Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1324

Điện Thái Cực

Hôm nay là một ngày trong nhân sinh của Phương Giải.

Nhưng có rất nhiều người còn phấn khích hơn bản thân hắn. Bất kể là quan viên xuất thân từ Hắc Kỳ Quân hay là những người khác, tất cả đều mặc quan phục đẹp đẽ nhất tham dự triều hội. Hôm nay không chỉ quan trong với một mình Phương Giải, mà còn với tất cả những người liên quan tới hắn.

Tất cả đều đứng ở bên ngoài đại điện, nghển cổ chờ đợi.

Không lâu sau, nam tử mặc vương bào kia sẽ từ đằng xa đi tới, nhận sự cúi lậy của mọi người. Mọi người chỉ là đang suy đoán, liệu Trưởng Công chúa Đại Tùy Dương Thấm Nhan có tới hay không. Nếu nàng không tới, chứng tỏ nàng còn chưa từ bỏ. Nếu nàng tới, thì chứng tỏ nàng đã giao Đại Tùy cho Phương Giải.

Kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu, cái gọi là phong Vương, chẳng qua là một quá trình tất yếu mà thôi. Tuy Đại Tùy đang loạn trong giặc ngoài, các nơi không tiếp nhận sự quản lý của triều đình, nhưng phần lớn mọi người vẫn sinh hoạt theo thói quen cũ. Không ai muốn đụng vào tầng cửa sổ kia. Bởi vì một khi đâm thủng, sẽ như đâm màng trinh của phụ nữ, dẫn tới tiếng sợ hãi.

Đúng vậy, mọi người ở đây đều biết rằng, đây chỉ là một quá trình. Có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có một nghi lẽ càng thêm long trọng diễn ra. Lúc đó Phương Giải mặc trên người không còn là vương bào màu đen thêu con rồng nữa, mà là vương bào vàng màu tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối.

Mọi người đang chờ đợi ở chỗ này, còn Phương Giải và Dương Thấm Nhan thì đang ngồi ở điện Vĩnh Hòa phía sau điện Thái Cực, mặt đối mặt.

Trưởng Công chúa phải mặc trang phục, cho nên nàng cần ngồi ngay ngắn thì mới duy trì được vật phẩm trang sức rườm rà đeo trên người. Chỉ cái mũ gắn ngọc ngà châu báu kia thôi cũng đủ khiến người ta khó chịu rồi. Muốn ngồi sao cho ung dung không thất thố cũng là một chuyện không hề dễ dàng. Lúc còn là thiếu nữ, Dương Thấm Nhan đã được nhận sự dạy bảo từ các quan viên Lễ Bộ và lễ nghi sư của Hoàng Tộc.

Còn Phương Giải, hắn vẫn mặc trường bào màu đen mà hắn hay thích mặc.

Bộ quần áo rất bình thường.

- Có lẽ mọi việc hôm nay đều là sai lầm.

Dương Thấm Nhan nhìn Phương Giải:

- Có lẽ, ngay từ lúc ta rời khỏi Sướng Xuân Viện, rời khỏi Trường An, sai lầm này đã không thể vãn hồi được. Ta từng một lòng nghĩ dựa vào năng lực của mình khôi phục lại sự thống trị của Dương gia với Đại Tùy. Thậm chí có những thời điểm ta tin tưởng chắc chắn mình có thể làm được. Nhưng sự thật lại dạy cho ta biết rằng, đừng có si tâm vọng tưởng. Trong chuyện này tất nhiên có rất nhiều nguyên nhân. Mà nguyên nhân khiến người ta không thể chấp nhận nhất cũng không thể không tiếp nhận, đó là ta là nữ nhân.

Nàng thở dài:

- Cho nên, định trước là ta sẽ thất bại.

Phương Giải không đáp, chỉ yên lặng lắng nghe.

- Tuy nhiên, ta nên cảm ơn ngươi.

Dương Thấm Nhan hơi nghiêng người về phía trước, dùng một động tác không có tỳ vết nào bưng chén trà lên, uống một ngụm nhỏ. Có đôi khi uống nước cũng không phải vì khát. Lúc này nàng cần một động tác khiến mình yên tĩnh lại, cho dù nàng biết không có khả năng.

- Nếu không phải nhờ ngươi phái người cứu ta ra, có lẽ ta đã chết ở trong Sướng Xuân Viện rồi. Tuy đây chỉ là một khả năng, nhưng dù sao cũng là ơn cứu mạng.

Nàng cúi người, coi như cảm tạ:

- Cảm ơn ngươi.

Phương Giải lắc đầu:

- Mặc kệ cô tin hay không, ta cứu cô vốn không phải vì cho ngày hôm nay. Ta cũng chưa bao giờ cần người của Dương gia các cô chứng kiến ta thành công. Nếu ta muốn, từ lâu trước ta đã ngồi ở trên Vương vị rồi. Ta vẫn đợi tới ngày hôm nay, không phải vì đợi cô ban cho. Cô ban cho chỉ là an ủi những người còn có cảm tình với Đại Tùy. Khiến bọn họ cho rằng Vương vị của ta là do cô ban cho, chứ không phải là ta tự mình đấu tranh được.

Dương Thấm Nhan không ngờ Phương Giải thẳng thắn như vậy, nhưng nàng không thể không đồng ý với lời hắn nói.

- Vậy cái này coi là cái gì?

Nàng nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Giống như một nữ tử bị cường bạo, sau đó đối phương giả ý nói lời dịu dàng, là có thể làm bộ như đôi bên tình nguyện?

Phương Giải lắc đầu:

- Chỉ có người bị cường bạo mới nghĩ như vậy. Còn người cường bạo thì chỉ nghĩ có sướng hay không.

Dương Thấm Nhan sững sờ, cười khổ.

- Ý của ngươi là, mặc kệ ta ảo tưởng như thế nào, thì Đại Tùy cũng không thể trở lại như xưa? Cho dù một chút an ủi ở tâm lý cũng không được?

- Đúng vậy!

Phương Giải rất nghiêm túc nói:

- Hoặc là cô vẫn muốn sống trong ảo tưởng đó.

Dương Thấm Nhan không nói gì, qua một lúc lâu nàng mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ:

- Văn võ bá quan đang chờ ở điện Thái Cực, có lẽ đã lâu rồi người của Dương gia bọn ta chưa từng hưởng thụ không khí tiến vào điện như vậy.

- Cho nên rất công bằng.

Phương Giải nói.

Dương Thấm Nhan ừ một tiếng:

- Ta luôn tự nói với lòng mình rằng, không thay đổi được gì thì chớ bắt buộc mình thay đổi. Mỗi khi nghĩ như vậy, ta không thể không thừa nhận mình yếu đuối. Thân là người của Dương gia, lại không có thái độ liều chết vì giang sơn Dương gia. Ta ham sống, cho dù sống chẳng sung sướng gì.

- Chắc chắn sẽ có một chút sung sướng.

Phương Giải nói.

Dương Thấm Nhan lại trầm mặc, vẻ mặt của nàng càng ngày càng bình thản.

- Nếu đổi là ta trước kia, ta nhất định sẽ đề xuất với ngươi một số điều kiện không thực tế gì đó. Thậm chí ngươi muốn làm Vương ta liền cho ngươi làm Vương, nhưng thể chế của Đại Tùy không thể thay đổi, quốc hiệu của Đại Tùy không thể thay đổi, cùng lắm thì cho ngươi quyền lực nắm giữ toàn bộ triều đình. Lúc đối mặt với thiên hạ, chỉ cần ngươi lưu chút mặt mũi cho Đại Tùy là tốt rồi. Nhưng về sau ta mới phát hiện mình thật ngây thơ. Ta dựa vào cái gì để đàm phán với ngươi? Giống như lời ngươi nói, những cái này vốn không phải là ta ban cho ngươi, mà là ngươi tự dành được. Ta chỉ dựa vào thân phận Công chúa Dương gia không đáng một xu mà muốn nhiều thứ xa vời, thật đúng là trò cười.

Phương Giải không đáp.

Dương Thấm Nhan khẽ thở dài:

- Cho nên, ta bây giờ khác với ta trước kia, sẽ không đưa ra mấy điều kiện vô nghĩa. Ta sẽ mặc trang phục tham dự đại lễ của ngươi, sẽ tuyên bố trước mặt mọi người giao thiên hạ cho ngươi. Ngươi chỉ cần cho ta một lời hứa, ngươi định an bài ta như thế nào?

Phương Giải ngẩng đầu, nhìn về phía nữ nhân vẫn luôn coi mình là cao quý.

Nàng vẫn duy trì thái độ của một vị Công chúa, kiên trì chống đỡ lòng kiêu ngạo cuối cùng của Dương gia, bởi vì nàng cảm thấy dòng máu của mình là cao quý.

Phương Giải đột nhiên cảm thấy, cô nàng này thật đáng thương.

- Sau khi ngươi xưng Vương, tương đương với việc lau đi dấu ấn cuối cùng của Dương gia trong thành Trường An này. Tòa đô thành mà Dương gia vất vả xây dựng lên trong hai trăm năm, từ nay về sau đổi họ. Ta đã không thể dùng thân phận Công chúa Đại Tùy để đàm phán với ngươi. Ngươi có thể cho rằng tòa đô thành này là lễ vật mà Dương gia không tình nguyện đựa cho ngươi. Vậy để đáp lẽ, ngươi định an bài ta như thế nào.

Dương Thấm Nhan hỏi một câu hỏi hai lần.

Nàng vẫn nhếch cằm đầy cao ngạo, vẫn duy trì dáng vẻ nên có của một Công chúa. Nàng không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Trầm Khuynh Phiến, Mạt Ngưng Chi, nhưng trên người nàng có một khí chất khiến nam nhân phải mủi lòng.

