Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1187

Thấy Phương Giải không nói chuyện, Độc Cô Văn Tú liền nói thẳng:

- Hầu gia Đông Cương chiến loạn, chia quân tới Đông Cương tự nhiên là cấp bách. Nhưng thứ cho thuộc hạ nói mấy điềm xấu…Cho dù Chủ Công chia quân tiếp viện Đông Cương, thì phần thắng người nước ngoài cũng không lớn. Người nước ngoài âm thầm tạo lỗ hổng ở Đông Cương, đó là thành Mưu Bình, lỗ hổng này rất khó bịt lại. Cho dù có thêm các thế lực khác tiếp viện, thì người tây dương vẫn có thêm con đường thứ hai để đi.

- Sau khi chiếm được Mưu Bình, mặc kệ người nước ngoài lao thẳng tới Sơn Hải Quan hay là tấn công đường lui của Mộc phủ, thì Mộc Quảng Lăng không thể không chia quân ra. Người nước ngoài có pháo có uy lực mãnh mẽ, khả năng công thành còn đáng sợ hơn quân đội Đại Tùy lúc mạnh nhất. Nếu muốn giải nguy cho Đông Cương, không chỉ cần toàn bộ lực lượng của Hắc Kỳ Quân, còn cần các thế lực Trung Nguyên liên thủ thì mới có phần thắng. Nhưng Chủ Công à…Hắc Kỳ Quân có thể dốc toàn quân tới Đông Cương sao?

- Không thể!

Không đợi Phương Giải trả lời, Độc Cô Văn Tú tiếp tục nói:

- Chủ Công thật vất vả mới củng cố được các đạo Tây Nam, nhất định phải lưu lại trọng binh canh gác. Một khi Hắc Kỳ Quân dốc toàn lực tới Đông Cương, căn cơ liền mất. Cho nên, dù trong lòng Chủ Công lo lắng tới Đông Cương, thì cũng phải nhìn về trước mắt. Chiếm thành Trường An, Chủ Công có thể dùng danh nghĩa triều đình ra lệnh, kêu gọi người trong thiên hạ chống cự giặc ngoại xâm. Mặc kệ có mấy người nghe theo, thì đó đều là danh chính ngôn thuận.

- Bên ngoài thành Trường An có phản quân Cao Khai Thái, luận về thực lực kém xa Chủ Công. Lúc này bắc thượng, Cao Khai Thái tất phải lui. Nếu y lui, y sẽ không dám lui về hướng đông, chỉ có thể lui về Tây Bắc. Mà thuộc hạ lo lắng là, hiện giờ Mông Nguyên đã ổn định, với tâm tư của Khoát Khắc Đài Mông Ca, y có thể nhìn Trung Nguyên loạn mà không đếm xỉa tới không? Một khi Mông Nguyên xuất binh Trung Nguyên, Tây Bắc đứng mũi chịu sào. Bức Cao Khai Thái trở về Tây Bắc, tương lai nếu Mông Nguyên xâm nhập, thì liền giao nhiệm vụ chống đỡ cho Cao Khai Thái.

- Sau khi chiếm được thành Trường An, củng cố thành trì. Cho dù người nước ngoài chiến thắng đánh tới Trường An, thì Trường An trong tay Chủ Công vẫn tốt hơn trong tay bất kỳ ai.

Độc Cô Văn Tú một hơi nói rất nhiều, dừng một lát rồi tiếp tục khuyên nhủ:

- Chủ Công, thuộc hạ không phản đối việc chia binh tới Đông Cương, Nạp Lan Định Đông cũng là sự lựa chọn thích hợp nhất. Nhưng phòng thủ hậu phương mới là chuyện quan trọng. Chủ Công cố thủ Trường An, bất kể đối với chiến cuộc Đông Cương hay là đối với căn cơ Tây Nam của Hắc Kỳ Quân thì đều có lợi. Trong thành Trường An còn có ít nhất năm nghìn áo giáp quân, đó là một thanh đao sắc bén. Còn nữa, còn có Trưởng Công chúa…

Không đợi y nói hết lời, Phương Giải khoát tay ngăn lại:

- Việc tiến binh Trường An đợi ta suy nghĩ kỹ rồi nói sau. Hiện tại phải làm tốt chuyện này đã. Sáng sớm ngày mai, ta đích thân tới đại doanh quân Tùy.

Nói xong câu đó, Phương Giải đứng dậy rời đi.

Mọi người chắp tay thi lễ, đợi Phương Giải đi rồi, toàn bộ đều nhìn Độc Cô Văn Tú.

- Kỳ thực Chủ Công tạm thời không đáp ứng đề nghị của ngươi, không phải vì Chủ Công không muốn đánh thành Trường An, mà là đánh thành Trường An quá khó khăn.

