Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1523

- Nhưng người của thời đại ấy lại là một đám người thường đi chúa tể thế giới.

Chẳng qua trong tay những người bình thường kia lại nắm giữ loại vũ khí khủng bố hơn một kích toàn lực của bất kì đại tu hành giả nào rất nhiều, thậm chí có thể công kích chính xác vào mục tiêu nằm ở mấy trăm dặm, vài ngàn dặm thậm chí mấy vạn dặm

- Thật là đáng sợ.Hạng Thanh Ngưu rùng mình một cái, nói

- Nếu bây giờ vẫnc òn cái loại phương thức phát triển ấy, có lẽ kẻ thù của chúng ta chỉ cần cho một kẻ tới cách xa chúng ta cỡ mấy vạn dặm cùng với cái loại vũ khí khủng bố này thì chúng ta cứ chết không minh bạch như vậy rồi.

- Ngươi thật là một loại tồn tại thật kì quái mà.Phương Giải cảm khái nói:

- Nếu phát triển theo cái phương hướng này thì nhân loại sẽ nghiên cứu ra những loại vũ khí có thể thay đổi thiên nhiên chống cự thiên nhiên thậm chí là phá hủy chính mình.

Nhưng sau khi phương thức phát triển bị thay đổi mọi người không ngờ có thể dựa vào sự nghiên cứu tiềm lực của bản thần mà có một hướng phát triển mạnh mẽ hơn… Tu hành.Hạng Thanh Ngưu nói:

- Ngươi vừa nói như vậy, thì con người quả thật là sự tồn tại huy hoàng nhất nhỉ.Phương Giải cười cười nói:

- Có lẽ, trong cơ thể con người còn có tiềm năng nào đó mà chưa có bị khai phá đâu.......Quan đạo nơi tây bắc cũng được kiến tạo dưa theo tiêu chuẩn của Đại Tùy, chẳng qua do nhiều năm chiến loạn không có bóng người nên rất nhiều quan đạo đều trở nên gồ ghề.

Không được quan phủ địa phương giữ gìn thì con đường dù có được đầm chắc đến cỡ nào cũng sẽ dần dần bị gió cấp chín nơi tây bắc này thổi hư.Con đường mà xe ngựa di chuyển bắt đầu trở nên không quá ổn định.Hạng Thanh Ngưu xoa mông phàn nàn nói:

- Kỳ thật loại địa phương này đã hoàn toàn có thể bỏ qua rồi, năm đó Đại Tùy vì bảo vệ khu này mà hằng năm đã hao phí biết bao nhiêu là thuế.

Nhưng dù vậy, dân chúng sống tại nơi tây bắc này cũng tuyệt đối không dính dáng đến mấy bốn chữ tự tại giàu có chút nào.

Muốn ta nói, không ai có nghĩa vụ trở thành vật hi sinh cho lợi ích quốc gia tại nơi này cả, tương lai, sau khi ngươi lên làm hoàng đế có phải sẽ suy xét đến việc hoàn toàn phế bỏ địa phương này hay không?Phương Giải gật gật đầu:

- Nơi này quả thật đã không có tất yếu cho việc di dân lại đây rồi còn phí thêm tiền để nuôi họ nữa.

Cùng với việc đem thuế má đều tiêu phí tại đây còn không bằng dùng ở địa phương khác.

Chờ sau này rãnh rỗi, ta sẽ bảo Tống Tự Hối tổ chức dân cư trong Tây bắc rút về phía đông Nghi Thủy.

Sau trận đại chiến, số lượng dân chúng giảm sút thật mạnh.

Cho dù là nơi không có chịu sự ảnh hưởng quá lớn từ chiến loạn như Giang Nam, số lượng nhân khẩu cũng có sự giảm bớt.

Cho nên việc dời những dân chúng còn sót lại ở Tây bắc dung nhập vào phía đông Nghi Thủy hoàn toàn không là vấn đề.

- Nhưng...Ngô Nhất Đạo nói:

- Chuyện này đề cập đến vấn đề vị trí biên giới, lúc trước Phàn Cố được coi là biên thành, phái tám trăm quân biên phòng trông giữ.

Thành Phàn cố chính là biên giới… Nếu đem tất cả mọi dân chúng tại nơi tây bắc rút đi, như vậy biên giới liền biến thành nơi Nghi Thủy.

Việc này đối với lãnh thổ của một quốc gia mà nói thì trên thực tế sẽ bị rút nhỏ lại một phần rất lớn.

- Không ai nguyện ý muốn cái chỗ này đâu.Phương Giải ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Nơi như tây bắc này chỉ là một loại tượng trưng mà thôi.

Sau này phái quân thay phiên đóng giữ là tốt rồi, dân chúng không tất yếu phải ở lại nơi này.

