Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1336

Đài diễn vốn là ‘chiến trường’ của thuyết thư tiên sinh.

Để lấy lòng người nghe, hắn phải cố gắng phát huy hết sức bản lĩnh của mình ở đây.

Nhưng lúc này, đài diễn này đã biến thành chiến trường của Phương Giải rồi.Đạo nhân quét rác tên Mộ Sơn kia nói không sai, y ở Tam Thanh Quan núi Võ Đang đã bị người ta lãng quên quá lâu rồi.

Thế giới của y không lớn, chỉ có đại viện của Trương chân nhân mới lớn thôi.

Để cho tiểu viện nhìn được sạch sẽ là trách nhiệm của y, để cơm canh đạm bạc trở nên thơm ngon cũng là sứ mạng của y.Nhưng lúc này, sứ mệnh trên người y lại trở nên càng nặng nề hơn.Phương Giải triệu tập tất cả hào khách giang hồ đến, không ngại ngần tự hạ thân phận đấu với Mộ Sơn một trận, chẳng phải là muốn kéo đám đạo nhân của núi Võ Đang xuống núi hay sao? Vì vây, sứ mệnh của Mộ Sơn lúc này không chỉ là phát huy tác dụng lớn nhất về nghề bếp núc, phát huy tác dụng lớn nhất của mỗi loại nguyên liệu mà là gánh vác cả Tam Thanh Quan.Vì vậy, lúc Mộ Sơn đi lên đài diễn thì bước chân rất thong thả, bả vai hơi cúi về trước.Như lưng đeo vật nặng.Dân chúng thường xuyên nhắc tới một câu nói ‘Muốn quan sát được một người có từng luyện võ không thì phải nhìn vào bờ vai của hắn’.

Người hàng năm tập võ thì bả vai đều có chút nghiêng về trước, đó được gọi là vai lún.

Tư thế này thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng đạo lý trong đó chỉ có người luyện võ mới hiểu được.Nhưng đây là người học võ bình thường chứ không phải người tu hành.Mộ Sơn luôn không biết mình có được coi là người tu hành không, bởi vì từ trước đến nay y chưa từng nghiêm túc tu luyện và cũng không có ai chỉ bảo cho y.

Y chỉ sống suốt ba mươi mấy năm bên cạnh Trương chân nhân như vậy.Đây lẽ nào không phải cơ duyên?

- Chân nhân bảo ta dốc hết sức mình nhưng ngươi lại là Vương gia, vì vậy ta không biết nên đánh như thế nào.Chất phác, thành thật.Lời nói khiến mọi người ở đây đều buồn cười, càng là những người của tiểu tông môn thì cười càng khoái chí hơn.-Ngươi quen đánh như nào?Phương Giải hỏi.Sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ một chút thì Mộ Sơn lắc đầu, nói:-Chưa từng đánh nhau với ai nên không có thói quen đánh.

Nhưng hiện giờ ta hơi giận, vì vậy ra tay có lẽ sẽ hơi nặng một chút.-Tại sao lại giận?Phương Giải lại hỏi.Mộ Sơn quét mắt một vòng những người vây quanh đang cười:-Vì bọn họ chế nhạo ta!Phương Giải gật đầu:-Vậy ngươi có thể khiến họ không dám chế nhạo ngươi nữa, sau đó sẽ đánh với ta.Mộ Sơn trầm mặc một hồi:-Ta cứ đánh với ngươi trước! Vì Chân nhân không bảo ta đánh họ.Sau khi nói xong câu đó thì y tiến về trước một bước, trầm vai xuống, hai tay đẩy về trước một cái.

Chiêu này thoạt nhìn động tác rất chậm, đến đứa trẻ ba tuổi hay ông già bảy mươi tuổi cũng tránh được nhưng đó chỉ là nhìn từ bên ngoài.

Lúc hai tay y đẩy về trước thì sắc mặt Phương Giải không tự chủ được biến đổi không ngừng.Một tầng lực kim nhuệ hình thành một vòng phòng ngự kiên cố trước mặt Phương Giải.

Mộ Sơn nhìn thì có vẻ đưa ra chưởng rất chậm nhưng lại cuốn lên luồng gió mạnh.

Nhưng luồng này có chút kỳ quái, xuất chưởng bình tĩnh, cũng không có chưởng phong, dường như không có gì xảy ra.Khoảng cách giữa hai người chỉ tầm ba mét, trong ba mét này cũng thật sự chưa có gì xảy ra.Chưởng phong chợt xuất hiện ở trước mặt Phương Giải rồi chạm vào tầng phòng ngự kia.

