai chữ.

Tạm biệt.

Trong lòng Phương Giải căng thẳng, dường như không đành lòng tiếp tục nhìn khuôn mặt đó. Vẻ mặt của Thôi Lược Thương đặc biệt phức tạp, nhưng không hề nghi ngờ rằng trong đó chủ yếu chính là đau đớn.

- Đến cửa hàng chờ ta.

Phương Giải vội vàng nói một câu, Thôi Lược Thương hơi ngẩn người sau đó theo bản năng gật gật đầu, y hồn bay phách lạc bước ra khỏi trường thi, thậm chí không dám nhìn vị trí Hoàng đế đang ngồi một cái. Nếu y sớm biết sẽ có kết cục như thế này thì cho dù tờ đề thi giả đó có bày ra trước mặt thì y cũng không thèm nhìn.

Phương Giải nhìn bóng dáng cô đơn dần dần khuất khỏi tầm mắt đó, lại không dám thử cảm nhận tâm tình hiện tại của Thôi Lược Thương.

Thiên Hữu Hoàng đế Dương Dịch ngồi cao trên Đài điểm tướng nhìn những thí sinh đó rời khỏi trường thi, ý cười bên khoé môi trước đó dần dần nhạt đi. Nhưng trên mặt ông ta cũng không có vẻ tức giận, rất bình tĩnh. Người phụ trách kiểm kê số người rời sân không phải là người của Diễn Vũ viện, mà là Phi Ngư Bào của Đại Nội Thị Vệ Xử.

Sau đó mỗi người đều nghiêm túc kiểm nghiệm thân phận kỹ càng ghi lại trong hồ sơ, cẩn thận tỉ mỉ.

Những thí sinh rời trường thi này đều biết, cái gọi là năm năm không được nhập sĩ, kỳ thực tiền đồ của bọn họ phần lớn đã bị huỷ rồi, cho dù là gia tộc của bọn họ cũng không thể tiếp nhận sự sỉ nhục như vậy. Có lẽ sau khi về đến nhà, địa vị của bọn họ sẽ tụt xuống thê thảm. Năm năm, bất kỳ gia tộc nào cũng sẽ không lãng phí năm năm trên người bọn họ nữa. Có thời gian năm năm, gia tộc nội tình hùng hậu hoàn toàn có thể lại đào tạo ra rất nhiều người như bọn họ.

Sai một ly đi một dặm.

Chỉ huy sứ Đại Nội Thị Vệ Xử La Uý Nhiên cầm danh sách đã ghi tên, bước nhanh đến trước Đài điểm tướng hai tay đệ trình Hoàng đế. Hoàng đế thản nhiên nhìn lướt mắt qua rồi hỏi:

- Số người đúng chưa?

La Uý Nhiên khom người trả lừoi:

- Số người Đại Nội Thị Vệ Xửnắm được là ba trăm hai mươi sáu người, vừa rồi tự động rời khỏi trường thi là hai trăm ba mươi lăm người, còn thiếu một người.

- Là ai?

Hoàng đế hỏi.

La Uý Nhiên lấy danh sách ra, cẩn thận tỉ mỉ đối chiếu với danh sách vừa ghi xong, thấp giọng nói:

- Hồi Bệ hạ, là Tất Vân Thao ở Ninh Thành Giang Nam, phụ thân Tất Đạt là Quận thủ Ninh Thành.

- Tô Bất Uý

Hoàng đế gọi một tiếng, Bỉnh bút thái giám Tô Bất Uý vội vàng chạy đến khom người đợi bệ hạ dặn bảo.

Hoàng đế hơi trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Hạ chỉ, cách chức tất cả quan tước của Quận uý Ninh Thành, tìm Đại Lý Tự phái người đến Ninh Thành kê biên gia sản Tất Đạt. Những người Tất gia ở Ninh Thành, suốt đời không được tuyển dụng.

- Dạ.

Tô Bất Uý dạ một tiếng, xoay người đi chuẩn bị ý chỉ. Hoàng đế chỉ chỉ trường thi phía dưới nói:

- Lôi tên Tất Vân Thao ra... đánh tới chết.

La Uý Nhiên nói một câu tuân chỉ, thẳng người phân phó Phi Ngư Bào đi tìm người. Bốn năm tên Phi Ngư Bào như sói như hổ bước vào trường thi, vừa đi vừa lớn tiếng quát:

- Ai là Tất Vân Thao?

