- Ta thực không biết cái tay Trần Định Nam kia ỷ vào cái gì?
Plens lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Quỳ xuống nói chuyện? Mặc dù hiện tại ta không muốn tấn công tiếp thì phía sau ta cũng không có vật cản gì, ta có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Sở dĩ ta muốn nói chuyện với Thống soái Hắc Kỳ Quân, là vì muốn tìm một giải pháp hòa bình. Vậy mà y nói muốn đàm phán, thì phải quỳ xuống đàm.
Ông ta cười cười, có chút khinh thường:
- Câu đùa này chẳng hay ho gì.
Kha Khắc Bác thì không nghĩ như vậy. Ông ta là người luôn nhắc nhở mình phải duy trì tỉnh táo. Ông ta biết giữa mình và Plens thực sự không có tình cảm gì. Hiện tại Plens lưu ông ta lại, hơn nửa là có ý bắt cóc.
Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, ít nhất lưu Kha Khắc Bác ở lại trong quân thì có hai giá trị về bề ngoài.
Thứ nhất, Kha Khắc Bác là đốc quan.
Thứ hai, thế lực của gia tộc Kha Khắc Bác rất khổng lồ.
Kha Khắc Bác nhìn bản đồ, lông mày nhíu chặt:
- Nếu Hắc Kỳ Quân còn binh lực thì sao?
Ông ta bỗng nhiên hỏi một câu.
Plens đang cười khinh thường nghe vậy liền sửng sốt, sau đó biến sắc.
- Nhanh!
Ông ta hô ra ngoài:
- Phái người thông báo cho hậu đội, tăng phạm vi quan sát của thám báo lên năm mươi dặm!
Ông ta vừa mới dứt lời thì một lính liên lạc lao nhanh vào:
- Công tước đại nhân, hậu đội bị tập kích.
Đúng vậy
Tán Kim Hầu tới rồi.
Mùa xuân gieo hạt, mùa hè thu hoạch.
Bất kể là Trung Nguyên, Đông Cương hay là bên kia đại dương, đều nghe qua câu có ý nghĩa như vậy. Đương nhiên, ở Thập Vạn Đại Sơn hoặc là vùng Tây Bắc Đại Tùy, khẳng định không nghe được. Phần lớn thời điểm bỏ ra hạt giống sẽ có thu hoạch, nhưng cũng có ngoại lệ.
Ở cùng mảnh đất, có ngươi muốn trồng lúa, có người muốn trồng lúa mì.
Mặc kệ trồng gì đều phải chuẩn bị kỹ càng. Về phần ai thu hoạch, hạt giống, ruộng đất như thế nào, đều không quan hệ. Ai có nắm đấm cứng hơn thì mảnh đất thuộc về người đó. Cho nên đây không phải là chủ đề về thu hoạch, mà là về đất đai.
Hiện tại ở mảnh đất này, có bốn binh mã đang đánh nhau.
Hắc Kỳ Quân, Mộc phủ binh, Hắc Khiên Ngưu Hoa, Phong Tín Tử.
Ai cũng muốn trồng dưa trồng đậu, nhưng quan trọng nhất là cướp được đất về tay.
Về phần Sở quân, căn bản không tính vào trong đó.
Phong Tín Tử đã mất đi sức cạnh tranh. Trần Định Nam dẫn theo toàn bộ kỵ binh tập kích bất ngờ, khiến cho Mạc Khắc Tư lộ nguyên hình. Mặc kệ y cẩn thận cỡ nào, thì hiện tại về cơ bản y đã mất đi sức cạnh tranh. Nhưng sau khi rút khỏi chiến cuộc, tuy Mạc Khắc Tư dùng thân phận người quan sát, nhưng cũng có khả năng đoạt một ít cơ hội ở đằng sau. Đương nhiên, cái gọi là rút khỏi chiến cuộc chỉ là tạm thời. Y không thể mang quân bỏ chạy được.
Lúc Phương Giải dẫn người tới chiến khu, thì quân đội của Plens đã rút khỏi chiến cuộc. Đã không còn áp lực, Hắc Kỳ Quân bắt đầu bình tĩnh bố trí phòng ngự, chuẩn bị phản kích. Do quân đội của Trần Bàn Sơn ở phía bắc Mã Lan Sơn khá đơn độc, cho nên Trần Định Nam phái ba vạn quân vượt qua khe núi tới trợ giúp.
Bởi vì Trần Định Nam rất rõ ràng, kế hoạch của Phương Giải đã được thực hiện rồi.
Mặc kệ quá trình có khúc chiết phức tạp cỡ nào, thì cuối cùng đã tạo thành cục diện bao vây người nước ngoài. Hiện tại Hắc Khiên Ngưu Hoa quân của Plens và Phong Tín Tử của Mạc Khắc Tư đều bị vây bởi đại quân của Tán Kim Hầu.
Tán Kim Hầu đứng chờ ở bên ngoài đại doanh, rất lâu rồi ông ta chưa được gặp lại Phương Giải. Phương Giải dám giao đội quân chủ lực cho ông ta, từ đó có thể thấy địa vị của Ngô Nhất Đạo trong Hắc Kỳ Quân.
