Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1292

Gió khiến cỏ dại đổ rạp xuống, giống như gió đang khoe sự mạnh mẽ của mình, buộc cỏ dại phải cúi đầu. Tiếng xầm xì vang lên, không biết là gió cười đắc ý hay là tiếng hét bất khuất của cỏ dại.

Trong gió có một mùi máu tươi nồng nặc.

Quận Thủ Quận Bình An Tống Tự Hối ngồi bệt xuống tường thành, cả người như không còn sức lực, ngay cả đứng lên cũng khó khăn. Bên cạnh y là một cỗ thi thể còn chưa nhắm mắt, trên cổ thi thể là một mũi tên, máu đã chảy khô. Tống Tự Hối dùng hết khí lực muốn cứu tính mạng của y nhưng không thể làm được. Máu chảy qua kẽ tay rồi trôi ra ngoài.

Đối mặt với tử vong, Tống Tự Hối bất lực.

Người chết, là Biệt tương Trịnh Độc, là thủ hạ đắc lực nhất của y. Tống Tự Hối không nhớ rõ có bao nhiêu lần, Trịnh Độc dẫn theo binh lính bảo vệ mình, đánh bại cường đạo có ý đồ gây họa cho dân chúng quận Bình An. Tám nghìn dân dũng Bình An, nhiều lần ngăn cản tử thần tiến vào quận.

Nhưng lần này, tử thần quá hùng mạnh.

Cho dù kẻ địch mỗi ngày dùng một vạn người thay phiên nhau tấn công, thì một tháng cũng không thay phiên hết. Nếu không phải lang kỵ thực sự không am hiểu công thành chiến, thì có lẽ nơi này đã bị san bằng từ lâu. Kiên trì tới hiện tại, tám nghìn dân dũng đã tổn thất hơn nửa, thừa lại thì đều bị thương. Trước kia đội dân dũng này của quận Bình An chưa bao giờ sợ chém giết, bởi vì bọn họ biết mình sẽ là người thắng lợi cuối cùng.

Nhưng lần này, có lẽ thắng lợi sẽ không đến. Nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt binh lính, Tống Tự Hối bỗng nhiên có một kích động muốn mở cửa thành. Nếu y có thể đổi mạng sống của mình để toàn bộ dân chúng trong thành được sống, thì y nguyện ý làm như vậy. Nhưng chống cự tới bây giờ, chỉ sợ người Mông Nguyên ở bên ngoài thành đã hận dân chúng trong thành thấu xương rồi.

Tống Tự Hối không hối hận, cho dù chết cũng không hối hận vì đã dẫn theo dân chúng chống cự cường địch.

Y chỉ đau lòng, đau lòng những binh lính và dân chúng này.

Cứ theo đà này, sớm muộn gì thành cũng bị phá. Đợi cho thành rách nát, chỉ sợ người Mông Nguyên thẹn quá hóa giận sẽ đồ sát toàn thành.

- Đại nhân!

Bên cạnh truyền tới thanh âm mệt mỏi:

- Chớ thương tâm. Cái chết của Trịnh tướng quân càng khiến người ta kính nể.

Tống Tự Hối quay đầu nhìn, thấy người nói chuyện là một nam tử máu me đầm đìa, hơi béo, nhưng rất cường tráng. Bởi vì khuôn mặt dính đầy máu, nên Tống Tự Hối không nhận ra y là ai. Nhìn quần áo mà y mặc thì không phải là dân dũng hay binh lính, mà là dân chúng tự nguyện lên thành trợ giúp.

Y bị đứt một tay, đứt từ bả vai xuống. Tống Tự Hối chợt nhớ ra người này, cũng họ Trịnh, tên là Trịnh Nam Thiên, là một đồ tể trong thành, bình thường rất hung ác, cho dù đám lưu manh vô lại cũng không dám gây chuyện với y. Ngày trước có mấy người Mông Nguyên trèo lên được thành, là y cầm theo dao giết heo liên tiếp giết được mấy người, bản thân bị một binh lính Mông Nguyên chém đứt tay.

