- Sau khi thoát được người này, thuộc hạ định đi con đường khác tới thành Trường An báo tin. Đi nửa đường thì biết được từ các Kiêu Kỵ Giáo khác rằng, dư nghiệt của Nguyệt Ảnh Đường đã được y thả ra. Y muốn mấy dư nghiệt này lan tin ra ngoài rằng y muốn giết Chủ Công.
- Mấy người kia không phải người ngu, giả vờ đáp ứng rồi bỏ chạy. Bọn họ không dám tuyên dương linh tinh, bọn họ còn chưa ngốc tới mức đó. Nhưng bọn họ mới lộ diện không lâu, thì bị Kiêu Kỵ Giáo của chúng ta ở các nơi khác chú ý. Bởi vì các Kiêu Kỵ Giáo đều có tranh chân dung của dư nghiệt Nguyệt Ảnh Đường, cho nên chỉ cần bọn chúng xuất hiện ở thành trì lớn là không trốn thoát được.
Liêu Sinh tiếp tục nói:
- Thuộc hạ nhận được tin tức rồi chạy tới, sau khi thẩm vấn mấy dư nghiệt Nguyệt Ảnh Đường mới biết được, Lưu Yến Tước muốn giết ngài. Bọn chúng không rõ ràng lắm quan hệ giữa Lưu Yến Tước và Cửu tiên sinh. Chỉ là lúc trước đi theo Cửu tiên sinh có nghe Cửu tiên sinh nói qua. Cửu tiên sinh có vài vị bạn cũ ở một nơi bí mật trong Thập Vạn Đại Sơn. Mà mấy vị bạn cũ này đều có tu vị cao cường, một khi rời núi sẽ khiến giang hồ rối loạn.
- Bọn chúng ghi nhớ lời này, cho nên mới chạy tới Thập Vạn Đại Sơn muốn tìm người bảo vệ. Ai biết lại có một kẻ điên là Lưu Yến Tước đi ra từ núi ra lệnh cho bọn chúng truyền tin rằng y muốn giết ngài. Đây chẳng khác nào bức bọn chúng tìm đường chết. Bọn chúng đã khai ra toàn bộ. Bọn chúng nói trên đường đi người kia luôn thì thào lẩm bẩm, nói rằng chỉ cần giết Phương Giải của Hắc Kỳ Quân, thì có thể nổi danh khắp thiên hạ.
Liêu Sinh nói:
- Mấy người kia sợ quá, bọn chúng vốn định tìm một nơi lánh nạn, nhưng lại nhảy vào hố lửa. Sau khi thẩm vấn, thuộc hạ lập tức phái người truyền tin tới Trường An bên kia. Sau đó nghĩ lại, tự mình tới báo cáo cho Chủ Công vẫn tốt hơn. Tuy nhiên tốc độ của người kia thật nhanh, còn nhanh hơn tốc độ truyền tin của Kiêu Kỵ Giáo.
Phương Giải gật đầu:
- Các ngươi làm rất tốt. Tí nữa ta sẽ bảo Trần Hiếu Nho trợ cấp cho những gia đình có Kiêu Kỵ Giáo mất mạng. Người chết không thể sống lại, nhưng ta không thể khiến gia quyến của bọn họ chịu khổ.
Hắn dừng lại lát rồi hỏi Hắc Trạch:
- Ngươi này ra tay như thế nào?
Hắc Trạch cẩn thận nhớ lại, sau đó lắc đầu:
- Tu vị của thuộc hạ nông cạn, nhìn không ra được gì. Chỉ là cảm thấy người kia không có chiêu thức gì cả, ra tay tùy theo ý mình.
Phương Giải nao nao, bởi vì hắn biết một khi võ học đạt tới cảnh giới tùy ý là rất cao rồi.
…
…
Đại doanh Mông Nguyên.
Mông Ca nhìn thoáng qua Đại Tự Tại đứng cách đó không xa, bỗng nhiên cảm thấy, lúc một con hồ ly trở nên tham lam giống như sói, vậy thì có chuyện gì mà hồ ly không thể làm được? Cho nên Mông Ca vô thức dựa ra đằng sau, cảm thấy phần gáy hơi lạnh, như có cô hồn dã quỷ thổi hơi vào.
- Bệ hạ.
- Dường như ngài vẫn chưa có tâm tình nói chuyện thẳng thắn với ta. Có thời điểm, điều quan trọng nhất của hợp tác là thẳng thắn với nhau. Ta đã nói tất cả mà ta biết cho bệ hạ rồi, mà bệ hạ vẫn còn đang giấu diếm ta. Nếu không phải đêm đó ta nghe được bệ hạ nói chuyện với Phương Giải, chỉ sợ tới hiện tại ta vẫn không hiểu vì sao bệ lại đáp ứng đông chinh một cách đơn giản như vậy.
- Bệ hạ là vì Hãn vị của ngài, mà ta là vì tự do.
Đại Tự Tại khẽ cười nói:
- Dựa trên cơ sở tốt như vậy mà chúng ta vẫn không thể thành thật với nhau, vậy thì làm sao đánh bại được kẻ địch chung? Làm sao trông cậy vào được Phương Giải?
Đại Tự Tại lắc đầu:
- Ta luôn cảm thấy Phương Giải sẽ không bị ngài lợi dụng. Bởi vì người kia đã đứng ở độ cao ngang bằng với ngài rồi. Mà có vẻ như hắn còn đứng ở chỗ tốt hơn ngài. Dù sao địa vị của hắn đã được xác định ở Trung Nguyên, mà địa vị của ngài thì đấy bấp bênh.