Chính ở chỗ cách Phương Giải không tới mười mét, trước đấy Tất Vân Thao vốn ngang ngược ngạo mạn ở cửa Diễn Vũ viện giờ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Mắt thấy Đại Nội Thị Vệ Xử từ phía Đài điểm tướng đi xuống cao giọng thét hỏi, gã đã bị doạ tới mức kêu “a” một tiếng, thân người liền mềm nhũn ngã xuống. Sau khi ngã ngồi xuống mặt đất, phía dưới người là một mảng lớn. Một tiếng kêu này khiến ánh mắt của rất nhiều người đều nhìn lại. Thí sinh xuất thân quân đội thấy gã bị doạ tới mức tiểu ra quần thì trên mặt đều là vẻ khinh miệt. Còn những con cháu quý tộc, phần lớn mọi người không có chút biểu tình nào, có một số người lại có chút ưu tư trên mặt, dường như là đồng cảm với gã.

Thấy phía bên kia có người ngã xuống đất, bốn năm tên Phi Ngư Bào trực tiếp đi đến. Tổ suất dẫn đầu nắm lấy vạt áo trước của Tất Vân Thao nhấc gã lên, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi chính là Tất Vân Thao của Ninh Thành?

- Ta... học sinh... phải...

Tất Vân Thao ấp a ấp úng trả lời một câu, trên mặt nào còn chút huyết sắc nào?

Nghe gã trả lời, Tổ suất của Đại Nội Thị Vệ Xử trực tiếp xách gã lên giống như xách một con gà, xoay người bước nhanh quay lại, đến lúc đi ra ngoài mười mấy bước, Tất Vân Thao đột nhiên kịp phản ứng, vừa khóc vừa cầu xin, hai chân đạp loạn xạ. Tổ suất này nhìn gã chán ghét, liền dừng lại, nhấc chân lần lượt đạp một cái lên hai chân Tất Vân Thao, hai tiếng răng rắc, chân của Tất Vân Thao liền trực tiếp bị đạp gãy.

Tổ suất này lôi Tất Vân Thao ném trước Đài điểm tướng, La Uý Nhiên thản nhiên phân phó:

- Bệ hạ ý chỉ, không cần vấn tội, trực tiếp đánh tới chết.

Mấy tên Phi Ngư Bào lao lên, thuần thục lột sạch quần áo của Tất Vân Thao ra, buộc Tất Vân Thao đã khóc mất giọng vào trên một cái ghế dài, hai người đè chặt tay chân gã, hai người khác cầm quân côn đứng hai bên trái phải, theo tiếng ra lệnh, quân côn lập tức hung hãn đập xuống.

Tiếng đồm độp, đồm độp vang lên, huyết nhục văng tung toé.

Chỉ trong chốc lát, Tất Vân Thao liền không một tiếng động. Khi hai tên Phi Ngư Bào phụ trách việc hành hình dừng tay, anh chàng xuất thân nhà giàu Giang Nam đã bị đánh bầm dập nửa người. Phía sau từ lưng xuống hông, gần như đều thành một đám nát bét. Từ lúc Tô Bất Uý tuyên chỉ đến lúc đánh chết Tất Vân Thao, cũng mất nửa canh giờ. Một mạng người, liền dễ dàng đơn giản như vậy mà xong luôn. Nhưng trong trường thi dường như tất cả mọi người, kỳ thực không có chút thương hại nào với gã.

Tất Vân Thao, đã vượt qua ranh giới cuối cùng.

Sau khi Phi Ngư Bào kiểm tra xem sống chết thế nào, liền lôi thi thể máu me nhầy nhụa ra ngoài. Hoàng đế nhìn nhìn vết máu thành mảng lớn trên mặt đất, hơi nhíu mày sau đó đứng dậy, chậm rãi bước đến trước Đài điểm tướng, ánh mắt lướt qua những thí sinh đông nghịt chen chúc bên dưới, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Trẫm không phải là người vô tình, các ngươi phần lớn đều là người trẻ, khó trách tâm tư lệch lạc sẽ phạm sai lầm, Trẫm cũng không phải là người toàn vẹn, sao lại không cho các ngươi cơ hội thay đổi? Chỉ cần không phạm mười tội ác tày trời, Trẫm đồng ý để các ngươi ngộ hối thay đổi làm người. Nhưng người này... đã vượt qua sự nhẫn nhịn của Trẫm.

Lòi của Hoàng đế vừa dứt, những thí sinh bên dưới lập tức quỳ xuống.

Nhìn những thí sinh đang bái phục dưới đất đó, ngữ khí của Hoàng đế hoà nhã hơn một chút:

- Một người làm sai việc, chỉ cần chịu thừa nhận đảm đương, có thể cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng Trẫm hận nhất chính là lừa gạt, người này không những lừa gạt trẫm, còn lừa gạt bản thân gã!
Bình Luận (0)
Comment