Bị thương nặng như vậy, nhưng y vẫn không xuống thành nghỉ ngơi.

- Sao ngươi còn ở trên thành?

Tống Tự Hối hỏi.

- Không sao.

Trịnh Nam Thiên nhếch miệng cười, hàm răng trắng cũng dính đầy máu:

- Mất một tay mà thôi. Ta không có bản lĩnh gì, chỉ được cái khỏe mạnh, có thể xử lý được thêm mấy Thát tử Mông Nguyên. Ta biết mình không tính là gì, tường thành được dựng từ từng viên đá một. Dù thiếu một người như ta cũng không ảnh hưởng gì.

Tim của Tống Tự Hối như thắt lại, dân chúng vẫn luôn tin tưởng vào mình.

- Dù sao cũng nên đi xuống xử lý vết thương đã.

Y lớn tiếng nói.

- Xuống rồi, giờ trở lại.

Trịnh Nam Thiên cười vô cùng yếu ớt. Y lấy một cái tẩu từ trong túi, nhét và châm thuốc, hít một hơi. Thuốc lá bị máu nhuộm nên hơi khó đốt lên.

- Đại nhân, chớ có yếu lòng. Ta nói năng thô lỗ, cũng không được học hành gì, nhưng ta biết chỉ cần kiên trì, kỳ tích sẽ có thể xuất hiện. Trước kia ta là người gầy yếu, suốt ngày ốm đau, người ngoài nói ta sống không quá năm, sáu tuổi, nhưng cha mẹ ta vẫn không từ bỏ. Bọn họ mang ta đi khám bệnh, mỗi buổi sáng đều cùng ta luyện thân thể. Cứ kiên trì như vậy, tới lúc ta mười bảy, mười tám tuổi, ta đã cường tráng hơn những người khác.

- Hiện tại ta chẳng những sống rất tốt, còn có vợ, có con.

Y nhìn Tống Tự Hối:

- Đây không phải là kỳ tích sao?

Ngoài thành vang tới tiếng kèn đặc biệt của người Mông Nguyên, Trịnh Nam Thiên hít một hơi thuốc thật dài, đứng dậy tùy tiện nhặt một thanh đao đã bị mẻ lỗ chỗ. Y ngậm tẩu đứng ở tường thành, bóng dáng nguy nga giống như một ngọn núi. Tống Tự Hối nhìn y, đột nhiên cảm thấy sinh lực lại ùa về.

- Kỳ thực có đôi khi ta cũng sợ, nghĩ tới sớm muộn gì thành cũng bị phá, vậy thì liều chết làm gì?

Trịnh Nam Thiên nhìn lang kỵ Mông Nguyên đông nghìn nghịt bên ngoài thành, lẩm bẩm nói:

- Về sau ta hiểu ra, liều chết, là vì cho vợ con ta sống lâu thêm vài ngày. Chúng ta chống đỡ được một ngày, bọn họ sống thêm được một ngày. Một ngày cũng tốt a…đây là việc mà người đàn ông nên làm. Vợ của ta còn trẻ, còn đẹp, đứa con thì mới biết đi…Ít nhất…ta không khiến vợ con ta thất vọng. Hiện tại triều đình không còn, Hoàng Đế mà dân chúng coi như trời đã không còn. Nhưng vợ con ta đều coi ta là trời, ta không thể khiến bọn họ thất vọng.

Y quay đầu nhìn Tống Tự Hối:

- Có một câu mà mấy ngày trước ta nghe qua, ta quên cả câu đó rồi, nhưng ý tứ là, dù chết cũng phải chết cho ra dáng, không thể khiến người khác xem thường. Làm chuyện nên làm, dù chết cũng không sao cả. Gọi là chết gì ấy nhỉ…

- Chết có ý nghĩa.

