Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 184.2

Phương Giải dừng lại một chút nói:

- Nếu các vị tình nguyện chỉ lấy một nửa tiền thù lao lần này thì ta sẽ xem xét cho tất cả các vị gia nhập cửa tiệm của ta, đảm bảo tiền công hàng tháng sẽ nhiều hơn thu nhập các vị tự mở tiệm may. Sau khi các vị truyền dạy được các đồ đệ có tay nghề thì các vị sẽ được thăng chức làm quản lý cửa tiệm. Ta tin các vị đều hiểu được có một vài bộ y phục trong số này phù hợp với thời tiết hiện giờ, chỉ cần xuất ra ngoài, nữ tử gia quyến các phú hộ chỉ sợ sẽ xem đến đỏ mắt. Mà trong mùa hè sang năm, phong cảnh tuyệt đẹp nhất trong thành Trường An này tuyệt đối sẽ không nằm ở những chiếc quần lụa mỏng đơn điệu nữa.

Hắn chỉ vào đầu của mình:

- Chính ở đây, sẽ còn có rất nhiều sáng tạo nữa và thông qua những bàn tay khéo léo của các vị sẽ biến thành vô số các trang phục tinh xảo.

Hắn khẽ cười nói:

- Các vị đi về đoàn tụ với người nhà trước đi, ngày mai trả lời ta là được.

Người cầm đầu đám thợ may do dự một lát, chợt dậm chân nói:

- Tôi đồng ý chỉ lấy một nửa tiền thù lao, tôi muốn gia nhập cửa tiệm của ngài, nhưng tôi muốn thân phận của một chưởng quỹ.

- Có thể

Phương Giải gật đầu, thật giống như một con sói già dụ dỗ một chú thỏ trắng bé nhỏ phạm tội vậy:

- Ngươi có biết Hàng Thông Thiên Hạ vận chuyển như thế nào không? Ta và Tán Kim Hầu là bạn tốt, chỉ cần ta đồng ý vào thời điểm này sang năm các vị có thể tự hào rằng toàn bộ các nam nhân nữ nhân của Đại Tùy sẽ mặc y phục do chính tay các vị làm ra.

...

...

Khách nhân bên trong Hồng Tụ Chiêu quả là khiến người ta kinh hãi. Cứ nhìn những bộ quần áo đắt tiền, lấp lánh, đủ thấy trong thành Trường An này cự phú nhiều đến cỡ nào. Cần phải biết rằng tiêu phí tại Hồng Tụ Chiêu này có thể làm cho người thường líu lưỡi. Chi phí cho một bữa ăn đơn giản bằng cả một năm ăn mặc chi tiêu của một hộ dân bình thường không phải là chuyện hiếm thấy ở Hồng Tụ Chiêu này.

Cho dù là như vậy, nhưng công việc kinh doanh thịnh vượng ở nơi này vẫn khiến không ít người đố kỵ. Để đối phó Hồng Tụ Chiêu, nghe nói Thanh lâu phía nam và phía đông thành Trường An kết thành đồng minh, dùng tất cả vốn liếng cũng đấu không lại Hồng Tụ chiêu- cái nơi không kinh doanh da thịt nữ nhân này. Nếu đổi lại là người khác làm kinh doanh thì có thể đã bị người ta đập tan bao nhiêu lần rồi. Nhưng nơi này không phải là nơi có thể tùy tiện cho người ta gây rối, có điều cũng không phải là chưa từng có kẻ đến gây rồi. Đã từng có kẻ to gán lớn mật nhân lúc trời đêm tạt một chậu cứt đái và phóng hỏa nơi này, chỉ có điều ngay sáng ngày hôm sau tên ác nhân tất nhiên đã bị giải ra bên ngoài Hồng Tụ Chiêu thị chúng.

Lúc Phương Giải đi vào Hồng Tụ Chiêu vừa liếc mắt đã nhìn thấy lão già què đang ngồi dựa vào một góc híp mắt uống rượu. Người này và Hồng Tụ Chiêu vẫn luôn không hòa hợp, mọi người ai ai cũng biết điều này cả năm nay rồi. Lão già què này là một nhân vật cực kỳ đặc thù ở Hồng Tụ Chiêu, ngay cả Tiểu Đinh Điểm, người đã thay thế Tức đại nương quản lý công việc, đối với lão cũng vô cùng cung kính.

Tức đại nương từ lâu đã rất ít xuất hiện trước mặt mọi người. Toàn bộ mọi việc trong ngoài đều giao cho Tiểu Đinh Điểm sắp xếp. Tiểu nha đầu này mới có mười bốn mười lăm tuổi mà biểu hiện cực kỳ khôn khéo giỏi giang. Ngay cả các cô nương kia cũng đều nhận thấy nha đầu này có khả năng đảm nhiệm, không còn ai nghi ngờ điều này nữa, Tiểu Đinh Điểm sẽ là người kế tiếp trở thành người cầm lái của Hồng Tụ Chiêu.

Tiểu Đinh Điểm ngồi ở lầu hai chăm chú nhìn công việc kinh doanj phía dưới, vừa liếc mắt đã thấy Phương Giải bước vào cửa, môi định nở nụ cười nhưng lại nhịn xuống.

