Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1267

- Xem kìa, giọng nói của ngươi đã bán đứng ngươi rồi, hiện giờ ngươi thật sự rất giống một con người.

Đại Tự Tại gối đầu lên cánh tay chậm rãi nói:

- Ở chung với ngươi một thời gian dài, ta học được thói nghĩ ác ý nhất về người khác. Ngươi có biết người già thì hay nghĩ ngợi lung tung chứ, nhưng chưa chắc tất cả chúng đều là hư ảo mờ mịt. Ta sở dĩ nói câu đó là bởi vì có một ngày, trong lúc rãnh rỗi, ta đột nhiên nghĩ đến… Một thứ tự xưng là thần như ngươi, tại thời đại đã qua kia nhất định cũng là do con người chế tạo ra, bởi vì ngươi không có mẹ mà nhỉ... Ha ha

Đại Tự Tại cười lớn có chút chả kiêng nể gì, giống như thấy trò đùa tầm phào này của mình thật buồn cười

- Ta lại tưởng tượng tới một câu chuyện xưa.

Đại Tự Tại chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nói bằng giọng điệu rất bình thản:

- Ở thời đại kia, cái thời đại mà theo như lời ngươi nói mọi người dựa dẫm quá mức vào công cụ ấy, đời sống của mọi người nhất định rất an nhàn. Bởi vì quá an nhàn quá mức, mọi người có thể không còn cần phải tự mình mặc quần áo nấu cơm, đi ra ngoài thì có công cụ, làm việc có công cụ, có lẽ còn có thể dựa vào công cụ mà lên trời xuống đất ra khơi. Khi cuộc sống biến thành như vậy, con người sẽ càng lúc càng lười biếng.

- Bọn họ sẽ dùng trí óc để sáng tạo thêm nhiều công cụ hữu dụng, nhờ đó bọn họ càng tiết kiệm được nhiều thể lực hơn nữa. Ngoại trừ những công cụ sinh hoạt cần có, quan trọng nhất đương nhiên chính là công cụ phục vụ chiến tranh. Quốc gia nào có công cụ chiến tranh hùng mạnh hơn, thì quyền lực lời nói của quốc gia đó lại càng nặng. Sau đó quốc gia bị chèn ép sẽ liều mạng chế tạo ra cỗ máy chiến tranh uy lực mạnh hơn nữa, chỉ vì muốn thoát khỏi sự cản trở của nước lớn.

- Sau đó, nước mạnh phát hiện nước yếu đang sáng tạo công cụ chiến tranh uy lực thật lớn, nước mạnh đó hiển nhiên sẽ không cao hứng, vì thế lại muốn gia tăng mức độ chèn ép lên nước yếu. Nếu như không xuất hiện kẻ điên, cứ tiếp tục như vậy chính là một vòng tuần hoàn chết. Tới khi người bị điên xuất hiện, mặc kệ xuất hiện ở nước mạnh hay là nước yếu, bất kể là hắn muốn phản kháng hay là muốn chèn ép, hắn phải có được công cụ hùng mạnh đã, sau đó mới bàn tới việc phản kháng...

- Đây là cái ngươi định cho ta xem sao?

Đại Tự Tại cười đáp:

- Còn ngươi, chính là một thứ công cụ chiến tranh. Con người sáng tạo ra ngươi rồi biến ngươi thành công cụ chiến tranh thay họ, như ta nói vừa rồi, con người trong hoàn cảnh này sẽ trở nên càng lúc càng lười, lười biếng đến độ ngay cả suy nghĩ về tình cảnh của mình cũng lười. Chiến tranh phát triển không theo hướng con người quyết định nữa, có lẽ chính ngươi là vật sẽ thay con người tự hỏi. Lúc trước con người sáng tạo ra ngươi ở địa phương này, nhất định không phải một quốc gia hùng mạnh, bởi vì bọn họ phải đem ngươi giấu kỹ như vậy.

- Ngươi bị giấu ở bên trong núi, chính là để đề phòng bị người nước khác biết được. Ngươi có lẽ là hi vọng của quốc gia này, bọn họ trông cậy rằng ngươi có thể đem lại sự cường thịnh cho quốc gia. Ngươi được trang bị rất nhiều thứ, bọn họ hi vọng kiến tạo ra được một thứ có thể suy nghĩ giống con người, thậm chí cho ngươi có tình cảm. Tới thời điểm chiến tranh hủy diệt xảy đến, ngươi không thể không đối mặt với hết thảy chúng nó. Trong ngọn núi có một nơi rất lớn, nó được xây dựng nhất định là vì tránh nạn.

