Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1192

Lúc nhóm người điều khiển áo giáp quân rời đi, nện bước rõ ràng, thân hình thẳng tắp, cho dù là lúc đi đường nửa người trên vẫn duy trì sự bình tĩnh, chắc chắn giống như núi.

Có những lúc rất khó giải thích ý nghĩ cụ thể của hai chữ ‘quân nhân’. Lúc nhìn thấy hai chữ này, nhiều người cảm thấy hai chữ đó có gì mà khó giải thích? Chẳng phải là làm lính đó sao?

Làm lính

Đúng vậy, bọn họ chính là lính.

- Có những lúc ta cảm thấy bản thân còn không nhìn rõ chuyện trước mắt.

Phương Giải nhìn thoáng qua Mạt Ngưng Chi không biết đứng đằng sau mình từ khi nào:

- Dương Kiên là một kẻ điên, ta cho rằng thủ hạ của ông ta cũng là kẻ điên, vì thế bắt đầu đứng ở góc độ này suy xét vấn đề. Nhưng lúc thực sự tiếp xúc với bọn họ, ta mới phát hiện, hóa ra người sai là mình. Chúng ta luôn có thói quen cho rằng mình là đúng, thế nên việc đơn giản nhất là tìm hiểu cũng không làm.

- Ừ!

Mạt Ngưng Chi gật đầu, sau đó nhìn Phương Giải như có thâm ý:

- Ngươi luôn nghĩ ngươi là đúng, nhưng ngay cả việc đơn giản nhất là tìm hiểu cũng không đi làm.

Nàng chỉ lặp lại lời Phương Giải vừa nói, nhưng trong lòng Phương Giải lại chợt sinh ra cảm giác khác thường. Hắn cảm thấy lời của Mạt Ngưng Chi còn có ý khác, chỉ có điều hắn không bắt được. Mạt Ngưng Chi thấy ánh mắt mê hoặc của Phương Giải, nàng càng thêm thất vọng.

Vì thế, nàng xoay người rời đi.

Không nói nhiều thêm một câu.

Phương Giải nhìn bóng lưng của Mạt Ngưng Chi, thì thào tự nói:

- Có đôi khi thực không biết nàng nghĩ thế nào, nhưng…có đôi khi ta lại nhớ, nếu nàng muốn chém ta một đao, ta sẽ không né không tránh…mặc kệ lúc trước quyết định kia có phải do ta làm hay không, ta đều nợ nàng.

Đáng tiếc rằng Mạt Ngưng Chi đã đi xa, không nghe thấy lời hắn nói.

Trở lại thư phòng, Phương Giải bắt đầu an bài quân vụ. Việc của áo giáp quân không ngờ lại thuận lợi, những người điều khiển kia vẫn không quên sứ mạng quân nhân của bọn họ. Phương Giải bỗng nhiên hiểu ra, bất kể là ở thế giới này hay là thế giới trước của mình, lịch sử hay là hiện tại, quân nhân thủy chung đều có một phẩm chất khiến người ta không thể không kính nể.

Đúng vậy, bất kỳ là triều đại nào gặp được giặc ngoại xâm, đều sẽ có rất nhiều quân nhân trở thành phản đồ, đứng ở bên kia kẻ địch tàn sát chính đồng bào của mình. Nhưng không thể phủ nhận rằng, có nhiều hơn quân nhân cầm vũ khí vô điều kiện, dùng máu thịt của bản thân để dựng lên bức tường thịt bảo vệ dân chúng.

Nếu Đại Tùy không rơi vào tình trạng này, thì hiện tại có lẽ không ngừng có quân đội tới Đông Cương rồi.

Thậm chí Phương Giải nghĩ, nếu như không có lời của mình, vậy thì Dương Kiên có lẽ sẽ không chút do dự mang binh tới Đông Cương. Nhưng đây chỉ là nếu, hắn ở đây, hắn phải đi làm.

Đây là lần đầu tiên Nạp Lan Định Đông chỉ huy nhiều binh mã như vậy, y biết đây là cơ hội lần nhất trong đời mình. Tuy y không phải là người Hán, nhưng y là một quân nhân. Lúc Phương Giải giao sự tin tưởng cho y, trong lòng y có một sự cảm động mênh mông như thủy triều, khiến y không thể bình tình được.