Tuy nhiên việc đóng quân phòng thủ này do con đường tiếp viện quá dài, cho nên lượng vật tư tiêu hao cũng là một con số lớn đến mức người ta chịu không nổi.Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lát rồi mới nói:

- Không bằng khiến lũ mọi rợ phương bắc ấy lại đây.Y chỉ chỉ phương Bắc nói:

- Mặc dù đa số lũ mọi rợ kia cũng đã di chuyển tới thảo nguyên rồi nhưng vẫn có rất nhiều người không có quen với cuộc sống trên thảo nguyên.

Tương lai, sau khi lập quốc thì nhất định phải trấn phục lũ mọi rợ ấy.

Đến lúc đó bức bọn chúng xưng thần, sau đó khiến cho cộng đồng lũ mọi rợ kia sống theo chế độ mà chúng ta đưa ra.

Hứa cho bọn chúng một ít ưu đãi, đem Tây Bắc cho bọn luôn.Phương Giải không nói chuyện, từ chối cho ý kiến.Nơi như tây bắc tuy rằng đã kiệt quệ nhưng cũng là một nơi dưỡng hoạn

- Việc này sau này hãy nói đi...

Trước tiên nói một chút về chuyện của thành Phàn Cố cái đã.Phương Giải nói:

- Bây giờ ta hoài nghi cái địa cung được xây dựng bên dưới thành Phàn Cố ấy chính là một trong những căn cứ vũ khí ban nãy chúng ta đã nói tới.

Bởi vì nó được che dấu tại sâu dưới lòng đất cho nên mới không có bị phá hư.

Mà bởi vì một số nguyên nhân mà nơi này đã bị phong bế lại, thế cho nên đồ vật bên trong thậm chí còn có thể sử dụng.

Ta nhưng thật ra càng tò mò việc bên dưới đó còn có thứ tốt gì.

- Ta cũng bắt đầu tò mò rồi.Hạng Thanh Ngưu nóng lòng muốn thử nói:

- Lời ngươi nói không phải không có khả năng, phát hiện một cái thùng bị khóa kín, ngươi mở ra xem thử, con mẹ nó… Là một đại mỹ nhân còn sống từ mấy ngàn năm trước.Phương Giải gật gật đầu:

- Ta đây liền khiến cho ngươi có thêm nhiều tiểu thiếp vậy… Cái chỗ ấy của ngươi chắc chắn thích chết đấy.Hạng Thanh Ngưu ngẫm nghĩ một chút, rùng mình một cái nói:

- Hay là thôi đi, lại cho thêm cái đó của ta nó gãy mất!Cái luận điểm về việc phỏng đoán chuyện nơi tây bắc và đàm phán hòa bình nơi đây cuối cùng vẫn cứ không tìm thấy đáp án.

Đây chỉ là một loại ý tưởng mà Phương Giải cho rằng gần sát sự thật nhất mà thôi, có thể là như thế cũng có thể là không phải vậy.

Nhưng trên mảnh đất rộng mênh mông lại mang thương tích chất chồng trước mắt này, chắc chắn từng có một chuyện thật kinh khủng đã phát sinh.

- Trên thế giới này khẳng định còn có rất nhiều rất nhiều nơi có những thứ sót lại từ nền văn minh trước kia.Hạng Thanh Ngưu nhưng thật ra bị sự phỏng đoán của Phương Giải mà lâm vào một sự ảo tưởng thật kích động.

Kỳ thật nam nhân cùng nữ nhân đều giống nhau, có đôi khi sẽ đặc biệt mê mẩn, đắm chìn vào trong chính ảo tưởng do mình tạo ra, cảm thấy câu chuyện mình vẽ ra thật là tuyệt vời.

Điều khác biệt duy nhất chính là điều nam nhân ảo tưởng đa số là những thứ khá nhiệt huyết, mà những thứ nữ nhân mơ mộng lại khá là huyết nhiệt!

- Sẽ phải có đi.Đối với ý nghĩ như vậy, Phương Giải khẳng định cũng tỏ vẻ đồng ý:

- Thế giới khi ấy cũng khổng lồ như thế giới bây giờ, từ nơi chúng ta sinh sống có thể phát hiện được những dấu vết để lại ấy, như vậy những nơi khác chưa chắc sẽ không có.

Cứ lấy bờ bên kia đại dương làm ví dụ đi, sự quật khởi của đế quốc Agoda chưa chắc sẽ không liên quan đến những vật còn lưu giữ lại đó.Hạng Thanh Ngưu không kìm nổi hướng tới nói:

- Nếu có thể sống trong một thế giới như thế, tất nhiên là được mở rộng tầm mắt rồi.Phương Giải nhún vai nói:

- Cũng không có gì.Hạng Thanh Ngưu sửng sốt, sau đó xì một tiếng khinh miệt:

- Ngươi biết cái gì cơ thế!Phương Giải muốn nói ta còn hiểu biết chính xác hơn một chút nhiều, nhưng cuối cùng hắn cũng không có nói ra.

- Đối lập một chút.
Bình Luận (0)
Comment