Ngô Nhất Đạo thở dài:

- Mà Cao Khai Thái đâu dễ gì lui về Tây Bắc? Cho dù y lui về Tây Bắc, một kẻ đã từng phản loạn, liệu sẽ dốc toàn lực chống đỡ Mông Nguyên xâm lấn sao? Chủ Công muốn lấy Tây Bắc trước, kỳ thực là lo lắng tới một khi Mông Nguyên đông tiên, Đông Cương còn có người nước ngoài xâm nhập, Trung Nguyên hai mặt thụ địch…

Độc Cô Văn Tú lắc đầu:

- Ta biết chứ, nhưng hiện tại các tướng sĩ đều đang nhìn về Chủ Công. Bọn họ đều đang chờ đợi Chủ Công chỉ rõ mục tiêu cho bọn họ. Đi Đông Cương, chúng ta lý giải, nhưng binh lính chưa chắc lý giải.

Thôi Trung Chấn lại lắc đầu nói:

- Những điều ngươi nghĩ là đúng, nhưng có đôi nghĩ nhiều quá lại trở nên không thật…Nếu như ngươi đi hỏi binh lính, muốn liều chết với đồng bào của mình hay là liều chết với giặc xâm lược, chỉ sợ đáp án quá rõ ràng.

- Tuy nhiên…

Thôi Trung Chấn nói:

- Ta cũng hiểu, đánh Trường An là biện pháp tốt nhất.





- Nhiều chuyện phiền lòng à?

Hạng Thanh Ngưu đưa chén rượu cho Phương Giải, sau đó bỏ một miếng thịt vào miệng. Hai người đang ngồi trên nóc nhà của một tòa nhà hoang, uống rượu ăn thịt. Rượu là rượu Giang Nam, thịt là thịt của quán ăn đã trăm năm, mùi thơm sực nức, hương vị miễn chê.

- Chỉ là ta đang nghĩ, nếu lúc đầu ta lựa chọn một con đường khác, thì sẽ như thế nào.

Phương Giải uống một ngụm rượu, không tự chủ được nhìn về phía tây:

- Nếu ta không lựa chọn con đường bây giờ, mà là dẫn theo nữ nhân mình yêu thích tìm một nơi tốt, liệu có phải khoái hoạt hơn không. Trước kia ta không làm được, là vì ta chưa biết được nhiều. Hiện tại ta có thể làm được rồi. Đại Luân Minh Vương đã chết, La Diệu đã chết, Dương Kiên cũng đã chết, ta không cần lo lắng bị đuổi giết nữa…

- Nhưng…

Hạng Thanh Ngưu cười cười:

- Lúc ngươi phát hiện ra mình có thể làm được những chuyện trước kia thì đã chậm. Trước kia áp lực của ngươi là làm sao để sống sót, hiện tại áp lực của ngươi là chục vạn tướng sĩ, trăm vạn dân chúng. Nếu một người là một hạt cát, thì vai của ngươi đã khiêng một ngọn núi lớn.

- Hỏi ngươi một việc.

Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc rồi hỏi:

- Ngươi có từng nghĩ làm Hoàng Đế chưa?

Phương Giải nhìn y, sau đó gật đầu:

- Từng nghĩ.

- Sau đó thì sao?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

Phương Giải trầm tư một lát rồi đáp:

- Làm Hoàng Đế, đâu có nhiều lý do. Chỉ cảm thấy thành tựu lớn nhất của nam nhân, chính là làm tới Hoàng Đế. Là người đàn ông, thì đều từng mơ mộng cảm giác làm Hoàng Đế.

- Ta chưa từng nghĩ tới.

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Ta thực sự chưa từng nghĩ tới, cho nên ta không phiền não như ngươi. Trước kia ta chỉ nghĩ làm sao tìm được Nhị sư huynh, về sau lại nghĩ không thể khiến sư phụ chết không nhắm mắt. Lại về sau, ta nghĩ nhanh chóng giúp ngươi bình định thiên hạ này, sau đó bồi dưỡng vài đồ đệ cho nó quản lý Nhất Khí Quan. Lại về sau, Trác tiên sinh tới núi Thanh Nhạc, chuyện trên núi Thanh Nhạc ta liền không phải quan tâm.

- Ngươi có biết, Đạo tâm là cái gì không?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

Phương Giải lắc đầu.

- Chỉ là hai chữ ‘trong sáng’ mà thôi.

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Con người do dự khó quyết, là vì không rõ bản tâm. Cái gọi là bản tâm, nói theo cách đơn giản nhất, đó là thứ mà ngươi muốn. Cái gọi là đạo tâm, chính là hiểu mình muốn gì. Đại sư huynh muốn rất nhiều, cho nên đạo tâm không tỉnh. Nhị sư huynh thì đơn giản, nhưng huynh ấy không trong sáng. Về phần Tam sư huynh, tâm của huynh ấy nhiều phiền não.