- Tên tiểu tử chết tiệt này không ngờ lại xuất hiện rồi!

Nàng mang theo chút tức giận nói thầm một câu, ngơ người trong chốc lát rồi vẫn đứng dậy bước xuống lầu.

Phương Giải đi đến trước mặt lão già què, cung kính thi lễ kêu một tiếng sư phụ. Lão già què mắt hơi híp ừ một tiếng, dường như không lấy làm lạ việc Phương Giải đã đến đây.

- Không có gì nói với đệ tử sao?

Phương Giải vẫn cứ hỏi

Lão già què bĩu môi nói:

- Ngươi đâu có phải đến đây vì ta, ta nói với ngươi cái gì đây?

Phương Giải cũng không đỏ mặt, lấy ra hai bầu rượu trong tay Đại Khuyển nói:

- Đây là rượu ngon trộm được trong phủ Tán Kim Hầu, nghe nói là Bồ Đào Tửu của Tây Vực. Thứ này đương nhiên không cay độc như rượu Tây Bắc của ngài, có điều có thể coi là một kiểu hưởng thụ khác, coi như là uống trà tế phẩm, thay đổi khẩu vị cũng không tệ.

- Trộm đồ của người khác để làm quà tặng mà ngươi cũng làm ra được.

Lão già què một tay giật lấy bình rượu, chỉ chỉ phía sau hắn nói:

- Ánh mắt đó của Tiểu đương gia có thể ăn thịt người, ngươi cũng nên cẩn thận chút.

Phương Giải quay đầu lại nhìn nhìn rồi đi tới chỗ Tiểu Đinh Điểm, cười nói:

- Sư phụ cứ yên tâm, đệ tử không phải là kẻ phụ nàng ấy, nàng ấy có gì để hận đệ tử chứ.

Nói xong câu đó, Phương Giải xoay người mỉm cười, vẫy tay chào Tiểu Đinh Điểm:

- Tiểu... Ơ kìa, sao muội lại cắn ta!

Hắn vẫy tay chào thì bị Tiểu Đinh Điểm nắm lấy tay, sau đó cúi đầu cắn trên mu bàn tay hắn một cái.

- Nói!

Cắn xong rồi Tiểu Đinh Điểm nhìn chằm chằm Phương Giải:

- Những ngày này huynh đã đi đâu!

Phương Giải lật bàn tay lên đã lộ ra một hạt châu trong suốt:

- Còn không phải bị nhốt bên trong Diễn Võ Viện, đâu có được tự do đi lại chứ. Nhớ tới Tiểu Đinh Điểm nhà chúng ta cũng không thể đến đây thăm được.

- Cút đi, ai cần huynh nhớ chứ?

Tiểu Đinh Điểm đỏ mặt, nhìn hạt châu trong tay Phương Giải hỏi:

- Đây là của huynh mua cho muội à?

Phương Giải lắc đầu chân thành nói:

- Không phải... Đây là một viên trộm được trên trang sức của Kim Tán Hầu để tặng cho muội đấy.

Tiểu Đinh Điểm trợn mắt hung hăng nhìn Phương Giải một cái, ánh mắt kia thật có thể ăn thịt người.

- Không cần à?

Phương Giải hỏi.

- Dựa vào cái gì mà không cần!

Tiểu Đinh Điểm giật lấy hạt châu, đặt ở trước mắt chăm chú nhìn nói:

- Coi như là tiền trà nước của huynh hôm nay là được rồi.

- Cũng không chỉ có uống trà đâu.

Phương Giải mặt dày đi tới trước đụng vai vào người Tiểu Đinh Điểm hỏi:

- Có thể mời Tức đại gia múa một khúc "Lưu Hoa Thủy Tụ" được không?

Thấy hắn không ngờ lại đến liếc mắt đưa tình với tiểu đương gia của Hồng Tụ Chiêu, các khách nhân ở hành lang đều tò mò không biết kẻ to gan này này là ai. Trong thành Trường An những kẻ biết Phương Giải vốn không có nhiều, hơn nữa hơn nửa năm nay hắn không xuất hiện nên mọi người đã quên khuấy cái kẻ chừng sáu bảy tháng trước đạt được chín môn xuất sắc, khiến cả Đại Tùy phải sôi trào.

Đang lúc mọi người liên tục nghị luận, một cánh cửa sổ trên lầu hai mở ra. Tức đại nương xuất hiện ở cửa sổ, thản nhiên nói ra vài chữ.

- Phương Giải, lên đây.

Bốn chữ vừa được nói ra cả Hồng Tụ Chiêu lập tức yên tĩnh. Mọi người đều đổ dồn cặp mắt nhìn lại, trong lòng tự nhủ hoá ra cậu thiếu niên thanh tú này chính là Đầu danh Diễn Võ Viện?

Phương Giải nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đám người này, hắn không kìm nổi đắc chí, thấp giọng nói:

- Muốn dấu thân phận cũng không được, ôi...
Bình Luận (0)
Comment