Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1174

Trên ngọn đồi phía xa xa, một lão già tuổi chừng năm mươi mang theo một đám võ sĩ áo giáp đi săn bắn. Người này có khuôn mặt hình tứ phương, bộ râu xồm xoàm, tuy trán đã đầy nếp nhăn, nhưng tạo cho người ta cảm giác không giận tự uy. Tuy ông ta chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng từ khí thế của ông ta, có thể nhìn ra được ông ta là võ tướng lãnh binh nhiều năm.

Khí chất của quan văn của địa vị khác, khác hoàn toàn với khí chất của võ tướng có địa vị cao.

Ông ta ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhìn thân binh của mình vây săn. Đột nhiên cảm thấy có chút khác thường, lập tức nhìn về hướng quan đạo xa xa. Do cách khá xa, nên nhìn không rõ tướng mạo của hai người đang chạy. Tuy nhiên, chỉ nhìn thoáng qua, lão già này liền chấn động.

- Có cần tới đó hỏi không?

Thủ hạ của ông ta cũng phát hiện trên quan đạo có hai người đang chạy, lập tức xin chỉ thị. Lão già cầm đầu bởi vì chiến sự thật lâu không có tiến triển cho nên tâm sự phiền não, mới mang thân binh ra ngoài săn bắn. Bên cạnh dẫn theo không nhiều hộ vệ, bởi vì giờ ở thành Trường An không có gì nguy hiểm với ông ta.

Lão già lắc đầu, vẫy tay muốn một cây cung, sau đó rút một mũi tên từ trong ống tên.

- Tuy ta không nhìn ra hai người kia là ai, nhưng hai người kia đều là uy hiếp.

- Đại tướng quân, đó rõ ràng chỉ là hai người bình thường. Bọn họ chạy không nhanh, hiển nhiên là không có tu vị gì.

- Đó là do ánh mắt của ngươi còn quá nhỏ.

Lão già giương cung, sau đó chậm rãi thả dây cung ra. Cây cung này không phải là kỵ cung bình thường, mà là một thiết thai cung còn lớn hơn bộ cung tam thạch. Loại thiết thai cung này, thanh niên trai tráng bình thường khó mà kéo ra được.

- Vương Nhất Cừ ta lãnh binh vài chục năm, nhìn qua vô số người, chỗ đắc ý nhất không phải là lãnh binh vài chục năm, mà là mấy chữ sau…hai người kia không giống tầm thường. Tuy bọn họ nhìn giống người bình thường, nhưng ta vừa nhìn lướt qua liền có cảm giác bị uy hiếp. Nếu bọn họ không phải là người bình thường, thì đây là thời cơ tốt nhất giết bọn họ.

- Đại tướng quân, không biết cũng giết?

Có người vô thức hỏi một câu, hỏi xong liền hối hận, mặt đỏ lên không dám nhìn sắc mặt của Vương Nhất Cừ.

- Có một số việc chỉ là cảm giác, nhưng không thể bỏ qua.

Vương Nhất Cừ buông tay, mũi tên lao ra ngoài nhanh như điện. Mũi tên thứ nhất vừa bắn ra, ông ta lập tức rút mũi tên thứ hai từ ống tên, bắn vào người chạy sau. Một trước một sau hai mũi tên, tốc độ nhanh tới mắt thường khó theo kịp.

Thân binh của ông ta đều nhìn thấy ông ta bắn tên, cũng biết mục tiêu của hai mũi tên. Nhưng rõ ràng nhìn thấy hai người chạy trên quan đạo xa xa, lại không nhìn thấy tên ở đâu. Có người dụi dụi mắt, cho rằng mình hoa mắt, nhưng dụi xong vẫn không nhìn thấy tên.

Bọn họ không thấy, vì tên đã tới.

Từ lúc rời khỏi cung tới lúc bắn vào mục tiêu, chỉ mất một giây.

- Muốn chết!

Dương Kiên chạy trước hừ một tiếng.

- Ngu ngốc!

