Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1457

Thế công cực kỳ mãnh liệt, mãnh liệt tới mức Hắc Khiên Ngưu Hoa quân không kịp phòng bị. Hắc Kỳ Quân gần như dốc toàn bộ pháo và nỏ lớn, nhằm phá tan Hắc Khiên Ngưu Hoa ngay ở đợt tấn công thứ nhất. Không hề nghi ngờ rằng, bọn họ đã thành công.

Bất kể là Plens hay là Kha Khắc Bác, hay là A Nỗ Đương, đều không nghĩ tới Hắc Kỳ Quân lại tấn công vào lúc nào. Lúc Plens và Kha Khắc Bác nói chuyên đã từng nói, Phương Giải chắc chắn sẽ không dễ dàng thả bọn họ đi. Chiến tranh song phương, sẽ xảy ra sau khi bọn họ giao nộp vũ khí trang bị.

Bởi vì ông ta đoán được Phương Giải muốn làm suy yếu ông ta rồi tấn công.

Nhưng sự thực hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của bọn họ, cho nên sách lược của Plens không thể dùng được. Tuy Kha Khắc Bác không hiểu ý của Plens, thế nên khiến binh mã của Mạc Khắc Tư bị đánh tan. Nhưng A Nỗ Đương là thủ hạ mà Plens tin tưởng nhất, cũng là người hiểu Plens nhất, y biết tính cách của Plens như thế nào.

Cho nên y lựa chọn nắm giữ thời điểm để bùng nổ chiến tranh.

Một khi Hắc Khiên Ngưu Hoa nắm giữ thời điểm này, vậy thì thắng lợi rất có khả năng hướng về bọn họ. Tuy thoạt nhìn Hắc Kỳ Quân chiếm hết ưu thế, sự tự đại của Plens kéo Hắc Khiên Ngưu Hoa quân vào vực sâu, nhưng chỉ cần nắm chắc được điểm phản kích, thì có khả năng chuyển bại thành thắng.

A Nỗ Đương bỏ thêm một đống thuốc nổ vào số vũ khí. Mà y còn dẫn theo tất cả xạ thủ Đồ Thần Hỏa, ý đồ tiến vào đại doanh Hắc Kỳ Quân, đốt mồi lửa, sau đó thừa dịp loạn cứu Plens ra.

Hiển nhiên, y đã tính sai.

Phương Giải căn bản không có ý định thu vũ khí xong rồi mới tấn công, hắn muốn là hệ thống chỉ huy của người nước ngoài sụp đổ. Mặc kệ một đội quân có chiến tích huy hoàng cỡ nào, thì một khi hệ thống chỉ huy sụp đù, vậy thì đội quân này liền biến thành người mù, kẻ điếc.

Đã không còn chỉ huy thống nhất, quân đội lập tức trở nên hỗn loạn.

Đợi cho A Nỗ Đương dẫn theo toàn bộ xạ thủ Đồ Thần Hỏa rời đi, Hạng Thanh Ngưu liền dẫn theo hơn một nghìn người tu hành giết vào đại doanh của Hắc Khiên Ngưu Hoa, cố gắng ám sát tướng lĩnh người nước ngoài. Mặc kệ cấp bậc cao hay thấp, chỉ cần bắt gặp người nào thì giết người ấy.

Hơn một nghìn người tu hành này đều là đệ tử tông môn tham dự đại hội võ lâm ở Trường An, đều là những nhân tài mà các tông môn Trung Nguyên và Đạo tông lựa chọn ra. Bọn họ được gọi là Sinh Lực Quân, bọn họ tới là vì người tu hành ở Đông Cương đã giảm đi rất nhiều.

Lúc chiến tranh với người nước ngoài, người tu hành Đông Cương vẫn bị đẩy lên tiền tuyến. Bọn họ biết gặp phải một đám người nước ngoài mạnh hơn người bình thường này, thì bọn họ nên xông lên đầu tiên. Nhưng người tu hành có tu vị cao thấp khác nhau, mà tu hành Đông Cương vốn không phát triển như Trung Nguyên. Phần lớn người tu hành chỉ có tu vị dưới Bát Phẩm, thực lực như vậy còn chưa đủ để tạo ra nội kình ngăn cản viên đạn.