- Binh mã đều giao cho ngươi rồi.

Phương Giải nhìn Nạp Lan Định Đông, hắn có thể nhìn thấy dũng khí trên khuôn mặt của nam tử Bắc Liêu này.

- Ngươi phải nhớ kỹ, đó là mười vạn người, nắm tay nhau có thể kéo dài mấy trăm dặm. Ta nói với ngươi như vậy không chỉ nói đó là mười vạn nhân mạng, mà còn muốn nói cho ngươi biết, ít nhất ngươi phải xây được một bức tường thành mấy trăm dặm ở Đông Cương.

Tường thành này, không phải do gạch đá xây nên, tuy Nạp Lan Định Đông thật thà ngay thẳng, nhưng y hiểu ý của Phương Giải.

- Thuộc hạ ghi nhớ!

Nạp Lan Định Đông gật đầu:

- Thuộc hạ chỉ có chút sợ hãi, dù sao đây là lần đầu tiên chỉ huy nhiều binh mã như vậy xuất chinh, thuộc hạ tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực, nhưng vẫn lo lắng phụ sự tín nhiệm của Chủ Công.

- Lo lắng đó là của ta, chứ không phải của ngươi.

Phương Giải chậm rãi nói:

- Ta lo lắng không phải là ngươi phụ sự tin tưởng của ta hay không, mà điều ngươi muốn làm, chỉ là nói với ta rằng không cần lo lắng. Hiện tại ngươi dùng thời gian để suy nghĩ xem còn thiếu thứ gì, ta liền bổ sung đầy đủ cho ngươi. Sở dĩ ta dám giao đội ngũ này cho ngươi, là vì ta hiểu ngươi. Chuyện quân vụ không phải là trò đùa, cách hơn vạn dặm, chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt, ta không thể chỉ huy từ xa được. Ta chỉ có thể cho ngươi một lời khuyên…lần đi Đông Cương này, phải thể hiện thành ý với các đội ngũ khác, chớ dùng âm mưu quỷ kế, bởi vì bọn họ là chiến hữu chân chính của chúng ta…Nhưng nếu có người đánh chủ ý lên Hắc Kỳ Quân, thì chớ nên khách khí, Hắc Kỳ Quân không e ngại kẻ nào.

Nạp Lan Định Đông gật đầu:

- Thuộc hạ sẽ cố gằng hòa hảo với các đội ngũ khác.

- Không!

Phương Giải lắc đầu:

- Không cần thỏa hiệp theo chân bọn họ gì cả, nên tin tưởng vào phán đoán của bản thân. Ta sẽ viết một phong thư cho Mộc Quảng Lăng, trên danh nghĩa thì ngươi chịu sự quản lý của y. Ngươi là một tướng quân, ở chiến sự mà mất đi phán đoán của mình, vậy thì ngay cả mười vạn bộ xương khô chắc ngươi cũng không thể mang về được cho ta.

- Vâng!

Nạp Lan Định Đông gật đầu.

- Người nước ngoài không biết trong tay chúng ta có hỏa khí doanh, cho nên năm nghìn người kia là con dao sắc bén.

Phương Giải nghĩ một lúc rồi nói:

- Phải dùng hỏa khí doanh sao cho có lơi nhất. Ở thời khắc mấu chốt, năm nghìn người này và một vạn áo giáp quân phối hợp với nhau, có thể xoay chuyển chiến cuộc.

- Thế thôi!

Phương Giải đứng dậy, vỗ vai Nạp Lan Định Đông:

- Có người nói với ta rằng ngươi không thích hợp lãnh binh, bởi vì ngươi không phải là người Hán, mà là người Bắc Liêu.

- Ta nói…

Phương Giải nhìn Nạp Lan Định Đông:

- Ta tin vào huynh đệ của mình.

Thân hìn Nạp Lan Định Đông run lên, bàn tay nắm chặt.





Đại quân mấy chục vạn tập trung ở giáo trường, tất cả tướng lĩnh từ Lục Phẩm trở lên đều tới, đứng thành hai hàng, thân hình thẳng tắp, nhìn vị lãnh tụ không thể thay thế ở Hắc Kỳ Quân…Phương Giải.