- Đã chuẩn bị xong chưa?
Phương Giải hỏi.
Tán Kim Hầu cúi đầu nói:
- May mắn không làm nhục mệnh.
Phương Giải cười cười:
- Nghe nói Plens muốn gặp ta.
Tán Kim Hầu cũng cười:
- Đầu tiên là phái người tới Mã Lan Sơn Quan gặp Trần Định Nam, bị Trần Định Nam đuổi về. Sau đó Plens mới tỉnh ngộ, muốn rút quân thì đã chậm. Y có phái người tới gặp ta, bởi vì y tưởng Vương gia ở chỗ này, lại thật không ngờ Vương gia đang ở bên kia. Nếu y biết, nhất định sẽ rất buồn bực.
Phương Giải gật đầu:
- Hành trình xa xôi, Hầu gia và các tướng sĩ khổ cực rồi. Từ Sơn Hải Quan không ngủ không nghỉ chạy tới Mã Lan Sơn Quan, chắc mỗi ngày mọi người không được ngủ quá một canh giờ. Đi nói với binh lính, ngoại trừ binh mã có nhiệm vụ tuần tra ra, các quân khác đều trở về lều ngủ một giấc đi.
- Tuân lệnh!
Tán Kim Hầu lên tiếng, xoay người an bài.
- Vương gia, nếu thắng trận này, ít nhất có thể nuốt chửng toàn bộ đội quân người nước ngoài ở phía nam Mã Lan Sơn Quan, sau đó không lâu nữa là có thể khôi phục lại Đông Cương. Một khi đội quân của Plens và Mạc Khắc Tư bị tiêu diệt, thì bố cục của người nước ngoài ở Đông Cương cũng tiêu diệt theo.
- Không cần lâu như vậy!
Phương Giải vừa đi vừa nói:
- Đội quân của Dương Thuận Hội đã đánh tới Khai BÌnh rồi. Ngoại trừ thành lớn ra, các thành nhỏ khác người nước ngoài đóng quân không nhiều. Hai vệ chiến binh kia không khó để tiêu diệt người nước ngoài ở các thành nhỏ. Lúc trước ta bảo bọn họ tự đi đánh, chính là vì bố cục sau này. Ta kiềm chế toàn bộ tinh nhuệ người nước ngoài ở Mã Lan Sơn, cũng kiềm chế binh lực của Mộc phủ ở đây. Như vậy việc khôi phục non sông tiếp theo, sẽ là Hắc Kỳ Quân chúng ta, hoặc là hai vệ chiến binh kia, hoặc là các nghĩa quân Đông Cương.
- Không phải Mộc phủ binh là tốt rồi.
Ngô Nhất Đạo tiếp lời rồi cười ha hả.
Tới giờ khắc này, bố cục của Phương Giải mới hoàn toàn lộ ra.
Thứ nhất, Phương Giải thiết kế trận chiến Mã Lan Sơn. Ngay từ lúc đầu hắn đã quyết định đặt chiến trường ở đây, bởi vì nơi này rất quan trọng. Chỉ cần hắn bày ra ít mồi câu, kẻ địch sẽ không thể không làm theo kế hoạch của hắn. Nói cách khác, ngay từ lúc đầu Phương Giải đã chiếm tiên cơ, cho dù đây là địa bàn của Mộc Quảng Lăng. Mộc Quảng Lăng chiếm địa lợi, mà Phương Giải lại cứng rắn đoạt lại ưu thế đó. Mà quá trinh đoạt lại này, chỉ là một lần tán gẫu tưởng như bình thường với Mộc Quảng Lăng.
Thứ hai, Phương Giải giết chết Dương Thuận Hội. Giết Dương Thuận Hội chỉ là một trong những mục đích của Phương Giải, tiếp theo là thả hai vệ chiến binh kia ra ngoài. Hắn khiến cho hai vệ chiến binh này tự do tấn công, là vì hắn biết mình không thể thu phục được đội quân này trong thời gian ngắn. Trên chiến trường mà mang theo một đội quân không phục tùng để chinh chiến, thì chính là tối kỵ.
Thứ ba, một khi cục diện ở Mã Lan Sơn Quan hình thành, thì rất khó giải quyết. Trần Định Nam trấn thủ Mã Lan Sơn Quan, Tán Kim Hầu bọc ở đằng sau, đội ngũ bị vây ở giữa khó mà thoát thân ra được. Kể từ đó một nửa khu vực của Đông Cương sẽ khó nhìn thấy quân đội của người nước ngoài. Đây quả thực là một điều rất tốt để thu phục đất đai.
Thứ tư, tới một bước này, thế cục phát triển như thế nào, Phương Giải đã không cần quan tâm. Người nước ngoài không còn quân đội chủ lực, các nghĩa quân khác sẽ bắt đầu phản công. Với hai vệ chiến binh làm quân chủ lực, trong khoảng thời gian ngắn sẽ thu phục lại các vùng đất đã mất.