Cho nên phần lớn người tu hành Đông Cương đã chết trong tay của người nước ngoài.

Hiện tại người tu hành Trung Nguyên vốn không hợp với người tu hành Đông Cương đã tới. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ tới là trả thù cho người tu hành Đông Cương.

Cho nên ngay từ lúc đầu, giết chóc đã diễn ra đầy máu tanh.

Hạng Thanh Ngưu chia những người tu hành này ra làm 20 tiểu đội, giống như hai mươi con dao nhọn cắm vào đại doanh người nước ngoài. Chiến tranh ở thời đại này, không thiếu việc phái người ám sát tướng lĩnh. Đây không phải là chiến thuật cao siêu gì, nhưng lần ám sát này đặc biệt ở chỗ.

Quy mô

Chưa từng có trận chiến nào mà số lượng thích khách vọt vào đại doanh kẻ địch để ám sát lại đông như vậy.

Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, hệ thống chỉ huy của Hắc Khiên Ngưu Hoa quân liền sụp đổ.

Sau đó là Hắc Kỳ Quân dốc toàn lực tấn công.

Tán Kim Hầu dẫn theo chủ lực của Hắc Kỳ Quân, không tiếc pháo đạn tấn công mạnh mẽ.

Tất cả kỵ binh Hắc Kỳ Quân phát động tấn công, bọn họ là chủ lực tấn công. Sau khi tấn công chính diện, thì đội quân của Trần Định Nam cũng bắt đầu tấn công phía sau người nước ngoài.

Hai mặt giáp công, khiến trận tuyến của Hắc Khiên Ngưu Hoa quân sụp đổ vô cùng nhanh.

- Điều này không có khả năng!

Đại tướng Ngụy An của Mộc phủ vỗ mạnh xuống bàn một cái, đứng bật dậy mắng mỏ thám báo truyền tin:

- Tuyệt đối không có khả năng! Cho dù Hắc Kỳ Quân có được pháo thì cũng không thể công phá phòng tuyến của người nước ngoài trong nháy mắt được. Đó là hơn 20 vạn binh lính người nước ngoài, làm sao bại nhanh như vậy được?

Thám báo giải thích lần nữa, nhưng Ngụy An vẫn không thể tin.

- Đi điều tra lại đi.

Y lớn tiếng ra lệnh.

- Báo!

Vừa lúc đó, một tướng lĩnh chạy nhanh vào, bởi vì quá cấp bách, nên cả người hơi lảo đảo. Người này vừa chạy vừa hô:

- Có chừng bảy tám vạn quân đội của Hắc Kỳ Quân bên kia di chuyển về hướng chúng ta, mong Đại tướng quân nhanh chóng hạ lệnh đối phó.

Ngụy An biến sắc:

- Phương Giải tính toán làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn tưởng bằng binh lực của hắn có thể đồng thời tấn công ta và người nước ngoài sao?

- Đại tướng quân!

Một tướng lĩnh dưới trướng đi lên nói:

- Thuộc hạ nghĩ, đây bất quá là kế nghi binh của Phương Giải mà thôi. Hắn nhất định là đã tập hợp toàn bộ lực lượng tấn công người nước ngoài, nhưng hắn lo lắng chúng ta uy hiếp hắn ở đằng sau, cho nên tạm thời chia quân ra. Chưa hẳn là tấn công, có lẽ chỉ là bố trí phòng tuyến.

Nghe được như vậy, Ngụy An mới bình tĩnh lại.

- Có khả năng đó. Tuy nhiên tay Phương Giải kia thật con mẹ nó quyết đoán, dám làm ra một hành động lớn như vậy. Nếu Hắc Kỳ Quân thắng trận này, thì toàn bộ người nước ngoài ở phía nam Mã Lan Sơn liền bị tiêu diệt.

