Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1391

Nói chuyện với đầu bếp làm cho Phương Giải nghĩ tới rất nhiều, nhưng việc này dường như cũng không có quan hệ trực tiếp gì đến hắn. Nếu hắn nguyện ý bỏ mặc, thì dù cho hắn có phát hiện ra bí mật gì thì cũng có thể đem bản thân bứt ra ngoài. Nhưng người chính là một loài động vật kỳ quái như thế, sau khi phát hiện được một bí mật, mặc kệ nó có quan hệ gì với mình hay không con người đều khó có thể ngăn cản sự tò mò của bản thân lại mà dễ dàng buông tha nó được.

Phương Giải tĩnh tọa tại trong Diễn võ viện thật lâu, hắn muốn hiểu rõ ràng những chuyện đang luẩn quẩn trong đầu mình. Sau đó Phương Giải phát hiện trong đầu mình đã có hai cái tuyến đã nối liền nhau không sai biệt lắm, nhìn qua thì dường như không có liên hệ gì nhưng giữ chúng lại có một quan hệ kề cận mơ hồ như có như không.

Cái tuyến thứ nhất chính là rốt cục vật tại trong chùa Đại Luân kia rốt cuộc là cái gì. Trên thế giới này có lẽ sẽ không có ai rõ ràng hơn Phương Giải điều đó, tuy rằng hắn không nhìn thấy không có nghe được, nhưng hắn đã có thể xác định. Đó chẳng qua là một kết quả được lưu lại từ nền văn minh khi trước mà thôi, chẳng qua nó đã có được ý thức của con người.

Cái tuyến thứ hai chính là về Tang Loạn và Bát Bộ tướng của hắn trước kia. Lúc trước Tang loạn khai sáng ra con đường tu hành, bây giờ đã biết được đó chẳng qua là kết quả do cái vật tại trong chùa Đại Luân kia muốn thay đổi phương hướng phát triển của nhân loại mà cố ý dẫn đường. Cho nên mới nói cái tuyến thứ hai này có liên hệ chặt chẽ với cái tuyến thứ nhất, nhưng hai cái tuyến ấy cũng chẳng có quan hệ trực tiếp gì với Phương Giải cả.

Có chăng cũng chỉ ở chỗ thể chất của Phương Giải và Tang Loạn giống hệt nhau mà thôi.

Phương Giải lại lấy quyển sách tranh mà Vạn Tinh Thần đưa cho hắn ra lật xem một lần nữa. Kỳ thật quyển sách tranh này đã sớm bị hắn nhớ kĩ vào trong đầu, bức tranh thứ mấy là loại thể chất nào hắn cũng có thể dễ dàng nói ra được. Nhưng cũng chính tận bây giờ Phương Giải mới biết được kỳ thật có nhiều chỗ hắn vẫn chưa có nhìn kĩ.

Lúc trước, khi Vạn Tinh Thần cho hắn quyển sách tranh này, vì sao lão lại không nói cho hắn biết những điều ấy?

Phương Giải ngẫm nghĩ một chút, có lẽ là chuyện này quá mức khó có thể tin được cho nên Vạn Tinh Thần cảm thấy trong một thời gian ngắn, hắn khả năng khó có thể chấp nhận, cho nên cũng không nói gì. Vạn Tinh Thần có thể là muốn đợi đến mấy năm nữa, sau khi thể chất của Phương Giải trở nên thành thục, kinh nghiệm có được cũng nhiều rồi mới nói chuyện này cho hắn biết chăng?

Nhưng, cuối cùng Vạn Tinh Thần cũng không có nói! Nếu bí mật này rất trọng yếu, như vậy tại lúc cảm thấy đại nạn của bản thân buông xuống, Vạn Tinh Thần hẳn là nên đi tìm Phương Giải, nói ra những bí mật ấy mà không phải đi tàn sát muốn hết những lão già trong Thông sách cổ viện kia.

