Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1269

Thuyền khách trên sông rất ít ỏi, chiến tranh tuy rằng đã rời khỏi Lạc Thủy nhưng bóng ma của nó vẫn còn tồn tại xung quanh. Ngư dân dọc hai bờ sông đã dọn đi hơn nửa, còn những người khác không thể đi xa thì cũng lo chuyển đến khu vực bờ tây - nơi Hắc Kỳ nắm quyền. E rằng tổn thất khó khôi phục nhất mà chiến tranh gây ra chính là con người, so với vẻ xanh tươi của con đường dưới hàng cây rậm rạp mùa hoa nở thì lòng người chỉ còn duy nhất một mảng xám tan thương.

Bốn chiến thuyền chiến Hoàng Long lướt nhanh phía trước, phía sau cũng có bốn chiếc, chính giữa là một chiến hạm cực lớn, đó là một chiến hạm chưa cải tạo qua nên vẫn còn là một chiếc thuyền lâu.

Rời khỏi Tín Dương thành, đội thuyền đi nghịch dòng để tiến lên phía bờ bắc Lạc Thủ. Đi qua Lạc Thủy, Trường Giang, Hoàng Ngưu rồi rẽ sang hướng đông theo dòng Vĩnh Yên, hướng đi có tổng cộng hai nhánh đường sông có thể đi. Nếu đi về hướng tây dọc theo sông Trường Giang một đoạn là nhập dòng với Nghi Thủy. Nghi Thủy và Lạc Thủy một thẳng một cong là phân giới cách xa nhau của vùng Trung Nguyên, phía tây nam Lạc Thủy là nơi Hắc Kỳ Quân của Phương Giải khống chế.

Qua Trường Giang dọc theo Nghi Thủy xuyên qua núi Mang Đãng chính là vùng Tây Bắc rộng lớn cằn cỗi. Thật chẳng biết trời tất vì sao lại thần kỳ đến thế, lấy Tây Nam làm nơi đất lành, còn Tây Bắc là nơi lạnh lẽo khủng khiếp. Càng tiến theo hướng Bắc thì đất đai càng trở nên cằn cỗi. Đi đến Sơn Đông Đạo thì cả năm vẫn chẳng ấm áp được bao nhiêu ngày.

Khi đi qua Sơn Đông Đạo, tiếp tục đi theo hướng Bắc thì đến Lang Nhũ sơn. Lang Nhũ sơn nằm khoảng gần chín mươi độ so với Sơn Đông đạo do phương nam bắc ảnh hưởng mà biến thành hướng đông tây. Tuy nhiên nếu từ Lang Nhũ sơn đi tiếp theo hướng bắc sẽ đến được thảo nguyên, ngay cả Khoát Khắc Đài Mông gia tộc cũng lười quan tâm tới vùng thảo nguyên này.

Vượt qua vùng này chính là biên giới của thảo nguyên, nơi đó là nơi người Liêu ở phương bắc từng sinh sống - Thập Vạn Đại Sơn. Nếu như nói cái lạnh của thành Phàn Cố còn có thể chịu được, thì cái lạnh của Thập Vạn Đại Sơn trong thời đại này chỉ có người Liêu mới có thể chịu nổi.

Nếu đổi thành một dân tộc khác, chỉ sợ càng cố ở đây lâu lại càng không thể sống.

Thập Vạn Đại Sơn tại sao lại lạnh như thế? Không thể nói rõ được. Giống như điều mà chẳng ai trả lời được rằng vì sao phía tây bắc Đại Tùy lại cằn cỗi như vậy, cũng thế, không ai biết vì sao Thập Vạn Đại Sơn lại lạnh. Nghe nói ngày trước người Liêu phương bắc muốn xưng thần với Đại Tùy, nhưng hoàng đế Đại Tùy mãi vẫn không chịu đưa ra câu trả lời thỏa đáng, Đại Hãn của tộc người Liêu phái người tiến lên phương bắc tìm kiếm vùng đất khác thích hợp cho con người có thể sinh tồn.

Nhưng điều làm bọn họ thất vọng chính là càng đi về hướng bắc thì nhiệt độ lại càng lạnh, lạnh đến không gì sánh được. Chỉ có một chi đội đi xa được ba nghìn dặm, nhưng họ không tìm được Thạch Đầu Đại Sơn mà chỉ có duy nhất những núi băng san sát nhau khiến kẻ khác nhìn mà phát sợ.

Cứ như vậy, người Liêu hoàn toàn từ bỏ.