- Có lẽ có người cho rằng, lần xuất chinh này không có lợi, hơn nữa rất khó đánh.

Phương Giải hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn lướt qua các tướng lĩnh:

- Nhìn gần, thì đúng là như vậy….nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, nhìn xa một ít, trận chiến như vậy không hề có chỗ tốt nào sao? Quả thực ta có thể không quan tâm tới chuyện ở Đông Cương, giả vờ như không biết gì cả, mang theo các ngươi đánh nơi cần đánh, củng cố cơ nghiệp. Nhưng sau đó thì sao?

Phương Giải hỏi.

Tất cả mọi người nhìn hắn, trong đầu đều đang suy nghĩ đáp án.

- Sau đó, bởi vì chúng ta mặc kệ, Đông Cương có khả năng trở thành địa bàn của người nước ngoài. Có lẽ sẽ có người nghĩ, đó vốn không phải là địa bàn của chúng ta, mất thì thôi.

- Vậy thì sai rồi!

Phương Giải chợt cất cao tiếng:

- Ta cũng từng do dự qua, nghĩ rằng nếu xuất binh quả thực bất lợi với Hắc Kỳ Quân. Có một ngày ta uống rượu với Đạo tôn trên nóc nhà, y nói một câu khiến trong lòng ta rộng mở trong sáng. Đạo tôn nói với ta rằng…ngươi làm lão đại là đủ rồi, cần gì nghĩ nhiều như vậy.

- Đúng thế!

Phương Giải chỉ vào ngực mình:

- Vì sao ta phải mang theo các ngươi chinh chiến? Là vì ta muốn dẫn theo các ngươi làm lão đại! Lời này tuy thô tục, nhưng đạo lý chỉ đơn giản như vậy. Ta muốn Hắc Kỳ Quân thành lão đại của thiên hạ, không ai dám trêu chọc chúng ta, chỉ có chúng ta ức hiếp người khác, không người nào ức hiếp được chúng ta! Chỉ con mẹ nó đơn giản như vậy.

Phương Giải chỉ về hướng đông:

- Nếu Hắc Kỳ Quân chúng ta muốn làm lão đại, vậy thì cả thiên hạ này đều là địa bàn của Hắc Kỳ Quân! Người một nhà còn chưa được đoạt, huống chi là người ngoài? Người Trung Nguyên đấu với nhau là gia sự, đánh chảy máu đầu cũng là gia sự. Nhưng vào lúc này lại có người bên ngoài tung cước đạp cửa tiến vào nhà, con mẹ nó chứ…như vậy là không được!

- Con mẹ nó, như vậy là không được!

Thôi Trung Chấn giơ cánh tay lên hô theo, theo sau đó là các tướng lĩnh cũng hô lên.

Phương Giải thở ra, nói:

- Làm lão đại là đủ rồi, nhưng lão đại phải có bản lĩnh của lão đại. Chúng ta muốn cướp không phải là thiên hạ trên danh nghĩa, mà là thiên hạ thực sự. Trước kia có người hỏi ta, ngươi muốn mang theo các huynh đệ Hắc Kỳ Quân đi theo con đường nào? Ta không biết trả lời ra sao, bởi vì thời cuộc rất loạn, ta cũng không dám nói sẽ dẫn các ngươi đi con đường nào. Nhưng hiện tại ta đã hiểu, hóa ra mình sai rồi.

Phương Giải vung cánh tay lên:

- Lão tử muốn mang theo các ngươi chiếm lấy thiên hạ này! Ai mà tranh đoạt với lão tử, lão tử liền giết chết hắn.

- Trung Nguyên là Trung Nguyên của Hắc Kỳ Quân chúng ta, thiên hạ này là thiên hạ của Hắc Kỳ Quân! Tây Nam là, Tây Bắc là, Giang Nam là, Giang Bắc là, Đông Cương cũng con mẹ nó là! Nạp Lan Định Đông sẽ dẫn mười vạn người tới Đông Cương đánh lại đám người nước ngoài tự coi mình là vô địch thiên hạ, ta liền nói với Nạp Lan Định Đông một câu…khiến cho người nước ngoài biết, người Hán không thể bắt nạt, Hắc Kỳ Quân càng không thể bắt nạt.