Điều khiến Phương Giải kinh ngạc nhất là chưởng phong đó không lặp lại mà xoay vòng tròn.

Cũng giống như vô số dao găm sắc bén nhỏ tiềm ẩn trong chưởng phong, lướt qua rất có quy tắc, từng tầng từng tầng cắt tầng phòng ngự của Phương Giải.Ánh hồng quang trong ánh mắt Phương Giải chợt lóe rồi biến mất nhưng trong cái lóe sáng này Phương Giải nhìn thấy thứ gì đó trong chưởng phong.Đây là một loại nội kình rất kỳ quái.

Loại nội kình này thoạt nhìn là đơn giản nhưng thật ra trong đó lại tiềm ẩn vô số nội kình nhỏ, giống như buộc vô số cành liễu đang rủ xuống.

Lúc vẫy cành liễu đó thì cành liễu không phải ngay nhất thời rung, lúc cành liễu thứ nhất đung đưa thì cành liễu phía sau vẫn chưa biến đổi xong ở phía sau.Con ngươi Phương Giải chợt lóe thì nhìn thấy cảnh tượng rất đẹp.Hình dung một chút thì nội kình của Mộ Sơn giống như khổng tước xòe đuôi vậy.Nhưng Phương Giải biết rằng đây không phải là khổng tước xòe đuôi mà chỉ là một cái chổi.Một người thật kỳ quái, một cách tấn công cũng thật kỳ lạ.Kỳ lạ hơn là sau khi Phương Giải chặn nội kình này lại thì nội kình đó dường như con sông vòng qua một tảng đá lớn, xông trực tiếp đến sau Phương Giải, sau đó hình thành nên một chiếc chổi lớn trên không trung, quét một cái lên đối diện diễn đài.Chỉ một chút, tất cả mọi người từ tầng một đến tầng ba của khán đài đối diện đều bị chổi quét trúng.

Bất luận là ai cũng đều không thể tránh được.

Bị chổi quét phải có cảm giác thì không phải ai cũng biết.

Có ai nhàn rồi dùng chổi quét người đâu chứ? Nhưng người bị chổi quét trúng mới có thể cùng cảm nhận được.

Đó không những là cảm giác đau rát không ngớt mà còn có cảm giác khó thở.Một lát sau, quần áo của tất cả mọi người ngồi đối diện từ tầng một đến tầng ba đều bị xé rách, sau đó trên mặt xuất hiện một vết màu đỏ rất nhỏ.Sở dĩ nói kỳ lạ đó là vì những người này bị quét trúng nhưng những thứ bên cạnh họ không động đậy chút nào, bao gồm chén trà bình trà thậm chí khăn mặt đều không động đậy gì.

Nếu như chỉ là quét tước thông thường thì đây đúng là quét chính xác nhất.-Á?Thấy Phương Giải không hề động đậy mà thế tấn công của mình dường như không có ảnh hưởng gì đến Phương Giải nên Mộ Sơn có chút kinh ngạc.-Sao ngươi lại không sao?Một người quần áo tả tơi đối diện với khán đài, Phương Giải đứng mũi chịu sào lại không có bất kỳ thay đổi nào.

Mộ Sơn chỉ một cái rồi đánh lên mặt tất cả mọi người đối diện trên khán đài.

Trước đó y đã từng nói y có chút tức giận vì mấy người đó dám chế nhạo y.

Một người có lòng tự trọng thì đều không chịu nổi mọi người châm chọc mình.Nhưng rất nhanh, sự chú ý của y từ trên người của mấy người đó liền chuyển đến trên người Phương Giải.

Phương Giải bất động, y cảm thấy có chút chán ghét.Giống như phía trước y không phải là một người mà giống như một tảng đá lớn mà lúc y quét sân quét mãi không được.

Khi chổi quét qua thì tảng đá vẫn còn đó, vì vậy y chỉ có thể tiếp tục quét, lực quét mỗi lúc lại mạnh hơn.-…-…Quét nhưng cũng bất động.Và rồi vẫn bất động!Đến lúc này, người vây xem mới biết đạo nhân thoạt nhìn rất bình thường này lại có tu vi cao đến vậy.

Và cũng chính lúc này, mọi người mới biết tu vi của Vũ Vương Phương Giải cao biết mấy.