Phương Giải đuổi theo sau thì thào một câu.





Sau khi bắn ra hai mũi tên, Vương Nhất Cừ nheo mắt lại nhìn. Người khác không nhìn thấy tên ông ta bắn, nhưng ông ta nhìn thấy. Lúc mũi tên thứ nhất sắp bắn trúng người chạy trước, người nọ bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng này. Vương Nhất Cừ lập tức cảm thấy trái tim như bị đập một cái, thân thể cứng ngắc tại chỗ.

Ngay lập tức, trên trán của ông ta xuất hiện mồ hôi to như hạt đậu.

Người kia quay đầu nhìn ông ta một cái, cái nhìn như đao.

Vương Nhất Cừ cảm thấy ngực tên rần, cơ hồ không chịu được mà suýt ngã xuống chiến mã. Ông ta lắc lư hai cái, miễn cưỡng không bị ngã xuống. Còn chưa đợi thân binh của ông ta phản ứng, một mũi tên như từ hư không xuất hiện, đâm vào ngực Vương Nhất Cừ.

Tất cả mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Quả nhiên…hai ngươi kia…chính là uy hiếp.

Nói xong, Vương Nhất Cừ liền ngã xuống ngựa.

Quan đạo xa xa.

Dương Kiên hừ lạnh một tiếng:

- Chưa tới Cửu Phẩm, cho dù trẫm mệt mỏi, chẳng lẽ ai cũng có thể khi nhục trẫm? Trẫm cả đời săn bắn thiên hạ, lần đầu tiên bị người khác coi thành con mồi.

Phương Giải ở phía sau không nhịn được cười, nhưng không lên tiếng.

- Vì sao ngươi không ném tên trở về?

Dương Kiên hỏi.

Phương Giải tùy tiện ném mũi tên tới lưng của Dương Kiên, Dương Kiên tránh sang một bên, vẫn không dám giơ tay bắt. Mũi tên kia đâm xuyên qua một gốc cây lớn ở ven đường, gỗ vụn bay tán loạn. Thế đi của mũi tên không hề giảm, cũng không biết bay tới nơi nào.

- Lãng phí khí lực mà thôi.

Phương Giải thản nhiên đáp một câu, sau đó vừa chạy vừa nắm những tảng đá lớn bên đường, năm ngón tay lún sâu vào đá, lúc ném tới thì hòn đá vỡ vụn. Phạm vi công kích khá lớn, Dương Kiên không tránh được, đành phải vận nội kình phá nát những mẩu đá vụn.

Nội kình vừa đi ra thân thể, ông ta lập tức cắt đứt liên hệ với những nội kình đó.

Quả nhiên, sau một lát, ngọn lửa màu vàng chợt xuất hiện, thiêu đốt nội kình của ông ta.

Sắc mặt của Dương Kiên càng khó coi, đâu còn tâm tư để ý tới tiếng hô thất kinh ở trên ngọn đồi phía xa xa. Ông ta không biết vừa rồi mình đã giết ai. Đương nhiên, cho dù ông ta biết đó là Vương Nhất Cừ, một trong chủ tướng phản quân, thì ông ta cũng không hưng phấn cái gì.

Dọc theo đường đi, Phương Giải không ngừng dùng thủ đoạn như vậy để tập kích, mà ông ta không thể không hao phí nội kình để chống đỡ. Một lần dùng nội kình lại không thể thu hồi lại. Cứ thế lặp lại, dọc theo còn đường này, ông ta đã bị kim hỏa của Phương Giải thiêu hủy một số lượng lớn nội kình. Bạn bè và người thân của Phương Giải đều biết hắn là một người bình tĩnh như thế nào, trên con đường này Dương Kiên cũng thấy được sự bình tĩnh của Phương Giải.

Hắn sẽ không lãng phí một chút khí lực, nhưng cũng không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để tiêu hao nội kình của Dương Kiên.

Thành Trường An

Gần ngay trước mắt

Tuy Dương Kiên không sợ phản quân, nhưng vẫn lựa chọn lách qua đại doanh của phản quân, tới chỗ sông đào bảo vệ thành thì nhảy qua sông lớn. Hai chân của ông ta rơi mạnh xuống đất, đập vỡ gạch đá. Ông ta mới rời khỏi đê, Phương Giải cũng nhảy qua theo. Hai người này đều không am hiểm khinh công, tốc độ đều dựa vào nội kình vô biên.

Kiểu rơi xuống của Phương Giải cũng không khác Dương Kiên là mấy, cũng đạp vỡ mấy miếng gạch.

Sau khi qua sông đào bảo vệ, Dương Kiên tăng thêm tốc độ, lao mạnh về phía tường thành. Phương Giải rùng mình, tới nơi này hắn không cần phải bảo tồn thực lực nữa, hai chân dẫm mạnh xuống đất, thân hình lập tức lao tới như đạn pháo. Dương Kiên cảm thấy Phương Giải tăng tốc, ông ta cũng rùng mình, tốc độ tăng tới cực hạn. Hai người đã chạy xa như vậy, từ Giang Nam tới Trường An, nhưng đều giữ lại một chút thực lực.

Dương Kiên nhảy lên, hai tay bám vào tường thành như móc sắt, sau đó leo lên. Phương Giải cũng như vậy, hai người giống như con thằn lằn leo lên tường thành. Thành Trường An cực kỳ chắc chắn, cho dù cung tên bắn vào cũng chỉ để lại vết nhạt. Nhưng khi hai người bọn họ leo lên, ngón tay đâm vào như đâm đậu hũ.

- Vi Mộc!

Dương Kiên lên được đầu thành trước, lập tức hô to một tiếng:

- Cứu trẫm!





Tướng lĩnh áo giáp quân phòng thủ Trường An là Vi Mộc, một nam tử cao lớn cường tráng. Y thật không ngờ rằng, gặp lại Dương Kiên lại trong hoàn cảnh như vậy. Chủ tử của y hiển nhiên rất chật vật, đâu còn khí thế ngạo ngễ thiên hạ?

- Ngăn hắn lại!

Lúc Dương Kiên nhìn thấy Vi Mộc, chỉ hô một câu rồi nhảy xuống tường thành.

Vi Mộc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng y đã quen làm việc theo quân lệnh. Lúc nhìn thấy Phương Giải từ phía sau chạy tới, Vi Mộc vung hai cái búa lên ngăn cản Phương Giải.

Hai cái búa này đâu chỉ có lực ngàn cân, bị trúng một búa, người thường sẽ lập tức biến thành đống thịt nát. Phương Giải nhảy lên, hai chân đạp vào búa của Vi Mộc rồi vượt qua. Hắn biết không thể cho Dương Kiên cơ hội, cho nên căn bản không tính toán giao chiến với nam tử to lớn tên là Vi Mộc này.

Hắn không muốn giao chiến, nhưng Vi Mộc hiển nhiên không muốn thả hắn.

Lúc Phương Giải vượt qua, Vi Mộc há mồm phun ra một cỗ nội kình. Hai người đang gần trong gang tấc, y không thể thu tay được nên chỉ có thể dùng mồm. Phương Giải nhíu mày, vận nội kình vào hai tay rồi ấn xuống, mượn lực đẩy của nội kình giống như con chim ưng lao xuống tường thành.

Một giây sau

Mồm Vi Mộc bắt lửa, trong nháy mắt, ngọn lửa lan tới toàn thân của y.

Trên tường thành, một ngọn lửa thật lớn điên cuồng chạy qua chạy lại, tiếng kêu rên phiêu đãng trên tường thành.

Lúc rơi xuống thành, Phương Giải đã không nhìn thấy bóng dáng của Dương Kiên.

Phương Giải nhìn về hướng Thái Cực Cung lại nhìn về phía Hoàng lăng, hơi chút do dự liền chạy về hướng Hoàng lăng.
Bình Luận (0)
Comment