Ngụy An đi qua đi lại trong lều lớn, sắc mặt biến ảo không ngừng:

- Không thể để như vậy. Một khi Hắc Kỳ Quân thắng trận này, vậy thì địa vị của Hắc Kỳ Quân ở Đông Cương liền trên cả Mộc phủ. Dân chúng vốn dần mất đi trung thành với Mộc phủ, hiện tại nếu Hắc Kỳ Quân lại đánh thắng trận này, thì rất nhanh dân chúng sẽ nghiêng về phía Hắc Kỳ Quân, bỏ qua Mộc phủ chúng ta.

- Làm sao bây giờ?

Tướng lĩnh của y do dự nói:

- Cũng không thể vào lúc này lại đánh Hắc Kỳ Quân chứ? Nếu quả thực đánh, thì chúng ta liền bêu danh xấu rồi. Dân chúng sẽ mắng chúng ta sau lưng, về sau muốn ngẩng đầu liền khó khăn.

- Ta biết!

Ngụy An trừng mắt nhìn y, sắc mặt lo âu.

- Cũng không biết vì sao mà phía bắc Mã Lan Sơn không có tin tức gì truyền lại. Dưới trướng của Quốc công gia có ít nhất 20 vạn binh mã, lúc này nếu vượt qua hẻm núi, cho dù chúng ta không động thủ, thì Hắc Kỳ Quân cũng không dám dốc toàn bộ binh lực vào trận chiến với người nước ngoài. Quốc công gia hy vọng trông thấy Hắc Kỳ Quân và người nước ngoài lưỡng bại câu thương, nhưng giờ nhìn lại Hắc Kỳ Quân lại có khả năng thắng rất lớn.

Ngụy An há miệng, vài lần muốn hạ lệnh cho đại quân chuẩn bị xuất phát, nhưng đều nhịn xuống.

- Tướng quân, kỳ thực các tướng sĩ không muốn đánh với người một nhà.

Một tướng lĩnh cẩn thận nói.

- Con mẹ nó, ai là người một nhà?

Ngụy An nổi giận mắng:

- Ngươi nói rõ xem, người nước ngoài hay là Hắc Kỳ Quân là người một nhà với chúng ta? Người nước ngoài tới là chiếm đoạt Đông Cương, chẳng lẽ Hắc Kỳ Quân của Phương Giải tới không phải là chiếm đoạt Đông Cương sao? Người nước ngoài thắng, Đông Cương liền là của người nước ngoài. Hắc Kỳ Quân thắng, Đông Cương liền là của Hắc Kỳ Quân.

Một tướng lĩnh thấp giọng nói:

- Tình hình này, chẳng phải do chính chúng ta tạo thành sao.

Ngụy An giận dữ muốn mắng, nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài.

- Đại tướng quân!

Một tướng lĩnh tới gần, hạ giọng nói:

- Kỳ thực cục diện bây giờ của chúng ta tốt hơn Quốc công gia nhiều. Quốc công gia ở phía bắc Mã Lan Sơn, muốn nhúng tay vào quân vụ của Đại tướng quân cũng khó. Hiện tại thế cục Đông Cương tuy loạn, nhưng mọi người đều thấy rõ ràng rằng thời đại của Mộc phủ sắp trôi qua. Ngài cũng thấy rồi đấy, dân chúng Đông Cương không còn ủng hộ Mộc phủ nữa, Mộc phủ có thể dựa vào cái gì được nữa? Những việc mà Quốc công gia làm trong hai, ba năm qua, đã tổn thương dân tâm.

Y thấy Ngụy An không phản ứng gì, tiếp tục nói:

- Không phải là các huynh đệ chưa từng bí mật thảo luận qua. Chúng thuộc hạ đều nguyện ý đi theo Đại tướng quân, bản thân Đại tướng quân cũng nên nhìn về tiền đồ của mình phía trước. Ngài có chắc chắn Mộc phủ sẽ thắng không? Chỉ sợ không thể. Nếu Mộc phủ đã không thể thắng, mà chúng ta lại dốc toàn bộ binh lực vào, thì người thắng cuối cùng sẽ đối xử với chúng ta như thế nào?

Y càng nói càng trôi chảy:

- Thuộc hạ nghĩ, nếu cuối cùng Hắc Kỳ Quân là người chiến thắng, vậy thì Phương Giải có thể dễ dàng tha thứ cho một người án binh bất động, chứ không tha thứ cho một người chống lại hắn.