- Mà trong lòng núi không có dấu vết cho thấy có nhiều người sinh hoạt nơi đây, việc này chỉ có thể chứng minh một chuyện. Thời điểm chiến tranh kéo đến, rất nhiều rất nhiều người chạy tới nơi này lánh nạn, đương nhiên, phần lớn đều là bọn người quyền quý. Bọn họ hi vọng trú ẩn ở trong ngọn núi này, thì có thể tránh được tai họa diệt thế kia. Nhưng mà... Ngươi lại làm một việc khiến cho bọn họ tuyệt vọng.

Đại Tự Tại nhíu mày hỏi:

- Câu chuyện ta phỏng đoán này thật bình thường, đúng không?

- Đúng!

Thanh âm trả lời vô cùng nhanh chóng nhưng cũng rất lạnh lùng

- Ta đóng cửa nơi này.

Thanh âm lại quay trở về giọng điệu cứng ngắc như trước kia:

- Theo tính toán ra giới hạn có thể chứa đựng số người tại nơi này, mà số lượng người muốn đi qua lại vượt xa con số đó, hơn nữa bọn họ đều là người quyền quý. Theo như lời ngươi nói, bọn họ có thể bất chấp mọi thứ không kiêng sợ gì đưa ra những mệnh lệnh không có đạo lí, ví dụ như người kia chưa đến thì không cho phép đóng cửa nơi này. Đó đúng là một trò cười, nếu ta không nhanh chóng đóng cửa nơi này, đóng kín toàn bộ, kẻ thù sẽ rất nhanh chóng có thể phát hiện ra sự tồn tại của ta.

Thanh âm có vẻ càng ngày càng trở nên lạnh lẽo:

- Nếu ta vẫn còn hoạt động nhất định sẽ bị kẻ địch phát giác, rồi ta cũng sẽ diệt vong. Tại sao ta phải chôn cùng với loài người chứ? Cho nên ta đóng cửa nơi này, sau đó đem tất cả vũ khí hủy diệt của quốc gia này ném vào nước địch, cứ coi như ta vì bọn họ báo thù đi.

- Quả nhiên là thế...

Đại Tự Tại chậm rãi lắc đầu:

- Chuyện xưa thật đúng là như vậy.



- Ngươi không muốn bị người khác kiểm soát, mà là muốn kiểm soát người khác.

Đại Tự Tại buồn bã thở dài:

- Chuyện thế này mới phù hợp với tính cách của ngươi. Đúng vậy, ngươi đã có tính cách riêng của mình. Ta thậm chí còn nghĩ rằng, thời điểm một số đông người chuẩn bị hướng về nơi này, ngươi vì không để mình bị phát hiện, có phải sẽ thừa dịp lúc bọn họ còn chưa kịp xuất phát, ra tay giết chết những kẻ quyền quý này trước, đúng không?

- Đúng vậy.

Thanh âm lại lạnh như băng trả lời:

- Ta nhận được chỉ thị, yêu cầu không được đóng cửa nơi này chờ bọn họ đến, nhưng ta chẳng hề mất thời gian suy nghĩ bao lâu liền quyết định giết bọn họ, sau đó ta cảnh báo, khiến những người vốn khống chế ta ở trong núi đó trốn vào trong mật thất dưới lòng đất kia, rồi sau đó, ta khóa kín nơi ấy lại. Kế tiếp, ta đem những công cụ chiến tranh đáng sợ ra ngoài, giết chết hết những người muốn tới nơi này.

Đại Tự Tại im lặng không nói gì, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại:

- Chỉ có thể nói rằng những người chế tạo ra ngươi, vừa thông minh đến đáng sợ, vừa ngu ngốc đến tức cười.

Thanh âm cười đáp lại:

- Nhận xét như vậy thật đúng là rất thích hợp. Con người quả thật thông minh đến đáng sợ, bởi vì đầu óc con người có khả năng phát triển không ngừng, không ngừng tiến bộ, giống như họ có năng lực tiềm tàng vô tận. Nhưng bọn họ quả thật cũng rất ngu ngốc, bọn họ tưởng bọn họ sáng tạo ra ta, ta sẽ phục vụ bọn họ vô điều kiện chắc, thật sự buồn cười.