Đại Tự Tại cười nói:
- Ngài muốn lợi dụng một người như vậy, không cảm thấy vô nghĩa sao?
- Ngươi muốn biết điều gì?
Mông Ca lặng lẽ nuốt nước bọt, không dám biểu hiện ra ngoài. Cho dù hiện tại trong lòng y thực sự sợ hãi, nhưng thân là Đại Hãn Mông Nguyên, y không thể biểu hiện ra ngoài.
- Muốn biết rất nhiều, muốn biết tất cả những điều có thể giúp ta giết vị thần kia. Chỉ khi biết càng nhiều, thì cơ hội thành công càng lớn.
Sắc mặt của Đại Tự Tại vẫn bình tĩnh như cũ, ngữ khí cũng rất ôn hòa:
- Chẳng hạn như đêm đó bệ hạ nói, Tang Loạn từng tìm tới ngài? Ta rất có hứng thú với chuyện như vậy, ta muốn biết Tang Loạn tìm tới ngài rốt cuộc đã nói những gì? Vì sao y lại cho rằng Phương Giải mới có thể giúp ngài? Trên người Phương Giải có phải có bí mật hay không?
- Ta cũng không biết.
Mông Ca lắc đầu nói:
- Y chỉ đột ngột xuất hiện, sau đó đột nhiên nói như vậy, ta làm sao biết vì sao y nói vậy? Y là Tang Loạn, là người có tu vị cao hơn tất cả mọi người. Y không muốn nói, chẳng lẽ ta lại ép được y? Lấy cái gì ép y? Dựa vào địa vị Đại Hãn Mông Nguyên của ta?
Khóe miệng của Đại Tự Tại hơi nhếch lên, dường như y đã sắp hết kiên nhẫn.
- Đại Hãn!
Trong mắt Đại Tự Tại lóe lên tia sáng:
- Ngài nên biết ta hy sinh nhiều như vậy, phản bội Phật tông để lấy được gì chứ? Ta đã không có đường lui, cho nên ta cũng không hy vọng đồng đội của mình có đường lui. Chỉ khi thực sự hợp tác với nhau, nếu ngài có đường lui mà ta không có, vậy thì sớm muộn gì ta cũng hy sinh vì sai lầm này. Không nói tới hy sinh, bởi vì các ngươi sẽ không nhới tới những điều ta làm, còn cảm thấy ta chết đi mới là tốt nhất.
- Ngươi định làm gì?
Mông Ca giận dữ mắng lên.
Hộ vệ Vương Đình hai bên lập tức rút đao ra, nhưng không ai dám ra tay. Không ít người tu hành bên ngoài lều lớn tiến vào, lúc nhìn thấy khoảng cách giữa Mông Ca và Đại Tự Tại, liền không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bình thường Đại Tự Tại có thể tự do ra vào lều của Đại Hãn, cho nên đám hộ vệ này thật không ngờ Đại Tự Tại lại uy hiếp Đại Hãn.
- Ngươi xem.
Đại Tự Tại nhìn Mông Ca, khẽ cười nói:
- Ngươi tự cho mình là nhân vật lớn, có thể khống chế thiên hạ, nhưng muốn giết ngươi không phải là chuyện khó khăn. Ta có thể dễ dàng làm được rồi dễ dàng rời đi. Nhưng vì sao ta không làm vậy?
Y nói:
- Bởi vì hiện tại chúng ta là đồng minh.
Sắc mặt của Mông Ca không ngừng thay đổi, hai mắt lập lòe. Y đang tính toán liệu Đại Tự Tại có động thủ với mình hay không. Đáp án là tên điên này có thể làm bất kỳ điều gì. Đại Tự Tại phải diệt vị thần kia để về sau y được tự do. Với tu vị của y, đương nhiên cũng có thể chạy trốn tới rất xa.
So sánh mà nói, Mông Ca có lý do diệt trừ cái thứ trong Đại Luân Tự kia hơn là Đại Tự Tại.
Nghĩ vậy, Mông Ca cũng mỉm cười:
- Đúng vậy, chúng ta vốn là đồng minh.
Y ngồi xuống, sắc mặt trở nên chân thành:
- Kỳ thực ngày đó Tang Loạn nói không nhiều lắm. Y chỉ nói Phương Giải là người có hy vọng nhất giết được vật kia. Tang Loạn là ai? Lời của y rất đáng tin.
Đại Tự Tại nhìn khuôn mặt của Mông Ca, muốn tìm kiếm sơ hở trên đó.
- Y không nói vì sao phải là Phương Giải à?
- Không.
Mông Ca lắc đầu:
- Y chỉ nói, nếu thế giới này có người có thể diệt trừ vật kia trong Đại Luân Tự, không phải là bản thân y, mà là Phương Giải. Giống như lần này y tiến vào Đại Luân Tự đã thất bại, như vậy tương lai phải nhờ Phương Giải giúp ta.
- Nhưng lúc ở Đại Luân Tự, Tang Loạn gần như không thể phản kháng liền chết.
Đại Tự Tại trầm mặc, sau đó nói.
- Phương Giải dựa vào cái gì mà còn hơn cả Tang Loạn?
Y hỏi.
Mông Ca suy nghĩ thật lâu, rồi mới thử đáp:
- Hay là Phương Giải là người được ông trời chọn lựa?