Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 270.1

Lời nói của Tiêu chân nhân rất đột ngột. Ông ta nói với Chu viện trưởng, ta càng không nhận ra ngươi.

Ông ta dường như không hề lo lắng gì cho bên phía đệ tử của mình có cản được đạo nhân núi Võ Đang lại hay không. Dù sao, trước đó Võ Đang Khang Tú đã thể hiện tu vi đủ để người ta phải khiếp sợ rồi. Đường đường Đệ nhất đại thần quan Phượng Minh đạo nhân núi Thanh Nhạc, thậm chí ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có.

Mặc dù Tiêu chân nhân bên này vẫn còn có 28 người nữa. Đệ tử đời thứ hai cộng thêm Hạc Lệ đạo nhân, nhưng dường như cũng không có gì có thể cản được người của núi Võ Đang. Ban đầu người của núi Thanh Nhạc bên này đầy tự tin, thoáng chốc tình hình đã thay đổi rồi.

Núi Võ Đang và núi Thanh Nhạc đều nổi tiếng, nhưng không thể nghi ngờ rằng núi Thanh Nhạc bởi vì đã được triều đình thừa nhân, cho nên được người ta thừa nhận là lãnh tụ đạo tông. Nhưng ai ngờ, một lão đạo nhân ẩn cư của núi Võ Đang bước ra đã đánh bại được Đại thần quan của núi Thanh Nhạc rồi. Nội tình của một tông môn tới thời điểm này đã được thể hiện rõ ràng.

Núi Võ Đang lâu đời hơn Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc rất nhiều, cho nên có mấy vị tiền bối có tu vị biến thái cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì. So sánh đôi bên, Nhất Khí Quan mà Tiêu chân nhân sáng lập ra, về nội tình vẫn kém hơn không ít.

Thực lực của Khang Tú được thể hiện rất rõ ràng. Theo lý mà nói Tiêu chân nhân có lẽ là phải khiếp sợ mới đúng. Nhưng vẻ mặt của ông ta lại không có chút biến đổi nào. Dường như tu vị mà Khang Tú biểu hiện ra, còn không khiến ông ta giật mình bằng câu nói lúc trước của Chu viện trưởng. Mà lúc này, ông ta lại nói một câu như vậy với Chu Bán Xuyên, khiến người ta rất khó lý giải.

Chu viện trưởng thản nhiên cười nói:

- Bởi vì từ trước đến giờ ngươi không hiểu gì về Diễn Võ Viện …. Mọi người đều biết về Diễn Võ Viện, không chỉ là người Tùy, ngay cả người Mông Nguyên, người Nam Yến, người Đông Sở, thậm chí là man tử cũng đều biết Đại Tùy có Diễn Võ Viện, đều biết Diễn Võ Viện của Đại Tùy không động tới được. Nhưng Diễn Võ Viện sao lại không động tới được? Sao lại lợi hại? Ai biết?

Ông ta nhìn Tiêu chân nhân nghiêm túc nói:

- Mọi người chỉ biết bề ngoài của Diễn Vũ Viện mà thôi.

Tiêu chân nhân khẽ nhíu mày:

- Ngươi là Chu Bán Xuyên?

Chu viện trường gật đầu:

- Đương nhiên rồi.

Tiêu chân nhân lại hỏi:

- Có lời đồn rằng Diễn Võ Viện được xây dựng hơn 100 năm qua, chỉ có một viện trưởng, từ đầu đến cuối vẫn luôn là ngươi. Cái gọi là tiền nhiệm, chẳng qua là trước đây ngươi dùng một tên khác mà thôi. Lời đồn này là thật sao?

Chu viện trưởng mỉm cười lắc đầu:

- Mặc dù ta đã sống rất lâu rồi, nhưng quả thực không lâu như vậy. Ngươi nhìn xem lão đạo nhân đó bên kia, ông ta mới sống 90 tuổi đã già tới như vậy rồi. Nếu ta đã sống gần 200 tuổi, tối thiểu cũng còn phải hơn lão ta nữa.

- Ta là Chu Bán Xuyên. Ta cũng là viện trưởng của Diễn Võ Viện.

Chu viện trưởng nói:

- Nhưng như ta vừa nói, đó chỉ là bề ngoài của Diễn Vũ Viện.

Tiêu chân nhân nghe tới câu này, sắc mặt liền biến đổi. Ông ta bỗng quay người, chiếc áo báo đen đong đưa trong gió. Ông ta bỗng từ từ bay lên, không phải đột nhiên lướt lên, mà như giẫm phải đám mây từ từ bay lên. Ông càng bay càng cao, dần dần cao bằng nóc nhà.

- Chu Bán Xuyên, ta vốn tưởng rằng là ta trì hoãn thời gian của ngươi. Lại thật không ngờ rằng chính ngươi mới trì hoãn thời gian của ta.