Phương Giải dùng thời gian rảnh rỗi trên thuyền để xem địa đồ Đại Tùy. Kinh Đô và những nơi khác vẫn không có tin đưa đến, mặc dù hắn rất lo lắng nhưng cũng đành thôi. Thế nhưng hắn để lại Hạng Thanh Ngưu cùng Ngô Nhất Đạo, tính toán hành trình của Tiêu Nhất Cửu hẳn là đang mang tin tức tức tốc tiến đến đây, có lẽ sẽ không xảy ra cái gì đại loạn.

Địa đồ Đại Tùy đã xem tường tận nhưng thời kỳ này để có thể vẽ một bức địa đồ đầy đủ nhất của Đại Tùy là một việc vô cùng khó khăn, thậm chí điều này còn gian nan hơn cả việc Đại Tùy Thái tổ hoàng đế Dương Kiên kiến tạo con đường lập quốc gấp nhiều lần. Cần phải bỏ ra rất lớn sức người, sức của, trải qua nhiều năm hay thậm chí là vài chục năm mới có thể hoàn thành

Địa đồ trong tay Phương Giải được bổ sung vào năm Chân Tông của Đại Tùy, so với bản địa đồ của lão Thái Tông phái người đi vẽ ngày trước đã đầy đủ hơn nhiều. Tấm địa đồ này được thêm vào nhiều khu vực khác xung quanh Đại Tùy còn tấm của Thái Tông chỉ đánh dấu những nơi này do kẻ nào khống chế.

Ngón tay của Phương Giải lướt trên tấm địa đồ, từ phía nam Lạc Thủy tới điểm kết thúc, đó là Vân Nam Đạo, di sang phía đông một ít nhưng vẫn nhắm hướng bắc thẳng lên, tới Trường Giang, sau đó rẽ một vòng cung tới Nghi Thủy và vẫn nhắm hướng bắc tiến lên.

Nghe nói Nguyên địa (đất tổ) của Nghi Thủy ở trên núi Lang Nhũ, là hành lang đông tây của Lang Nhũ Sơn. Lại nghe nói trên Lang Nhũ có một Thiên Trì (hồ núi lửa, hay nói đơn giản là một cái hồ trên núi) rất lớn.

Thế nhưng vì địa thế quá mức nguy hiểm cho nên không thể xác minh rõ ràng. Vì thế, thượng nguồn của con sông Hoàng Hà xuyên suốt nam bắc là nơi nào thì vẫn chưa thể biết được, người của Công bộ Đại Tùy được phái đi vốn dĩ không thể đến Lang Nhũ Sơn được.

"Đang nhìn gì vậy?"

Tang Táp Táp ôm Ninh Nhi ngồi xuống cạnh Phương Giải.

Phương Giải đưa tay ôm lấy Ninh Nhi. Tiểu gia hỏa này mấy ngày nay đã quen được cha ôm, lúc đùa con bé, con bé thường nhìn Phương Giải rồi cười toe toét. Phương Giải hôn lên trán con bé một cái, loại cảm giác này thật khiến người ta hài lòng.

"Ta vẫn còn một vấn đề chưa tường tận."

Phương Giải đưa tay chỉ đến Phan Cố: "Phan Cố phía tây, vượt qua Lang Nhũ là thảo nguyên. Cỏ thảo nguyên rất tươi tốt nhưng tại sao Sơn Đông bên cạnh thì hầu như không có một ngọn cỏ? Tiếp lên phía bắc, qua núi một đoạn xa xa chính là thảo nguyên, tuy rằng ta vẫn chưa đến đó nhưng nghe Vân Thù nói nơi đó cũng có đồng cỏ."

Ngón tay hắn vẽ một vòng trên vị trí của Sơn Đông, nói: "Chỉ cách một dãy núi mà thôi... đi về đông, Sơn Đông càng cằn cỗi, nhưng nếu tiếp tục theo hướng đông thì cảnh vật lại tốt hơn, đến tận Hà Tây cũng không có gì khác biệt so với Hà Đông. Mà cằn cỗi nhất đó là ở Sơn Đông."

Tang Táp Táp nhìn ngón tay Phương Giải một hồi, gật đầu: "Nếu huynh không nói muội cũng không chú ý, đúng là có chút kỳ lạ, vì sao Lang Nhũ Sơn bên tây thì tương tốt còn bên đông lại cằn cỗi đến thế? Dù nói lạnh nhưng thảo nguyên phía tây Lang Nhũ sơn cũng lạnh, vậy mà đâu ảnh hưởng đến cỏ cây sinh trưởng."