Nghĩ đến chỗ này, Phương Giải cúi đầu cẩn thận nhìn mỗi một đường kinh mạch, mỗi một chỗ khí huyệt tại trên bản vẽ thể chất trong tay. Trước kia hắn cũng từng nhìn kĩ rồi nhưng bởi vì chúng cũng không có quan hệ gì với hắn nên hắn cũng không có cố ý đi nhớ kĩ cái gì. Lần trước, lúc đánh nhau với người ta, hắn chợt phát hiện thể chất của địch nhân giống hệt thể chất được ghi lại trong quyển sách tranh, khi ấy hắn chỉ nghĩ là do trùng hợp.

Trùng hợp gặp phải một người có thể chất giống như trong quyển sách tranh mà thôi.

Đương nhiên, trong quyển sách tranh cũng không chỉ có chín loại thể chất ấy.

Lúc này Phương Giải bỗng nhiên hiểu được, thứ Vạn Tinh Thần muốn hắn nhìn không phải là những thể chất ấy có những đặc điểm gì mà là giữa chín loại thể chất ấy có loại liên hệ nào không thể phân cắt hay không, hoặc là sau khi tề tựu được chín người có được chín loại thể chất này sẽ có được loại biến hóa không thể tưởng được nào không?

Phương Giải lại nghĩ tới, nếu rất nhiều năm về trước Tang Loạn rời khỏi thảo nguyên bắt đầu tới Trung Nguyên du lịch thì như vậy ngài ấy làm sao có thể thật sự không có một chút liên quan nào với Vạn Tinh Thần đây?

Tất nhiên là có, nhưng rốt cuộc nó thâm hậu đến cỡ nào thì không thể biết được rồi.

Bây giờ Phương Giải có thể xác định, Tang Loạn và Vạn Tinh Thần nhất định là đã gặp mặt. Hơn nữa, Vạn Tinh Thần khiến đầu bếp đem mấy đứa trẻ có thể chất đặc thù ấy mang đến Thập Vạn Đại Sơn, nói không chừng cũng là bởi vì Tang Loạn. Vạn Tinh Thần chưa từng có đi qua thảo nguyên nơi Tây Vực, cho dù lão có biết Tang Loạn, nếu như không có người nói cho lão biết thì làm sao lão lại có thể biết rõ về thể chất của Bát Bộ tướng đến thế? Sao lại có thể biết trong chùa Đại Luận có một vật như vậy? Nếu lão không biết, như vậy tại sao lão lại phải đem những đứa trẻ có thể chất đặc thù kia giấu đi?

Có lẽ, đây là do chính miệng Tang Loạn nói cho lão biết đấy.

Suy nghĩ của Phương Giải dần dần rõ ràng, lúc nghĩ đến chỗ này, một phỏng đoán đã dần dần hình thành tại trong đầu của hắn.

Tại thật lâu trước kia, chắc chắn là Tang Loạn đã gặp qua Vạn Tinh Thần, sau đó y nói cho lão biết rất nhiều chuyện. Căn cứ vào hồi ức của Chu Bán Xuyên và đầu bếp, đã rất lâu rồi Vạn Tinh Thần đều không có rời đi thành Trường An mà vẫn ở trong tàng thư lâu của Diễn Võ Viện. Nếu quả thật đúng là như thế thì những đứa bé ấy là do ai tìm được?

Tang Loạn!

Phương Giải hít vào một hơi thật sâu, hắn rốt cục cũng phát hiện một số chuyện rồi.

Khi ấy, những đứa bé có thể chất đặc thù kia nhất định đều là Tang Loạn tìm được. Phương Giải nhớ lại, lần đầu tiên khi hắn gạp Tang Loạn, Tang Loạn đã từng nói với hắn rằng y vẫn luôn đi du lịch quanh thiên hạ, vẫn luôn đều tại đi một chút nhìn xem. Lúc ấy Phương Giải cũng không có để ý, hiện tại hồi tưởng lại Phương Giải mới tỉnh ngộ, Tang Loạn tuyệt đối không phải là kẻ đi du lịch không có mục đích, y đang tìm kiếm những người có thể chất giống như y và Bát Bộ tướng, và sau khi tìm được họ …

Y giao cho Vạn Tinh Thần!

Sau đó Vạn Tinh Thần lại giao cho đầu bếp, khiến đầu bếp đem bọn họ đưa đi giấu trong Thập Vạn Đại Sơn. Tất cả những điều ấy hẳn đều là do Tang Loạn bày mưu đặt kế cả.

Mục đích làm như vậy là cái gì?

Phương Giải không thể tưởng được rồi.

Có lẽ ngay cả bản thân Tang Loạn cũng không quá rõ ràng, có lẽ chẳng qua là y cảm thấy nếu đem những người này giấu đi thì về sau sẽ có trọng dụng. Cũng giống như Phương Giải vậy, hắn để lại Cái Xá để lại Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha, cũng chỉ vì trong lúc mơ hồ, trong lòng hắn có một thanh âm luôn nói với hắn, để lại bọn họ, tương lai sẽ có chỗ trọng dụng.

Nghĩ tới chỗ này, Phương Giải đoán, Vạn Tinh Thần chẳng những gặp qua Tang Loạn mà quan hệ của hai người kia còn rất chặt chẽ. Bằng không Tang Loạn cũng sẽ không tin tưởng Vạn Tinh Thần, còn nói mọi chuyện cho lão biết.

Đôi mày Phương Giải hơi hơi nhíu lại, hắn bắt đầu nhớ lại cảnh tượng trước và sau khi hắn nhìn thấy hai người Vạn Tinh Thần và Tang Loạn.

Càng nhớ lại, có một việc lại càng trở nên rõ ràng.

Bởi vì vẫn chưa giải quyết xong mọi hậu quả của trận Đại hội võ lâm vừa rồi cho nên Hạng Thanh Ngưu cũng không có đi theo đại quân tới biên cương phía đông. Đang tại lúc Phương Giải minh tư khổ tưởng, Hạng Thanh Ngưu đẩy cửa từ bên ngoài đi tới. Trong tay gã vẫn cứ mang theo đồ ăn như cũ, cũng vẫn cứ vừa đi vừa đem đồ ăn bỏ vào miệng nhai như xưa.

- Thật không thể khống chế được sao?

Phương Giải hỏi.

Hạng Thanh Ngưu lắc lắc đầu, đặt mông ngồi xuống trên cái ghế dối diện với Phương Giải:

- Sắp phải rời khỏi thành Trường An rồi, trong thành này có nhiều đồ ăn ngon như thế, nếu như không nhanh chóng ăn nhiều thêm một ít, ai biết phải mấy năm nữa mới có thể ăn được nó nữa đây?

- Ta nghe nói mấy ngày nay ngươi đều mang theo cô nương nhà người ta đi ra ngoài chơi, cũng không có làm gì, chỉ có điều mỗi ngày đều không ngừng ăn vô số thứ, những món ăn vặt trong thành Trường An đều đã bị các ngươi ăn qua một lượt. Chính ngươi béo thì cũng không sao, nhưng chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ làm cho cô nương nhà người ta cũng ăn thành một người mập à?

Hạng Thanh Ngưu trừng Phương Giải một cái, nói:

- Cái này gọi là sở thích giống nhau.

- Đến được một bước kia rồi sao?

Phương Giải hỏi.

Hạng Thanh Ngưu hơi sửng sốt:

- Đến cái bước gì cơ?

- Thì quan hệ giữa ngươi và cái cô nương Yên Chức xinh đẹp kia đã đến một bước kia rồi chứ?

Phương Giải lại hỏi một lần.

- Lưu manh!

Hạng Thanh Ngưu lời lẽ chính nghĩa mà mắng một câu:

- Ngươi còn không biết ta là ai sao? Chính nhân quân tử nhất trong thiên hạ này không ai qua được ta, bằng không ta tại sao lại là đạo tôn đức cao vọng trọng được chứ? Nào có ai nghĩ xấu xa như ngươi đâu, lúc chúng ta đi trên đường cũng sẽ không sóng vai nhau đi, chúng ta vẫn luôn duy trì lễ phép và tôn kính lẫn nhau một mức tối thiểu.

Gã nhìn Phương Giải, nói rất nghiêm túc:

- Loại cảnh giới này, chắc chắn ngươi cũng sẽ chẳng hiểu đâu.

Phương Giải lắc lắc đầu:

- Ta hiểu, loại cảnh giới này tên là ngốc - bức.

Hạng Thanh Ngưu há miệng thở dốc, muốn mắng Phương Giải nhưng lại nhịn xuống:

- Ngươi không cần xấu xa như vậy được không, ta thật sự rất thích cô nương kia mà!

- Là ngươi xấu xa được không?

Phương Giải cười nói:

- Ta hỏi ngươi tới một bước kia chưa, chính là muốn hỏi ngươi đã đi gặp phụ thân nhà người ta chưa, đã đi tìm bà mối tới cầu hôn chưa, nếu như không có mà hai người các ngươi lại lưỡng tình tương duyệt thì ta sẽ nguyện ý đi làm bà mối cầu hôn giúp ngươi. Là chính bản thân ngươi nghĩ sai, tại sao lại mắng ta xấu xa rồi hả?

Hạng Thanh Ngưu sửng sốt, ngượng ngùng cười cười:

- Rất xin lỗi, ngươi không phải là vẫn luôn lưu manh sao.

- Ngươi lại đang nhìn thứ gì thế?

Hạng Thanh Ngưu phát hiện có một quyển sách tranh đang để ở trên bàn của Phương Giải, gã chỉ chỉ nói:

- Vật này ngươi đã nhìn nhiều năm như vậy, vẫn luôn nhìn không ra cái gì, có thời gian ngươi liền lấy nó ra xem, chẳng lẽ ngươi có thể nhìn thấy bông hoa nào chăng? Ta cảm thấy năm đó chẳng qua là sư phụ ta thấy bộ dáng của tiểu tử ngươi nhìn thuận mắt, cao hứng nên mới tặng cho ngươi làm lễ vật mà thôi.

- Đầu óc ngươi chỉ biết nghĩ như vậy thôi à?

Phương Giải trừng mắt nhìn Hạng Thanh Ngưu:

- Ta hỏi ngươi, lúc ban đầu khi ở Diễn Võ Viện học nghệ, các ngươi có từng gặp qua Tang Loạn hay không?

Hạng Thanh Ngưu lắc lắc đầu:

- Khẳng định không có a, nếu gặp qua ta không có khả năng không nhớ rõ. Đừng nói là ta, mà ngay cả Đại sư huynh lên núi sớm nhất cũng chưa chắc gặp qua. Nếu gặp qua thì chắc chắn cái lão lỗ mũi trâu kia không thể không có ấn tượng. Chẳng lẽ lão kia không có nói cho ngươi biết hắn cùng Trương Tịch Dương đều thấy Tang Loạn ở trong Tam Thanh Quan trên núi Võ Đang sao?

- Cũng có nói.

Phương Giải gật gật đầu:

- Ta cũng nghĩ thế, chuyện bí mật như vậy Vạn Tinh Thần chắc có lẽ sẽ không nói với các ngươi lão cùng Tang Loạn đã gặp nhau đâu.

- Ngươi nói là sư phụ ta và Tang Loạn từng gặp nhau?

Hạng Thanh Ngưu ngẩn ra, theo bản năng liền quên nhai đồ ăn trong miệng, mấp máy mơ hồ nói:

- Tại sao ngươi lại đột nhiên nghĩ đến cái này?

Phương Giải đem mọi chuyện đầu bếp đã nói với mình thuật lại cho Hạng Thanh Ngưu nghe một lần, Hạng Thanh Ngưu nghe mà trợn mắt há hốc mồm:

- Ý của ngươi là, trừ bốn người sư huynh đệ chúng ta ra, sư phụ ta còn có mấy đệ tử bên ngoài khác nữa, hơn nữa mỗi người đều là những tên biến thái mạnh mẽ cực kì? Nói cách khác ngươi đã giết chết hai sư huynh đệ của ta, vậy chẳng phải là ta nên không đội trời chung với ngươi hay sao?

Gã dùng sức lắc lắc đầu:

- Chuyện vui này thật con mẹ nó đặc biệt nha.

- Bây giờ ta có một hoài nghi, cho nên vừa lúc có chuyện muốn hỏi ngươi.

Sau khi suy nghĩ một chút, Phương Giải hỏi:

- Sư phụ ngươi có từng đề cập với ngươi về sư phụ của người lúc trước là ai không?

Hạng Thanh Ngưu trong nháy mắt kịp phản ứng:

- Ý của ngươi là tu vi của sư phụ ta chính là do Tang Loạn truyền thụ cho? Không thể đâu, Tang Loạn tại sao phải làm như vậy? Nếu thật như thế thì tại sao sư phụ ta lại phải giấu diếm nó cơ chứ? Dù sao có một tổ sư khai phái như Tang Loạn thì cũng thật có mặt mũi mà.

Phương Giải thở dài:

- Con mẹ ngươi, điểm chú ý của ngươi có thể chuẩn xác một chút hay không?

- Nói như ngươi vậy thì thật đúng là có khả năng.

Hạng Thanh Ngưu thu thập một chút tâm tình của mình, sau đó mới phân tích:

- Nếu Tang Loạn sinh sống nhiều năm tại Trung Nguyên như thế thì thu một đệ tử cũng là chuyện hợp tình hợp lí. Năm đó sư phụ ta đột nhiên quật khởi trong chốn giang hồ, lấy danh hiệu nhất kiếm phá vạn pháp mà uy chấn Trung Nguyên.

- Đợi một chút.

Phương Giải bỗng nhiên bắt được cái gì đó:

- Sư phụ ngươi năm đó được người xưng là Nhất kiếm phá vạn pháp, danh hiệu này là bản thân lão gia tử đã sớm nghĩ ra hay là người khác nghĩ đến thế? Đại Luân Minh Vương được xưng là Vạn pháp thông, sư phụ ngươi được xưng là Nhất kiếm phá vạn pháp, giữa hai người này có quan hệ gì không?

Hạng Thanh Ngưu cũng sửng sốt, sau đó sắc mặt gã đổi đổi:

- Ý của ngươi là, Tang Loạn dạy dỗ sư phụ ta chính là vì để đối phó Đại Luân Minh Vương?

- Không nhất định là vì đối phó.

Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Phương Giải mới nhẹ nhàng nói:

- Có lẽ, là Tang Loạn cảm thấy Trung Nguyên cần một người có thể đối kháng với Đại Luân Minh Vương, cho nên ngài ấy mới truyền thụ tu vi cho sư phụ ngươi. Danh hiệu Nhất kiếm phá vạn pháp này, chính là muốn nói cho Đại Luân Minh Vương biết, ngươi có một đối thủ đang ở Trung Nguyên, khiến cho Đại Luân Minh Vương không dám dễ dàng lại đây.

- Nhưng mà không đúng nha.

Hạng Thanh Ngưu hỏi:

- Sư phụ ta thành danh vào hơn hai trăm năm trước, mà Đại Luân Minh Vương thành danh đã ngàn năm, cho dù Tang Loạn thật muốn có người chống lại Đại Luận Minh Vương thì tại sao ngài ấy không tìm ra một người đặt ở vị trí ấy sớm hơn?
Bình Luận (0)
Comment