Chu viện trưởng nói:

- Bây giờ hiểu ra cũng đã muộn rồi.

- Không muộn.

Tiêu chân nhân gằn từng chữ nói:

- Chỉ cần ta tỉnh ngộ, thì không xem là muộn. Di Thân Vương mưu tính nhiều như vậy, vẫn còn chưa được xem là viên mãn. Bây giờ ta sẽ tới Di Thân Vương phủ. Nếu y vẫn chưa chết, ta có thể cứu được y. Sau đó ta sẽ đưa y tới gặp Hoàng đế. Một khi ta muốn giết Hoàng Đế, có ai ngăn cản được ta? Chớ nói cái gì là thiên quân vạn mã, ngay cả bóng dáng của ta bọn họ còn không bắt kịp, thì ngăn đón kiểu gì?

Lão đạo nhân khoanh chân ngồi trên tảng đá thấy Tiêu chân nhân từ từ bay lên, sắc mặt liền ngưng trọng:

- Đây mới là Chu Thiên công pháp thực sự, vận hành viên mãn không kẽ hở, không hề có chút sơ xảy. Tiêu Nhất Cửu …. không ngờ ngươi đã mạnh tới mức này rồi!

Chu viện trưởng ngẩng đầu nói với Tiêu chân nhân:

- Nếu ta cố ý kéo ngươi lại, chẳng lẽ ngươi muốn đi là đi sao?

Tiêu chân nhân chậm rãi lắc đầu:

- Ta đã từng cho rằng ngươi rất cao, chí ít cũng phải cao bằng ta. Nhưng, bây giờ ta mới hiểu, ngươi căn bản chính là một người bình thường. Tu vi của ngươi dù không tầm thường, nhưng tuyệt đối không phải là thiên hạ vô song như đã đồn bên ngoài. Ngươi không cản được ta. Nếu ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay.

- Vậy thì thử xem.

Chu viện trưởng khẽ nói một câu, sau đó giơ tay lên chỉ Tiêu chân nhân.

- Kiếm quyết?

Tiêu chân nhân khẽ thở dài:

- Kiếm pháp trong thiên hạ dù mạnh hơn nữa cũng không lọt vào mắt ta. Trừ khi Vạn Tinh Thần sống lại…

Chưa nói dứt lời, Chu viện trưởng khẽ quát một tiếng. Hàng trăm đường nội kình vô biên từ tay ông ta tập trung trên trời. Những nội kình đó cực kỳ linh hoạt, giống như hàng trăm thần binh tuyệt thế bay trên trời, sắc bén có thể đâm toạc không khí. Cùng với tiếng hét nhẹ của Chu viện trưởng, những kiếm khí đó bỗng tụ lại thành nhất thể. Một trường kiếm khổng lồ đang hình thành trên trời. Thân kiếm, cán kiếm hiện lên rất rõ ràng.

- Trảm.

Chu viện trưởng khẽ nói ra một từ.

Cây kiếm khổng lồ đó như có linh tính, lao thẳng từ trên trời xuống chém về phía Tiêu chân nhân. Cây kiếm chém trên không, mũi kiếm còn cách người Tiêu chân nhân quá xa.

Người Tiêu chân nhân bỗng bay lên trên trời, không có bất kỳ động tác nào, nhưng lại có một luồng lực rất lớn từ người ông ta xông ra, hung hăng đánh cây kiếm khổng lồ trên trời. Trong khoảng thời gian luồng lực và kiếm khí giao tranh, trên bầu trời hầu như đều bắt đầu vặn vẹo.

Hô lên một tiếng, luồng lực đẩy cây kiếm ra, lửa bắn đầy trời.

Lửa này là do kiếm khí bị nổ. Thoáng chốc, kiếm khí bị đập nát bay tung tóe khắp nơi. Bốn, năm cây đại thụ gần đó trong chớp mắt đều bị kiếm khí chém gãy! Tất cả cành cây của các cây đại thụ đều bị chặt gãy, chỉ còn lại thân cây trụi lủi. Mà trên cây để lại đầy thương tích. Tất cả mọi thứ trong vòng 10m đều bị phá nát, vài cây đại thụ bị chém tới tận gốc.

Cây tùng có tuổi đời hàng trăm năm giờ chỉ còn lại một cái gốc trơ trọi.

Tiêu chân nhân cúi đầu xuống nhìn Chu viện trưởng đang đứng trong sân lạnh lùng nói:

- Ta đã nói rồi, ngươi không được.

- Thật sao?

Chu viện trưởng mỉm cười hỏi.

Đúng lúc này, thanh trường kiếm khổng lồ nhỏ hơn cây trước một chút không biết xuất hiện khi nào đằng sau Tiêu chân nhân. Lúc Tiêu chân nhân cúi đầu nói chuyện, thì nó chém mạnh vào lưng ông ta!

…………

……….
Bình Luận (0)
Comment