Tống Tự Hối trịnh trọng đáp.

- Ừ!

Trịnh Nam Thiên gật đầu:

- Chính là như vậy.





Giang Bắc Đạo

Linh Môn Quan

Hai mắt Yến Tăng đầy tơ máu.

Thủ quân trên tường thành dù nói gì cũng không chịu đầu hàng, y khuyên vài lần đều vô dụng. Về sau có người trốn ra Linh Môn Quan nói với y biết, tướng lĩnh trong thành không biết đã liên lạc với ai, đang đợi đại quân Mông Nguyên tới. Nghe nói người kia hứa ban cho tướng thủ thành Nhất Đẳng Hầu tước, còn có ba vạn lượng vàng.

Yến Tăng tức giận cơ hồ muốn ói ra máu. Vì mấy thứ đó mà có thể bán đứng tổ tông sao?

Có mười mấy người thừa dịp ban đêm ngồi giỏ xuống tường thành, kết quả bị phát hiện, chỉ có mình y là còn sống đi ra. Lúc giỏ treo tới một nửa thì bị chém đứt dây thừng, y té gãy chân. Lúc nhắc tới những người trong thành đó, y hận tới nghiến răng nghiến lợi.

- Những kẻ đó đều điên rồi, rõ ràng đều đang bình thường, sao lại phát điên rồi? Những người chống đối đều đã bị giết, một lòng muốn làm chó cho người Mông Nguyên.

Lời này, khiến Yến Tăng càng thêm nổi giận.

- Nã pháo!

Phía trước vang lên tiếng của An Đức Lỗ, binh sĩ của pháo doanh đều châm ngòi nổ. Pháo vang lên, một người trên đầu thành Linh Môn Quan lập tức biến thành người lửa. Thế công như vậy, binh lính thủ thành đều bị dọa, co vào bên trong không dám thò đầu ra.

Nhưng một khi pháo dừng lại, đám người kia lại phản kích. Có lẽ vì bọn họ biết chuyện của mình bại lộ, mở cửa thành chính là chết, cho nên càng thêm hung ác.

- Chiếm không được Linh Môn Quan, ta liền lấy cái chết tạ tội.

Yến Tăng rống lên một tiếng, xách hoành đao xông về phía trước, tướng lĩnh dưới trướng của y ngăn y lại:

- Tướng quân, để cho chúng thuộc hạ lên. Đám chó đẻ kia đã quên trong người mình chảy dòng máu gì rồi, để chúng thuộc hạ lên băm bọn chúng.

Vài tướng lĩnh mang binh xông tới, nhưng đường núi quá chật, đội ngũ không trải rộng ra được. Mỗi đội xông lên liền bị ngăn cản, căn bản không công được. Cửa thành Linh Môn Quan bị những phản binh kia dùng đá lớn và bao cát chặn lại, đạn pháo cũng không phá được. Đường núi chỉ cho phép mười mấy người song song đi qua, hai bên là vách đá, tiếp tục đánh như vậy không phải là cách hay.

- Con mẹ các ngươi!

An Đức Lỗ cũng nổi giận mắng lên, nghe có vẻ kỳ quái.

- Oành!

Y chỉ vào Linh Môn Quan, gầm lên:

- Cho dù dùng hết đạn pháo cũng phải đập vỡ tường thành cho ta. Ta không tin, pháo của chúng ta lại không phá được một Linh Môn Quan nho nhỏ.

Pháo không ngừng oanh kích, đạn pháo liên tục nổ tung trên tường thành.

Mãi tới khi trời tối đen, tường thành rốt cuộc sụp xuống một khối. Không ít binh lính phản quân giấu ở đằng sau lăn xuống theo. An Đức Lỗ thấy được hy vọng, hạ lệnh tập trung oanh kích chỗ vừa sụp xuống. Chừng nửa canh giờ sau, tường thành bên kia rốt cuộc bị mở một lỗ.