- Nguyện đi theo sau Chủ Công!

Đám văn nhân như Độc Cô Văn Tú cũng bị lời của Phương Giải kích khởi hào khí. Y vẫn luôn hy vọng Phương Giải tỏ rõ thái độ, để cho các tướng sĩ nhìn thấy. Hiện tại Phương Giải đã làm được, y sao có thể không kích động? Một khi Phương Giải đã tỏ rõ thái độ, phương hướng tương lai của Hắc Kỳ Quân sẽ không thay đổi nữa.

- Nạp Lan Định Đông tới Đông Cương chống lại người nước ngoài, những người khác làm gì?

Phương Giải nhìn lướt qua mọi người:

- Chính các ngươi nói cho ta biết, đi làm gì?

- Đoạt Trường An!

Thôi Trung Chấn vung cánh tay, hô to:

- Mờ Chủ Công ngồi ngay ngắn trên điện Thái Cực rồi ra lệnh.

Lời này vừa hô lên, tất cả mọi người đều chấn động.

Huyết khí sôi trào.

Một số ít bọn họ luôn đợi Phương Giải tỏ rõ thái độ, một số ít thì cho rằng mình không thèm để ý tới sự lựa chọn của Phương Giải. Những người đi theo Phương Giải sớm nhất thì cảm tình càng sâu, phần lớn bọn họ đều cho rằng đã có một phương hướng, chính là Phương Giải mang theo bọn họ đi đâu, bọn họ liền đi đó. Những người về sau mới gia nhập Hắc Kỳ Quân, bọn họ thì hy vọng Phương Giải mang theo bọn họ đi tới chỗ cao nhất kia.

Ở thời khắc này, những người đi theo Phương Giải đã lâu càng kích động hơn những người mới gia nhập. Vào lúc này, bọn họ mới phát hiện, hóa ra trong lòng bọn họ một mực đang chờ đợi.

Ánh mắt của mọi người đều theo Phương Giải nhìn về hướng bắc, nơi có tòa đệ nhất hùng thành.

Trường An





- Phụ thân, sao người lại bật cười?

Ngô Ẩn Ngọc nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Ngô Nhất Đạo, không nhịn được hỏi.

- Bởi vì có chuyện tốt.

Ngô Nhất Đạo uống một ngụm rượu, cẩn thận thưởng thức hương vị của nó:

- Có thời điểm, một số việc không làm được, là vì nhiều nguyên nhân. Lúc các nguyên nhân đó đột nhiên biến mất, lại chợt phát hiện mình muốn làm những chuyện mà lúc đầu mình còn lưỡng lự, con nói xem, nó có đáng giá để vui vẻ không?

- Con không biết phụ thân đang nói cái gì, nhưng phụ thân vui, con liền vui theo.

Ngô Ẩn Ngọc rót đầy một chén cho Ngô Nhất Đạo:

- Nhưng uống ít rượu một chút.

- Ừ!

Ngô Nhất Đạo gật đầu, lẩm bẩm nói:

- Có người hỏi ta vì sao cam tâm tình nguyện giúp đỡ Phương Giải. Với thực lực của Hàng Thông Thiên Hạ, cho dù tự phát triển, cũng có thể chiếm được một mảng giang sơn. Kỳ thực đáp án rất đơn giản…bởi vì ta chỉ có một đứa con gái.

Ngô Nhất Đạo vuốt ve tóc của Ngô Ẩn Ngọc:

- Ta chỉ có một đứa con gái, ta không cần giang sơn, ta tận sức khiến cho con gái của mình sống cuộc sống tốt nhất, bất kể là ở phương diện nào.

Đôi mắt của Ngô Ẩn Ngọc đỏ lên, tựa vào vai Ngô Nhất Đạo, không biết phải nói gì.

“Ngọc nhi…cha còn có một việc rất vui, nhưng không thể nói cho con biết…không thể nói cho bất kỳ ai.”

Lời này, ông ta không nói ra miệng.
Bình Luận (0)
Comment