"Lẽ nào bên dưới Sơn Đông Đạo có đại quái thú?"

Phương Giải vừa cười vừa nói.

Tang Táp Táp cũng cười: "Nếu có một con quái vật lớn đến thế thì thế gian này ai sống được. Muội từ bên đó sang đây đương nhiên biết hoàn cảnh ở đó rất có khăn. Lực lượng của muội ở Sơn Đông Đạo cũng yếu nhất, hầu như không thể nhờ vào điều kiện tự nhiên ở đó được."

Phương Giải ngẩn ra, mơ hồ nghĩ được cái gì, nhưng cái gì đó vừa lóe lên trong đầu lại ngay lập tức biến mất, càng cố suy nghĩ lại càng không nghĩ ra.

...

...

Hoàn Nhan Vân Thù cầm trong tay một cái bánh điểm tâm được trang trí tinh xảo, đút cho Ninh Nhi ăn. Vừa đút vừa hồi tưởng, nói: "Nói đi nói lại vẫn thấy kỳ quái, cái lạnh của Thập Vạn Đại Sơn ngoại trừ bắc Liêu tộc bọn ta ra thì không ai chịu nổi. Nghe phụ hãn nói, bắc Liêu tộc đã sống ở nơi này từ rất rất lâu trước đây rồi."

Nàng chỉ phương Bắc của Lang Nhũ Sơn và một thảo nguyên dài hẹp ở phía Nam Thập Vạn Đại Sơn: "Mặc dù chỗ này cũng rất lạnh nhưng nuôi ngựa chăn dê không thành vấn đề. Sau đó, lúc đế quốc Mông Nguyên thành lập, Lang Kỵ liên tục khuếch trương địa bàn nên đánh tới đây, tuy dũng sĩ của bộ tộc bọn muội rất mạnh nhưng chống không nổi số lượng khổng lồ của đội quân Lang Kỵ Mông Nguyên. Buộc phải lui vào Thập Vạn Đại Sơn. Qua rất rất nhiều năm sau đó bộ tộc của muội đã thích ứng được với cái lạnh ở đó, không những con người mà ngựa cũng đã từ từ thích ứng."

"Cho nên các nàng có Hàn Kỵ Binh."

Phương Giải cười nói thêm vào.

Hoàn Nhan Vân Thù gật đầu: "Phụ hãn nói đàn ngựa lúc đầu được đưa vào Thập Vạn Đại Sơn hầu như đều chết hết, cuối cùng chỉ còn lại hơn mười con ngựa, tộc dân chăm sóc cho chúng chẳng khác gì trân bảo thế nhưng những ngựa con sinh ra đều không sống nổi, số lượng giảm xuống còn rất ít, năm thứ tư sau khi bộ tộc chuyển vào Thập Vạn Đại Sơn thì chỉ còn duy nhất hai con, may mắn là một đực một cái... kỳ quái là ngựa con mà chúng sinh ra lại không sợ hàn lãnh, có thể chạy băng băng trong núi tuyết. Giai đoạn này bộ tộc cũng phái người đến cướp ở những bộ lạc nhỏ xung quanh, lấy những con ngựa cướp được cho giao phối với ngựa trong tộc từ đó mà sinh sôi nảy nở, sau rất nhiều năm mới phát triển thành một đàn lớn."

Nàng cầm khăn tay lau miệng cho tiểu Ninh Nhi: "Một nghìn năm qua bộ tộc của muội vẫn cứ sống khổ cực như vậy, không dám để cho người Mông Nguyên biết chuyện bọn muội nuôi dưỡng đàn ngựa, mãi cho đến hai trăm năm trước, quy mô của đàn ngựa đã lớn đến mức không thể giấu được nữa mới thôi. Thế nhưng đoạn thời gian đó bọn muội không hề e ngại quân Mông Nguyên, bọn chúng tới thì bọn muội chạy vào núi, bọn chúng đi thì bọn ta phải đến thảo nguyên cướp đoạt."

"Vì để chèn ép bộ tộc của muội, hầu như vài năm Lang Kỵ sẽ tổ chức một cuộc vây sát."

Nàng thở dài, nghĩ đến đây liền nhớ tới cha mẹ nàng.

"Không biết phụ hãn sống ở chỗ mới có được hay không, nhiều khi không có chút tin tức gì của bọn họ."

"Được rồi."

Nàng giống như chợt nhớ tới cái gì: "Huynh còn nhớ trong bộ tộc từng có một tiên sinh người Hán không?"

Đương nhiên Phương Giải nhớ điều này, hắn gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment