Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1413

Nếu năm đó Phương Giải không nhìn thấy trận chiến có một không hai giữa Dương Kỳ và Đại Luân Minh Vương, thì chắc hôm nay hắn không nghĩ ra được biện pháp này. Di tích để lại do hai loại kết giới va chạm vào nhau, cùng với từng chi tiết của trận chiến kia vẫn khắc sâu trong đầu Phương Giải.

Cho nên hắn mới nghĩ tới biện pháp này.

Mà hung hiểm của biện pháp này ở chỗ, năm đó Dương Kỳ liều chết với Đại Luân Minh Vương, vốn là cục diện không chết không ngừng, cho nên cả hai đều thể hiện ra mặt hung hãn thô bạo nhất trong lòng. Còn lần này là Phương Giải và Diệp Trúc Hàn liên thủ lại, chứ không phải là địch nhân.

Càng không phải là địch nhân liều chết với nhau.

Vì vậy nếu một người nhẹ tay, một người nặng tay, thì cân bằng sẽ bị phá. Một khi bị phá, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Nếu một người tùy hứng phát ra thô bạo trong lòng tới cực hạn, mà người kia thì lo lắng đối phương bị thương, người bị thương nhất định chính là bản thân.

Phải biết rằng đó là hai kết giới va chạm, một khi bị thương sẽ không nhẹ.

Không chỉ vậy, nếu xuất hiện cái gì đó không ổn, hai kết giới sụp đổ thậm chí bùng nổ, thì không khác nào hai siêu cấp cường giả tự phát nổ.

Chính vì thế, nên Trác Bố Y mới cực lực phản đối.

Lúc hai kết giới trở nên vặn vẹo, đám thạch sùng có cái đầu thật lớn kia cảm nhận được khí tức hủy diệt mà bọn chúng không thể chống cự được, cho nên chúng trở nên bối rối. Cho dù Trác Bố Y dốc toàn lực áp chế, vẫn có rất nhiều thạch sùng chạy trốn. Nhưng mất đi khí tức tử vong của thiên thạch bảo vệ, đám thạch sùng không thích ứng được với môi trường bên ngoài, chạy không xa thì liền trở nên chậm chạp, cuối cùng nằm xuống đất.

Vì phòng ngừa có con thạch sùng nào may mắn sống sót, đám người Hạng Thanh Ngưu không thể không buông tha lực chú ý tới Phương Giải và Diệp Trúc Hàn, mà rời đi giết đám thạch sùng. Đối với người đại tu hành mà nói, giết những con thạch sùng này thật dễ dàng như chặt dưa thái rau. Nhưng nếu để đám thạch sùng này thích ứng với hoàn cảnh rồi xâm nhập vào dân chúng, thì chính là đại nạn.

Tới cuối cùng, Trác Bố Y chỉ còn khống chế được trên dưới trăm con thạch sùng.

Chừng nửa canh giờ sau, kết giới vặn vẹo bành trướng tới phạm vị 20 mét, hình dáng cũng trở nên quái dị. Nếu năm đó Dương Kỳ dùng kết giới nhốt Đại Luân Minh Vương lại sau đó tự nổ, cộng thêm Đại Luân Minh Vương điên cuồng muốn sống vồ tới, giống như một con mãnh hổ muốn phá vỡ gông cùm xiềng xích. Thì lúc này đây, nó chỉ hơn chứ không kém.

Quang minh chi giới bị Phương Giải nhốt trong thanh giới, trở nên thô bạo vô cùng.

Cuối cùng lúc thanh giới làm lạnh xuống, hình dạng khôi phục lại thành hình tròn tiêu chuẩn. Đó là do ánh sáng của của Diệp Trúc Hàn lựa chọn tự nổ mà tạo ra. Không thể không nói, ý thức ban đầu của kết giới chính là kiêu ngạo bất khuất.

Cho dù tự nổ cũng không muốn bị trói buộc.

Giờ khắc này, mọi người ngừng thở.

Khí tức tử vong kia, ngay cả người đại tu hành như bọn họ cũng thấy không thoải mái. Nếu thanh giới bị nổ tung, không hề nghi ngờ rằng sẽ san bằng khu vực này. Cho dù là đám người Hạng Thanh Ngưu, cũng không biết có yên lành thoát được không.

May mắn.

Thanh giới ngăn cản được một kích cuối cùng của quang minh chi giới, cuối cùng tạo thành một cái lọ, bọc thiên thạch khổng lồ lại.

- Trác tiên sinh.

Phương Giải gần như kiệt sức gọi Trác Bố Y, thân hình lung lay muốn ngã. Trác Bố Y hiểu ý của hắn, lập tức buông tha khống chế đám thạch sùng. Hạng Thanh Ngưu chạy nhanh tới đỡ Phương Giải, đưa hắn tới phía xa xa. Mà Thạch Loan thì nhảy tới, ôm Diệp Trúc Hàn đã hôn mê rời đi.

Hai kết giới tuy đã bình thường trở lại, nhưng mọi người lo lắng là tảng thiên thạch. Không ai dám xác định, hai kết giới va chạm vào nhau kịch liệt, liệu có ảnh hưởng gì tới thiên thạch hay không. Nếu thiên thạch có lực lượng thần bí kia bởi vì hai kết giới va chạm mà chịu ảnh hưởng, thì có lẽ sẽ gây ra nguy hại.

Mọi người rút lui khỏi rất xa. Thạch Loan và đầu bếp mở kết giới bảo vệ bọn họ. Diệp Trúc Hàn đã hôn mê bất tỉnh, mà Phương Giải thì tạm thời không thể tạo lại thanh giới được.

Lần này đã gây ra tổn thất rất lớn cho Phương Giải và Diệp Trúc Hàn.

Trước kia mở kết giới, thu hồi kết giới, lực lượng của kết giới không biến mất, vẫn ở trong cơ thể. Nhưng lần này, kết giới đã ngắn kết vào hình tròn thật lớn kia, coi như là mất. Một bộ phận lực lượng của kết giới đã vĩnh viễn mất đi, muốn bù lại không phải là chuyện một sớm một chiều.

Nói một cách khác, Phương Giải và Diệp Trúc Hàn mạo hiểm giảm xuống một cảnh giới, thậm chí mạo hiểm có thể không tạo ra được kết giới nữa, để tạo ra điều vĩ đại này.

Đúng vậy, đây là điều vĩ đại.

Vĩ đại không gì sánh kịp.

So sánh mà nói, nó còn rung động hơn việc phá núi.

Nhưng đây cũng là một trong những nguyên nhân Diệp Trúc Hàn đồng ý ra tay. Diệp Trúc Hàn biết trong kết giới của mình ẩn giấu một sức mạnh thô bạo mà càng ngày mình càng không khống chế được. Mục đích mà Phương Giải bảo y dốc toàn lực thi triển ra, cũng là vì ép những lực lượng tà ác kia ra khỏi cơ thể Diệp Trúc Hàn.

Lực lượng này một khi mất đi, thì sẽ vĩnh viễn mất đi.

Đương nhiên, lực lượng mất đi có thể trải qua tu luyện rồi dần dần khôi phục. Nhưng phần lực lượng tà ác kia đã không còn. Nói một cách đơn giản, thì phần tà ác kia giống như đuôi thằn lằn. Đuôi thằn lằn đứt, cái đuôi đứt sẽ không trở về được, nhưng lại mọc ra cái đuôi khác.

Đối với Diệp Trúc Hàn mà nói, phần lực lượng mà y mất càng giống đuôi thằn lằn hơn Phương Giải.

Thằn lằn đứt đuôi là vì bảo vệ mạng sống. Còn y tuy không phải vì bảo vệ mạng sống, nhưng là vì khiến bản thân trở nên sạch sẽ hơn.

Phần lực lượng thô bạo kia mất đi, không phải là chuyện xấu gì với Diệp Trúc Hàn.





- Thành công không?

Phương Giải suy yếu hỏi.

Trác Bố Y nhìn chằm chằm vào đám thạch sùng còn sót lại kia. Tuy hắn đã bỏ khống chế, nhưng vẫn nhốt đám thạch sùng này trong phạm vi mấy trăm mét. Một khi bọn chúng có ý đồ rời đi, Trác Bố Y sẽ dùng lực tinh thần khiến bọn chúng lùi về.

- Còn phải quan sát một lúc. Tuy đám thạch sùng này đã trở nên uể oải thiếu sức sống, nhưng vẫn không thể xác định được kết giới do hai ngươi tạo ra có phong kín được lực lượng của thiên thạch không. Nếu đợi lát nữa mà đám thạch sùng kia đều chết hết, thì mới bảo đảm không xảy ra chuyện gì.

Phương Giải gật đầu, hắn biết chuyện như vậy là không sốt ruột được. Dùng biện pháp này phong bế thiên thạch, Phương Giải chưa từng làm cho nên không thể khẳng định được hiệu quả của nó. Nhưng nếu như không có hiệu quả, thì mọi cố gắng lúc trước đều uổng phí. Không riêng gì hắn và Diệp Trúc Hàn hao phí nhiều nội kình, kể cả những người kia cũng hao phí rất nhiều nội kình.

Trước khi chưa xác định được thiên thạch đã bị phong kín hay chưa, Phương Giải không dám vận chuyển nó xuống núi. Đối với người thường mà nói, cho dù một tí xíu lực lượng tiết ra ngoài từ vật này, cũng có thể mất mạng.

Đợi chừng vài phút, một số thạch sùng phát ra tiếng kêu tuyệt vọng. Thanh âm không lớn, nhưng rất thê lương. Thạch sùng vốn có thanh âm nhỏ mà lanh lảnh, nhưng đám thạch sùng biến dị này, không những biết kêu, còn kêu rất to. Nếu dân chúng bình thường trông thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ bị dọa tới chết khiếp.

- Sinh lực của bọn chúng còn mạnh hơn cả dã thú bình thường.

Phương Giải hít một hơi thật sâu, xua tan cảm giác như lửa thiêu trong nội tạng.

- Đúng vậy.

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Một con sói, nếu cắt đứt một chân của nó, nó sẽ may mắn sống sót. Nhưng nếu cắt đứt hai chân của nó, trăm phần trăm sẽ chết. Nhưng một con kiến, nếu cắt đứt hai chân của nó, chưa chắc sẽ chết…à? Hình như không đúng. Sói chỉ có bốn chân, cắt hai chân chỉ còn hai chân. Kiến có sáu chân, cắt hai còn bốn…Nói một cách công bằng, cắt hai chân của kiến tương đương với cắt một chân của sói, cho nên kiến còn sống là có lý…Vì sao vậy nhỉ?

Mọi người đâu có tâm tư để ý tới lời khùng điên của hắn, đều tập trung nhìn đám thạch sùng kia có phản ứng gì.

Đám thạch sùng chạy trốn lúc trước cũng không lập tức chết đi.

Lại đợi hồi lâu, rốt cuộc có vài con thạch sùng mất đi sức sống. Cho dù không chết, thì cũng nằm bất động ở đất.

- Để ta thử xem.

Đầu bếp mở tử vong chi giới của mình ra, sau đó cảm nhận lực lượng của thiên thạch. Lực lượng của y có chỗ tương tự với lực lượng của thiên thạch, cho nên cảm giác cũng nhạy bén hơn những người khác.

- Hình như không còn rồi.

Đầu bếp quay đầu nhìn Phương Giải, bỗng nhiên nhảy lên:

- Đúng là không còn rồi.

Giờ khắc này, y vui sướng giống như một đứa trẻ con.

- Cuối cùng…không phí công vô ích.

Phương Giải thở phào, sau đó nằm bẹp xuống đất, đứng không đứng nổi. Hạng Thanh Ngưu kéo hắn dậy rồi cõng lên lưng:

- Đây là lần thứ mấy ta cõng ngươi rồi hả? Sao mỗi lần ngươi thê thảm như vậy, đều là Đạo gia ta cõng ngươi về?

Phương Giải cười nói:

- Đây là có ơn tất báo.

- Ngươi có ơn rắm gì với ta?

Hạng Thanh Ngưu hừ một tiếng.

- Được rồi, đổi cách nói khác…ta và nhạc phụ của ngươi khá thân nhau.

Hạng Thanh Ngưu gật đầu:

- Như vậy còn được.

Sau khi xác định khí tức tử vong của thiên thạch đã hoàn toàn bị đóng kín, Phương Giải liền không lo lắng gì nữa. Hắn hạ lệnh cho Trần Hiếu Nho triệu tập binh mã, vận chuyển thiên thạch xuống núi. Lúc này thiên thạch giống như một tảng đá để công thành…không, hiện tại thiên thạch đã lớn gấp hai lúc trước, bởi vì bên ngoài nó có một cái xác thật lớn. Lúc vận chuyển nó xuống núi, tuy không tới mức phải phá núi như lúc trước, nhưng nhất định phải chặt cây khai thông đường.

Bảy ngày sau khi Phương Giải trở lại Trường An, thiên thạch mới vận chuyển tới bên ngoài thành. Trong khoảng thời gian đó, một đội quân được triệu tập tới Bắc Săn, chặt cây, trải đường.

Trong bảy ngày này, Phương Giải cũng không nhàn rỗi. Triệu tập thợ thủ công, đóng một xe ngựa thật lớn, nhất định phải cam đoan xe ngựa đủ rắn chắc mới có thể chứa được thứ nặng như vậy. Không những phải vận chuyển thứ này tới Đông Cương, mà còn chuẩn bị rất nhiều việc.

- Phải đi rồi.

Phương Giải mỉm cười nhìn người nhà của mình, vợ và con gái của hắn.

Ninh Nhi vươn tay muốn hắn ôm, hắn ôm con bé rồi hôn mạnh một cái:

- Lần này rời đi, có lẽ phải vài năm mới trở về, thực rất muốn dẫn theo các nàng đi, nhưng lần này phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, ta không chắc chắc bảo vệ được các nàng không bị thương tổn gì.

- Bọn muội biết.

Ngô Ẩn Ngọc gật đầu:

- Đi thôi, bọn muội sẽ không là gánh nặng của huynh.

- Không!

Phương Giải rất nghiêm túc nói:

- Các nàng là nỗi bận tâm của ta.

Hắn chỉ vào tim mình:

- Nỗi bận tâm lớn nhất.
Bình Luận (0)
Comment