Thứ năm, Phương Giải muốn dùng một chiến dịch như vậy để nắm quyền chủ đạo Đông Cương vào tay. Một trận chiến này thu hút toàn bộ binh lực của Mộc phủ. Phương Giải thà giao địa bàn cho những đội quân lẻ tẻ kia, cũng quyết không giao lại cho Mộc Quảng Lăng.
Thứ sáu, Phương Giải muốn Hắc Kỳ Quân nổi danh ở Đông Cương. Tiêu diệt toàn bộ tinh nhuệ của người nước ngoài, đối với người nước ngoài mà nói, chắc chắn là một đả kích rất lớn, cũng là một cổ động lớn cho dân chúng và tướng sĩ Đông Cương. Tới lúc đó người người đều biết trận chiến này do Hắc Kỳ Quân chiếu đấu, để về sao tạo thế cho Hắc Kỳ Quân khống chế Đông Cương.
Còn có rất nhiều mục đích trong đó, Phương Giải chính là muốn đánh một trận hoành tráng để về sau tạo thế khi chiếm lĩnh Đông Cương.
Đại cục
Phương Giải tạo ra một đại cục bao trọn toàn bộ Đông Cương.
Kế hoạch của Mộc Quảng Lăng chỉ là nhắm vào Hắc Kỳ Quân, muốn người nước ngoài và Hắc Kỳ Quân lưỡng bại câu thương.
Kế hoạch của Plens là ổn định địa vị của mình, về sau lại thay đổi thành bảo vệ thực lực.
Kế hoạch của Mạc Khắc Tư là thay thế Plens, giúp Lai Mạn chống các quý tộc cũ.
Có thể nói, kế hoạch của ba người đó đều nằm trong kế hoạch của Phương Giải.
Cho nên hiện tại Phương Giải chiếm hoàn toàn thế chủ động. Cho dù lúc trước Plens đột nhiên thay đổi khiến hắn hơi lúng túng, nhưng không hề ảnh hưởng tới toàn bộ bố cục.
- Ta là Kha Khắc Bác, là đốc quan do Lai Mạn bệ hạ phái tới. Nói cách khác, ta là quan viên cao cấp nhất trong chiến dịch lần này của đế quốc. Cho nên hôm nay ta tới gặp ngài.
Bất ngờ là, sứ giả tới đám phàn với Phương Giải lại là Kha Khắc Bác.
Hơn nữa ông ta chỉ dẫn theo hai tùy tùng. Mặc áo choàng thật dài, nhìn giống như mục sư.
Phương Giải không đứng dậy, đối đãi với kẻ địch thì không cần phải lễ phép gì cả.
- Quốc gia của ngươi luôn tự cho rằng là quốc gia của lễ nghi, vì sao ta tới đây mà ngay cả chỗ ngồi cũng không có?
Kha Khắc Bác hỏi.
Phương Giải gác chân nói:
- Ở Trung Nguyên từng có một quốc gia tên là Đại Trịnh. Sau khi con của Hoàng Đế khai quốc lên kế vị, vì biểu hiện ra phong phạm của Đại Trịnh, đã hạ lệnh hễ là người ngoại tộc tiến vào Trung Nguyên, đều có thể miễn phí ăn uống, thậm chí có thể miễn phí lấy đi một ít hàng hóa. Hành động như vậy, theo ý của ngươi mới đúng là biểu hiện của một quốc gia lễ nghi?
An Đức Lỗ đi lên đinh phiên dịch lời của Phương Giải thì Kha Khắc Bác lắc đầu, tỏ vẻ mình nghe hiểu tiếng Hán.
- Lai Mạn bệ hạ đã từng nói, để đánh bại một dân tộc, đầu tiên phải hiểu dân tộc này. Cho nên ta học tiếng Hán của các ngươi. Ta đã lớn tuổi rồi, học cái mới khá vất vả, nhưng ta vẫn còn nghị lực đó.
Kha Khắc Bác hơi nhếch cằm lên, khiêu khích nhìn Phương Giải. Ý của lời này là, ngươi không hiểu kẻ địch của ngươi, cho nên ngươi không thắng được. Kỳ thực quan điểm này là quan điểm của Lai Mạn, nhưng Kha Khắc Bác rất đồng ý.
HƠn nữa Lai Mạn là một người rất có nghị lực và kiên nhẫn. Trước khi tiêu diệt một quốc gia, y sẽ tìm hiểu về quốc gia này trước, học tập ngôn ngữ và phong tục tập quán. Lai Mạn từng nói, y là người biết nhiều thứ tiếng nhất thế giới này.
Phương Giải gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Thật là phiền phức. Về sau để ta tới quốc gia Agoda các ngươi, khiến các ngươi đều nói tiếng Hán là được.
Nói xong câu đó, hắn nhìn hai tùy tùng phía sau Kha Khắc Bác, nhìn người thấp hơn, nói:
- Ta nghe nói lúc trước Lai Mạn cải trang đi gặp Dương Thuận Hội, giả trang thành người hầu của Plens, khiến Dương Thuận Hội không phát hiện, bởi vì y chỉ lo nhìn vào lễ vật. Hôm nay ta cũng gặp tình cảnh giống vậy, tuy nhiên lễ vật của ta đâu?