- Sư phụ nói ta có tư chất tốt nhất, kỳ thực là nói tâm của ta đơn giản nhất.

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Chỉ khi đơn giản trong sáng, thì mới ít ưu phiền.

Y nhìn Phương Giải, nói:

- Nếu ngươi không biết lựa chọn thế nào, thì hỏi bản thân xem ngươi rốt cuộc muốn cái gì, hơn nữa không phải là một đáp án lừa gạt bản thân. Nếu ngươi muốn quá nhiều, vậy thì cân nhắc, khiến đều rất muốn trở nên trong sáng. Chuyện kế tiếp liền không còn khó khăn nữa rồi.

- Lời này nghe như rất thiếu đạo lý, nhưng kỳ thực thâm sâu.

Phương Giải cười cười:

- Mập mạp giảng đạo lý, thật không dễ dàng.

- Nếu không phải ăn đồ của ngươi, uống đồ của ngươi, thì Đạo gia ta lười dạy cho ngươi.

Hạng Thanh Ngưu lau đi dầu ở khóe miệng:

- Kỳ thực ta đã nghĩ giúp ngươi rồi, vấn đề của ngươi không khó giải quyết. Ngươi không rõ điều mà ngươi muốn nhất, nhưng ta lại rõ ràng. Thực ra rất đơn giản, chỉ là do ngươi nghĩ quá phức tạp nên không tìm được con đường trực tiếp kia mà thôi.

- Là cái gì?

Phương Giải hỏi.

Hạng Thanh Ngưu chân thành nói:

- Ngươi muốn nhất là cái gì? Chính ngươi không biết, nhưng người ngoài như ta lại rõ ràng…Ngươi muốn thiên hạ này biến thành thiên hạ lý tưởng trong suy nghĩ của ngươi, chỉ đơn giản như vậy. Đáp án này, bao gồm tất cả điều ngươi muốn. Bất kể vì tư tâm hay là vì công tâm, đáp án này là đủ rồi.

- Đây là điều ngươi rất muốn, vậy làm sao làm được?

Y hỏi, không đợi Phương Giải trả lời, y nói tiếp:

- Chỉ cần làm được một chút là đủ rồi, vẫn là đơn giản…Làm một người mà chỉ hướng đông, mọi người phải đi về hướng đông, chỉ về phía tây, mọi người phải đi về phía tây. Chỉ khi ngươi trở thành kẻ mạnh nhất thiên hạ này, ngươi mới có thể giải quyết tất cả. Khiến tất cả mọi người tuân theo ý chỉ của ngươi, như vậy, liền không còn phức tạp nữa. Ngươi chỉ cần chỉ hướng là đủ.

- Trở thành lão đại đi.

Hạng Thanh Ngưu cười cười:

- Trở thành lão đại lớn nhất thiên hạ. Thực hiện điều này, đơn giản hơn những việc ngươi đang làm.

- Trở thành lão đại?

Phương Giải hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được cười:

- Thực là ý tưởng lưu manh…tuy nhiên, nghe có vẻ có lý.

- Ta là Đạo tôn!

Hạng Thanh Ngưu chỉ vào mình:

- Nếu ta nói chuyện không có lý, vậy thì những người khác nói chuyện đều là rắm thối.

- Vì sao ngươi không muốn làm Hoàng Đế?

Phương Giải hỏi Hạng Thanh Ngưu.

- Làm Hoàng Đế…mỗi tối phải trăn trở nên lựa chọn nữ nhân nào bồi ngủ, nghĩ tới đây ta liền đau đầu…Nhiều mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy, ta không muốn lạnh nhạt ai, lại không thể ngủ với tất cả được…thật là sự lựa chọn khó khăn a. Ta rất muốn ban mưa móc cho tất cả, lại không làm được, cho nên tương lai lấy một người vợ vẫn là tốt nhất, không cần đau đầu lựa chọn.

Phương Giải nhìn Hạng Thanh Ngưu như nhìn quái vật:

- Ta dám đánh cuộc, ngươi từng luyện qua thuốc tráng dương.

- Thúi lắm!

Hạng Thanh Ngưu lập tức kích động:

- Ta không xấu xa như vậy! Ta chỉ…lúc nhàn rỗi đọc qua sách vở có liên quan mà thôi…

Y hỏi Phương Giải:

- Nếu quả thực có loại thuốc khiến ngươi cương lên vĩnh viễn, chẳng lẽ ngươi không động tâm?

Phương Giải lắc đầu:

- Vậy còn thú vị gì nữa?

Hạng Thanh Ngưu sửng sốt, sau đó thở dài:

- Là ta nghĩ nhiều…
Bình Luận (0)
Comment