Mộ Sơn không ngừng quét, đâu có phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, nơi kình đạo đi qua thì phần lớn những người trước đó chế giễu y đều bị quét trúng, ngay lập tức quần áo họ rách tả tơi.

Những người có thể chặn được người có tu vi kỳ quái như Mộ Sơn rất ít, còn người có thể chặn được thì lại cắn răng kiên trì, chứ đâu có mây trôi nước chảy như Phương Giải?Nếu quét bất động, vậy thì đổi sang xẻng đi.Hai tay Mộ Sơn nắm lại giống như trong tay nắm chặt một chiếc xẻng, mạnh mẽ xúc về phía chân Phương Giải.

Đây là thói quen, xúc đồ vật này nọ đều xúc xuống dưới.Xẻng mạnh mẽ xúc lại, có gì khác một binh khí đâu?Dưới chân Phương Giải né một cái thì diễn đài phát ra một tiếng rên rỉ nặng nề.Dưới sức của đôi chân, lan tràn dưới đài diễn, kêu rầm một tiếng, đèn lồng được treo dưới tầng thấp nhất đều bị rơi.

Đó là nơi các đầu bếp nấu cơm, Phương Giải giậm một cái xuống dưới, bếp mà các đầu bếp nấu bốc lửa lớn đều bị đè nén xuống, có ai nhìn thấy ngọn lửa đó đốt xuống chưa?Sau cước này thì Mộ Sơn nhau mày.Xẻng của y đã bị Phương Giải giẫm lên.Ydùng sức rút về sau vài cái nhưng vẫn không nhúc nhích.Lúc này y mới tỉnh ngộ lại.

Phương Giải không phải là hòn đá mà một chổi của y quét không nổi mà là một ngọn núi mà xẻng đều không xúc đi được.

Xẻng bị Phương Giải dẫm không rút lại được, y rất tự nhiên vứt nó đi mà không lấy lại nữa mà hai tay đặt trước ngực như dùng đao chặn đao của người khác.Phương Giải không kìm nổi khen một tiếng ở trong lòng, hóa ra trong thiên hạ thật sự không có gì không tu hành được.Mộ Sơn đang chặt thức ăn, đúng là đang chặt nhân bánh.Hai thanh đao, thay luân phiên nhau, nhanh vô cùng.Trên đỉnh đầu Phương Giải, từng đao từng đao hạ xuống, đao này nhanh hơn đao kia.

Lực đạo mỗi đao hạ xuống đều hoàn toàn giống nhau, đao thứ nhất nặng bao nhiêu thì đao phía sau nặng bấy nhiêu, không có thay đổi chút nào.

Sau khi Trương Dịch Dương ngồi trong phòng thưởng thức trà, nhìn thấy cảnh này thì không kìm nổi day day cái mũi, dường như đang tìm kiếm mùi hương gì đó.Thật sự có mùi thơm.Phương Giải cũng dùng sức day day mũi của mình.-Cải trắng nhân thịt lợn…Hắn cúi đầu nói một câu, sau đó lắc đầu:-Ta không phải thịt heo, cũng không phải cải trắng, càng không phải là cái thớt gỗ.Hai tay của hắn mạnh mẽ duỗi về phía trước, trong không trung nắm chặt kéo một cái gì đó rồi sát một tiếng giống như thật sự đoán được hai thanh đao vô hình từ trong tay Mộ Sơn đang đi lại phía mình.

Lòng bàn tay Mộ Sơn xuất hiện rất nhiều máu, Phương Giải kéo một cái rồi hai thanh đao cắt rau bay về sau.-Oành!Ba tầng lầu phía sau Phương Giải bị cắt thành hai lỗ lớn, từ tầng một đến tầng ba đều bị cắt ra.

Lúc Phương Giải ném hai con dao thái rau này ra ngoài điều chỉnh một chút độ mạnh yếu, dao được cắt ra từ vị trí ngăn tường của hai gian phòng, trong nháy mắt bụi đất và gỗ vụn đều bay lên.

Yến Tử lầu bị cắt thành lỗ hổng lớn rộng hơn nửa mét.Khổ cho những người ngồi ở giữa đó, sau khi mất đi cái chống đỡ thì lung lay chút rồi bị ngã nhào xuống, không kiên trì nổi bao lâu.

Khách giang hồ ở bên trên sợ phát ngây người bắt đầu nhảy xuống dưới, toàn bộ đều trốn xuống như sủi cảo vào nồi.Chổi không còn, dao cũng không.Mộ Sơn hơi sửng sốt, sau đó y thì thào một câu:-Quả nhiên phải ra hết sức mình mới được.Y bắt đầu động đứng lên, chạy vây quanh Phương Giải.