Trong mắt Ngụy An hiện lên tia do dự, lập tức bị tướng lĩnh kia bắt được:

- Đại tướng quân, chúng ta không cần liều mạng, chỉ cần rút lui khỏi mười dặm, Hắc Kỳ Quân liền rõ tâm ý của Đại tướng quân rồi. Cho dù Hắc Kỳ Quân bại, về sau Quốc công gia hỏi, chẳng lẽ không tìm được một lý do để chối tội sao?

Khóe miệng Ngụy An hơi giật giật, cuối cùng dậm chân thật mạnh:

- Người đâu, hạ lệnh cho đại quân lui lại mười dặm.

Mã Lan Sơn

Mạc Khắc Tư dẫn theo mấy nghìn tàn binh bại tướng đứng trên sườn núi, giơ Thiên Lý Nhãn nhìn khói lửa cuồn cuộn phía xa xa, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, lẩm bẩm nói:

- Plens à, đây mới là ‘Nhân quả báo ứng’ mà người Hán hay nói. Ngươi phái người đánh ta, người Hán lại tới đánh ngươi. Hả hả, nỗi nhục của ngươi vĩnh viễn sẽ ghi vào sử sách. Đối với người Hán mà nói, ngươi là kẻ xâm lược, bọn họ phỉ nhổ ngươi. Đối với đế quốc mà nói, ngươi là một tên phản bội, dân chúng đế quốc cũng sẽ phỉ nhổ ngươi.

Bác Minh Lãng cả người là thương tích, đứng bên cạnh hỏi:

- Ca ca, hiện tại chúng ta nên làm gì?

- Mặc cho bọn chúng đánh nhau.

Mạc Khắc Tư cười lạnh:

- Tuy chúng ta chỉ còn chưa tới năm nghìn người, nhưng giờ chúng ta là một đội quân không ai chú ý. Hắc Kỳ Quân và Plens đang ở thời điểm chiến sự căng thẳng, càng không có ai chú ý tới chúng ta. Hiện tại chúng ta theo chân núi trở về, lách qua đội của Hắc Kỳ Quân, tấn công Mã Lan Sơn Quan.

Y nhìn Mã Lan Sơn Quan bên kia:

- Chỉ cần chúng ta chiếm được sơn quan, phòng thủ tới khi bệ hạ tới, thì lúc đó chúng ta liền lấy công bù tội.

Y vừa dứt lời, thì chợt nghe thấy tiếng kèn nổi lên bốn phía.

Sau đó thấy không ít binh lính Hắc Kỳ Quân từ trong núi giết ra, mũi tên ngập trời mà tới. Đả kích này tới quá đột ngột, khiến cho Mạc Khắc Tư không kịp phòng bị. Y thực không ngờ Hắc Kỳ Quân lại giấu một đội quân ở trong Mã Lan Sơn. Y cũng không biết rằng, đây là do y xui xẻo.

Lúc ấy Trần Định Nam an bài đội ngũ này, là muốn tấn công người nước ngoài lúc chiến sự quyết liệt nhất, tập kích hai cánh, khiến cho kẻ địch trở tay không kịp. AI ngờ lúc phòng thủ Mã Lan Sơn Quan vẫn chưa dùng tới đội ngũ này, vừa vặn gặp được tàn binh của Mạc Khắc Tư. Mấy tướng lĩnh trẻ tuổi dưới trướng của Trần Định Nam đã sớm nhìn thấy đội ngũ của Mạc Khắc Tư, cẩn thận quan sát thì phát hiện nhân số của đội quân người nước ngoài này cũng không đông lắm, hơn nữa không hề phòng bị. Cơ hội tốt như vậy không đánh thì đợi tới lúc nào?

Một tướng lĩnh trẻ tuổi tâm cao khí ngạo như Mạc Khắc Tư, thật không ngờ rằng mình lại thất bại như vậy.

Có những thời điểm, trên chiến trường, may mắn cũng khá quan trọng.
Bình Luận (0)
Comment