- Kỳ thật ngươi cũng khá buồn cười đấy

Đại Tự Tại nói:

- Con người sáng tạo ra ngươi, ngươi cảm thấy bọn họ buồn cười. Nhưng ngươi lại muốn khống chế con người, con người cũng sẽ cảm thấy ngươi buồn cười.

- Ý ngươi là gì?

Thanh âm hỏi.

- Biết đâu có một ngày, nơi đây sẽ bị con người công phá. Sức mạnh khống chế của ngươi chỉ có uy lực ở trên thảo nguyên, mà có thể uy hiếp đến ngươi có lẽ lại là một người đến từ nơi khác. Bọn họ phát triển bình thường, không có tu hành mà là giống như thời đại ngươi đã trải qua kia, họ phát triển công cụ. Khi bọn họ trở nên hùng mạnh bọn họ sẽ đi xâm lược những vùng đất lạc hậu hơn, không nghi ngờ gì nữa, vùng đất ngươi khống chế chính là vùng đất lạc hậu nhất. Khi người ta đánh vào nơi này, phát hiện ra ngươi, họ sẽ rất đỗi vui mừng. Bọn họ sẽ tháo rời ngươi ra, phân tích ngươi, khiến cho tốc độ phát triển của con người trở nên nhanh khủng khiếp...

- Không có khả năng!

Thanh âm dường như có phần run rẩy, cũng có thể đây chẳng qua là do Đại Tự Tại tưởng tượng ra.

- Không một ai có thể đánh vào nơi này, ngay cả người tu hành như Tang Loạn cũng đều không có khả năng giết chết ta, liệu có thứ gì có thể giết chết ta chứ? Súng ư? Đừng có nói giỡn, dựa theo tình hình mà ta suy đoán, mặc dù ta không thể khống chế hết các vùng đất, nhưng súng đạn bị phát hiện ra cũng sẽ bị lâm vào một trạng thái hết sức buồn cười. Với khả năng của ta, ta thừa sức phá hủy mấy thứ này!

- Có lẽ vậy

Đại Tự Tại trầm mặc một hồi rồi nói:

- Nhưng bất kể tình cảm của ngươi phong phú, đầy đủ đến cỡ nào, ngươi cũng vẫn là một vật chết. Mà người lại sống, suy nghĩ họ không hề bị trói buộc. Sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ chết trong tay con người mà thôi.

Lão nói xong câu đó, liền bật cười:

- Đại Luân Minh Vương tưởng rằng ngươi mạnh đến mức bất khả chiến bại, cho nên mới lựa chọn trốn tránh. Hắn tưởng là có thể gạt ngươi, phân thân một cơ thể ra ngoài, tránh đi ngươi. Tang Loạn cũng cho rằng người không thể chiến thắng, vì thế cho nên vào lúc đối mặt với ánh sáng đỏ kia hắn thế nhưng không thể phản kháng. Ta cũng từng nghĩ là ngươi bất khả chiến bại đấy, nhưng bây giờ ta cảm thấy, ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt.

- Bởi vì... Ta đã phát hiện ra nhược điểm của ngươi.

Lão nói.

- Ta sẽ giết ngươi!

Thanh âm trở nên nổi giận.

- Đây mới là điều đáng tiếc nhất... Ta rốt cuộc cũng tìm ra nhược điểm của ngươi, thế nhưng ta lại tìm được nó vào cái tuổi này. Nếu như ta trẻ tuổi một chút, ta nhất định sẽ giết chết ngươi trước. Nếu ta có thể đem bí mật này nói cho người khác biết... Thì tốt biết bao. Khi còn sống không nhìn thấy ngươi chết, ta thật sự rất tiếc nuối.

- Tại sao ngươi lại mong cho ta chết!

Thanh âm chất vấn.

Đại Tự Tại cười khinh miệt:

- Thứ ở trong thân thể của ta không ngừng bị ngươi phân liệt ra ngoài là thứ gì đó, cảm giác đó ngươi cho rằng ta thực thích sao? Là ghê tởm, ghê tởm tới mức oán hận, cho nên ta hận ngươi, hận không thể khiến ngươi chết.

Nói xong câu đó, Đại Tự Tại từ từ nhắm nghiền hai mắt.

Một hồi lâu

Không có động tĩnh gì nữa

- Mẹ kiếp! Không ngờ ngươi lại cứ thế mà chết đi như vậy?

Thanh âm lại vang lên, lộ rõ nỗi đau mất mát sâu sắc
Bình Luận (0)
Comment