Tốc độ của y rất nhanh, không bao lâu thì không nhìn rõ người đâu, chỉ còn lại một bóng hình màu xám giống như vô số người đang chạy vây quanh Phương Giải.

Tàn ảnh liên kết với tàn ảnh, nhìn không ra người nào mới là thật.

Lúc này những khách giang hồ mặt mày xám xịt đâu còn tâm tư đi châm biếm Mộ Sơn, tất cả đều bị tu vi của hai người này dọa cho sợ.

- Thật không ngờ đạo nhân bình thường kia lại có tu vi cao như vậy.

Núi Võ Đang quả là nơi tàng long ngọa hổ.Một người trong đó nói.-Lẽ nào không thấy tu vi của Vũ Vương cao hơn sao? Đến bây giờ, Vũ Vương vẫn chưa trả đòn mà chỉ đang phòng ngự thôi.

Ngươi quay lại nhìn hai lỗ hổng lớn kia xem, dao này nếu như hạ xuống người ngươi thì ngươi chặn được không? Nhưng Vũ Vương lại nhẹ nhàng nắm lấy nó, quả là không tầm thường.-Đúng vậy!Một người bên cạnh, nói:-Sớm đã nghe nói tu vi của Vũ Vương kinh người, đến giờ đúng là được chứng kiến rồi.Tất cả đang nghị luận nhưng lần này Phương Giải thật sự không kìm nổi mà muốn bật cười.

Khóe miệng của hắn khẽ run, như là kìm nén rất vất vả.

Sở dĩ muốn cười là vì câu nói trước đó Mộ Sơn nói quả nhiên là phải dốc hết sức lực mới được.

Và lúc này y chạy vây quanh Phương Giải đúng là dốc hết sức thật… Người khác xem không hiểu, nhưng Phương Giải đoán được, Mộ Sơn đang…Xoa đẩy.Quả nhiên phải dốc hết sức lực mới được.Thật ra mỗi tàn ảnh đều là thật, từ bốn phương tám hướng tấn công lại phía Phương Giải, giống như đại hà Trường Giang.

Không chỉ có vậy, trên đầu Phương Giải dường như thật sự xuất hiện một cối xay lớn, cùng với sức đẩy của Mộ Sơn mà nó ép xuống ngày càng nhanh.

Y đã coi Phương Giải như cây đậu, muốn mài Phương Giả thành bột.Sau khi Phương Giải trầm tư một lát, bỗng nhiên nhấc chân đá trong không trung một cái.Mộ Sơn chạy theo chiều kim đồng hồ chạy, còn Phương Giải đá theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.

Răng rắc một tiếng!Cối xay đột nhiên dừng lại.Lực theo sát cối xay đột nhiên dừng chấn động bay ra ngoài, sau đó khóe miệng Mộ Sơn bị chấn động có máu chảy ra.

Phương Giải dùng cách trực tiếp để dừng cối xay của y lại, cối xay chịu không nổi và y cũng chịu không nổi.-Bại rồi!Trương chân nhân ngồi ở trong phòng giật môi vài cái, nói:

- Tu vi tiến cảnh nhanh như vậy, nhưng thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Lúc ở Tây Nam tu vi của ngươi còn xa mới bằng được như này, tốc độ như này có lẽ không bao lâu có thể chạm đến tầng hàng rào kia.

Thế giới này thật sự không công bằng, không phải ai kiên cường kiên trì nhất lại là người thành công nhất, vẫn còn phải xem tài năng thiên bẩm nữa…Gã đứng dậy, rời đi.-Liễu Tam Đa!-Sư công! Người gọi con có chuyện gì ạ?-Sau này ngươi hãy ở lại trong Hắc Kỳ quân đi, sư phụ và môn hạ của ngươi và mười sáu đệ tử đều ở lại đi.

Sư phụ của ngươi không thích náo nhiệt, có chuyện gì ngươi cứ liên lạc với Hắc Kỳ quân.

Hắn chỉ quan tâm đến việc dẫn đám đệ tử này đi làm việc, ngoài ra, chuyện đạo tôn núi Võ Đang không tranh giành, cũng không chọn, bỏ quyền.Nói xong câu này, Trương chân nhân đã biến mất ở trong bóng đêm.
Bình Luận (0)
Comment