Hoặc là nói, một loại dục vọng muốn chinh phục của nam nhân.

Bởi vì nàng là một Công chúa.

Trong lòng mỗi người nam nhân đều có ảo tưởng cưới được một vị Công chúa, cho dù vị Công chúa này không xinh đẹp như tiên. Giống như mọi nam sinh đều ảo tưởng muốn được chinh phục nữ giáo viên xinh đẹp. Cũng giống như những binh lính trẻ đều ảo tưởng muốn chinh phục nữ cấp trên xinh đẹp của mình.

Nghe nói, sau khi tiền triều Đại Trịnh lập quốc, Hoàng Đế khai quốc của Đại Trịnh liền ban một vị Công chúa cho một vị tướng quân có chiến công hiển hách. Tướng quân này vì thế mà mấy ngày không ra khỏi cửa. Sau đó có người hỏi y làm gì trong đó, tướng quân xuất thân từ nông dân này đắc ý đáp:’Ngủ với Công chúa a’

Trả lời rất đương nhiên.

Người hỏi y là bạn tốt của y, cho nên cũng không cố kỵ:”Vị Công chúa kia xấu vô cùng, dáng người to mộng như lợn, vậy mà ngươi còn làm được mấy ngày liên tục?”

- Quả thực không đẹp, hơn nữa cũng không thơm, làm lâu chỉ muốn nôn ra.

Tướng quân kia đáp:

- Nhưng nàng ta là Công chúa, và ta đã chinh phục được nàng.

Bằng hữu của y không biết phải nói gì, về sau suy nghĩ thật lâu mới không thể không thừa nhận: Đây đúng là một chuyện đáng để tự hào.

An bài ta như thế nào?

Đây là câu hỏi của Dương Thấm Nhan, nàng đang đợi Phương Giải trả lời.

- Tiếp tục làm Công chúa của cô là được.

Đây là câu trả lời của Phương Giải.

- Làm Công chúa như thế nào?

Dương Thấm Nhan hỏi.

- Không bao lâu sau, có lẽ ngươi sẽ chọn một tướng lĩnh dưới trướng của ngươi, bề ngoài nói là ta nhìn trúng người nọ, rồi gả cho ta. Nhưng thật ra là ngươi muốn ta rời đi để đỡ bị trói buộc phải không? Hoặc là lòng ngươi độc ác một chút, trực tiếp ban cho ta một ly rượu độc?

Nàng cười lạnh, ở trên khuôn mặt cao ngạo kia trông khá kỳ quái.

- Sẽ không.

Phương Giải lắc đầu.

- Sẽ không làm gì?

Dương Thấm Nhan hỏi:

- Không tùy tiện gả ta cho một tướng lĩnh, hay là không đầu độc ta?

Phương Giải không thể trả lời được.

Hắn biết mình sẽ không làm được một chuyện như giết phụ nữ, nhưng làm sao biết được về sau sẽ thế nào? Cho nên hắn không thể trả lời, bởi vì hắn không muốn lừa gạt nàng.

- Có những lúc, nên lựa chọn ở thời điểm mà không thể lựa chọn.

Dương Thấm Nhan chỉnh lại sợi tóc rủ xuống, khiến nàng nhìn càng thêm đoan trang. Mặc kệ động tác nho nhỏ này là che dấu bất an trong lòng hay là che dấu sự thất vọng vì không thể nắm giữ được vận mệnh của mình. Thì động tác này, đều người ta phải đau lòng.

Nàng vốn là người vô ưu vô lự. Nếu không có biến cố xảy ra, Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch sẽ chọn một người trẻ tuổi xuất sắc có tính cách tốt rồi tổ chức buổi lễ long trọng xuất giá cho nàng. Chỉ cần Đại Tùy còn tồn tại, nàng có thể tự do tự tại tiếp tục làm một vị Công chúa được tôn kính. Cho dù là nam nhân của nàng cũng phải khiêm cung với nàng.

Nhưng hiện tại, tất cả những cái đó đều biết mất, từ lâu đã không còn.

- Nếu vận mệnh của ta chỉ còn lại hai lựa chọn, hoặc là bị ngươi tùy tiện gả cho một nam nhân xa lạ nào đó, hoặc là bị thủ hạ của ngươi dùng một ly rượu độc chấm dứt tính mạng của ta, vậy thì vì sao ta không tự mình lựa chọn một cái?

- Lúc ta có dũng khí đối mặt hết thảy, đi tìm một nhân sinh hoàn mỹ, ngươi có thể làm gì được? Liệu ngươi có cho ta lựa chọn không? Nếu ta nói ra lựa chọn này, liệu ngươi có dũng khí tiếp nhận không?

Nàng hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Cô nói đi.

Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Phương Giải, cằm hơi nhếch lên, vẫn duy trì sự cao ngạo, từng chữ từng câu nói:

- Ta muốn làm nữ nhân của ngươi!

Vẻ mặt đầy gây sự.
Bình Luận (0)
Comment