Tường thành Linh Môn Quan được làm bằng gạch cứng rắn, bên trong bỏ thêm đất vào, tuy vô cùng chắc chắn, nhưng một khi lớp bên ngoài bị vỡ, thì lớp đất bên trong cũng sẽ rạn.

Yến Tăng nhìn thấy, liền cởi áo choàng xuống, mặc kệ thân binh ngăn cản, mang theo hoành đao tự dẫn đội xông về phía trước. Lúc ánh trăng lên cao nhất, y rốt cuộc dẫn theo người bò lên được. Kế tiếp chính là cận chiến thảm thiết trên tường thành cũng không rộng lắm.

Tới hửng đông, binh lính rốt cuộc tấn công vào được Linh Môn Quan rồi bắt đầu càn quét. Tường thành thất thủ, phản quân chạy trốn từ một bên khác cổng thành. Binh lính Hắc Kỳ Quân nổi cơn độc ác đuổi theo sau, đuổi một mức tới 30 dặm, tru sát toàn bộ phản quân. Phản tướng bị mua chuộc kia bị bắt, sau khi thẩm vấn ới biết, hóa ra y vốn là đệ tử của Nguyệt Ảnh Đường, vừa mới được phân công bảo vệ Linh Môn Quan.

- May mà người Mông Nguyên còn chưa tới. Tuy nhiên tính toán thời gian, người Mông Nguyên nên tới rồi mới đúng.

Bách hộ Kiêu Kỵ Giáo Trần Chấn Vũ khó hiểu nói.

- Bên kia sông khẳng định có người ngăn cản Mông Nguyên, hơn nữa đã ngăn cản không ít ngày.

Yến Tăng lập tức phản ứng:

- Trần bách hộ, làm phiền ngươi mang theo người tới đó xem. Nếu quả thực có người mang binh đang chiến đấu kịch liệt với Thát tử Mông Nguyên, vậy thì chúng ta không thể không cứu.

- Vâng!

Trần Chấn Vũ chắp tay nói:

- Nếu có người đang ngăn cản Mông Nguyên, vậy thì kính xin tướng quân lập tức phát binh. Hà Tây bên kia không thủ được, mau chóng tiếp nhận người trở về.





Tống Tự Hối ôm thân thể không trọn vẹn của Trịnh Nam Thiên, hai mắt đau đớn nhưng không có nước mắt chảy ra. Mấy ngày này, nước mắt của y đã chảy cạn rồi. Người Mông Nguyên tạo ra được một xe ném đá, một tảng đá thật lớn đánh vào người Trịnh Nam Thiên. Lúc mọi người di chuyển tảng đá sang một bên, thì nửa người của y đã vỡ vụn rồi.

- Đại nhân…tin tưởng ta…

Trịnh Nam Thiên vẫn cười, máu tuôn ra từ miệng:

- Sẽ có…sẽ có kỳ tích.

- Ta tin tưởng ngươi.

Tống Tự Hối nắm chặt lấy tay của Trịnh Nam Thiên, chỉ hy vọng y không trở nên lạnh như băng. Nhưng tử thần vẫn phải tới, đang không ngừng mang linh hồn từ thân thể tàn phế của Trịnh Nam Thiên đi. Cho dù Tống Tự Hối cầm tay thật chặt, nhưng cũng không thể ngăn cản được.

- Ta từng đi tiểu ở cửa sau nhà đại nhân…

Trịnh Nam Thiên đang chịu đau đớn tột độ, lông mày nhíu chặt.

- Xin lỗi…

Y nói.

Cánh tay buông xuống, rơi vào nửa người bầy nhầy, máu bắn tung tóe vào mặt Tống Tự Hối. Dòng máu nóng này giống như cây châm đâm vào tim Tống Tự Hối, rất đau.

- Sẽ có kỳ tích.

Tống Tự Hối đứng dậy, tay nắm thật chặt.
Bình Luận (0)
Comment