Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 309

Phương Giải rời khỏi thành Trường An đã hơn một tháng, cổng chợ thỉnh thoảng lại có tội phạm liên quan đến vụ Di Thân Vương bị lôi ra ngoài xử chém, mặc dù nhân số không nhiều, nhưng từ lúc Di Thân Vương bị bắt đến giờ việc giết người vẫn chưa hề dừng lại, bách tính sớm đã quen với cảnh tượng này, thậm chí có thể nói là tê liệt.

Đầu người bị chém đã vượt qua con số ba vạn bốn ngàn, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Thủ phạm Di Thân Vương Dương Dận một ngày chưa đền tội, vụ án này vẫn chưa kết thúc.

Nhà lao Đại nội thị vệ xử.

La Úy Nhiên đi đến nơi sâu nhất của tầng thứ ba, dán mắt vào cửa sổ bằng sắt quan sát bên trong. Di Thận Vương Dương Dận đang nằm trên giường đá, bộ dạng giống như một người đã chết, hơn nữa còn là đã chết rất lâu. Ban đầu Dương Dận dùng phương pháp tuyệt thực yêu cầu gặp mặt hoàng đế, nhưng hoàng đế căn bản không có quan tâm.

Tuyệt thực được năm ngày, hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê. La Úy Nhiên đương nhiên không thể để hắn chết đói, cho nên phái người vào trong cưỡng ép đổ cho Dương Dận hai bát cháo loãng. Sau đó cả người Dương Dận bắt đầu trở nên đần độn, phi ngư bào vào đổ thức ăn hắn cũng không phản kháng, nhưng cũng không tự mình đòi ăn. Từ lúc vào ngục đến giờ chưa đầy ba tháng, nhưng hắn đã không còn hình người.

Thê thảm hơn hắn còn có Tiêu Nhất Cửu ở phòng giam đối diện, không giống Dương Dận, trạng thái tinh thần của Tiêu Nhất Cửu kém hơn, điên điên khùng khùng, thỉnh thoảng lại nói một số câu không đầu không cuối, ai cũng không hiểu hắn đang nói gì. Bởi vì điên khùng, ngục tốt đưa cơm cũng không dám mở cửa, mà đem bánh bao màn thầu ném qua cửa sổ, đợi hắn đói rồi sẽ tự ngồi xuống nhặt ăn.

Lãnh tụ đạo tông từng được tôn sùng bây giờ còn thảm hại hơn một kẻ ăn mày xin cơm. Bởi vì hắn quá nguy hiểm, mặc dù đã đóng kín khí huyệt, dùng móc sắt khóa chặt xương cốt tứ chi, nhưng vẫn không ai dám đến quá gần. Cho nên phòng giam này bẩn muốn chết, khắp nơi đều là nước tiểu mà không ai dọn dẹp. Cách rất xa, vẫn có thể ngửi thấy một mùi cực kì ghê tởm.

La Úy Nhiên nhìn thấy sư huynh phong quang năm xưa biến thành bộ dạng hiện giờ, trong lòng đau đớn như bị lưỡi dao cắt phải. Nhưng cho dù là hắn, cũng không dám mở cửa phòng giam. Từ sau khi hắn cùng Tiêu Nhất Cửu nói một tấc trên đất chính là trời, thần trí của Tiêu Nhất Cửu trở nên càng lúc càng đần độn. Mỗi ngày đều sẽ phát điên, cho dù là với tu vi của La Úy Nhiên cũng không thể đến gần. Mặc dù kim chân đã phong tỏa khí huyệt của Tiêu Nhất Cửu, nhưng lực áp chế đối với Tiêu Nhất Cửu càng ngày càng yếu.

Lần đầu tiên Tiêu Nhất Cửu phát điên, La Úy Nhiên không thể khống chế được hắn. Lần thứ hai phát điên, La Úy Nhiên cho người mở cửa vừa định bước vào thì Tiêu Nhất Cửu đột nhiên há miệng phun một cục đàm về phía hắn. La Úy Nhiên lắc mình tránh được, nhưng phi ngư bào sau lưng hắn bị cục đàm này đập vỡ một bên sọ não.

Lần này La Úy Nhiên mặc dù vẫn khống chế được Tiêu Nhất Cửu, nhưng tốn rất nhiều sức. Hắn rõ ràng cảm nhận được kình khí trong người Tiêu Nhất Cửu càng lúc càng hùng hậu, kim châm trước đó có thể phong tỏa chín mươi phần trăm chân khí trong người, dường như đang dần dần mất đi tác dụng. Tứ chi hắn mặc dù bị móc sắt khóa chặt không thể di chuyển phạm vi lớn, nhưng nội kình nếu khôi phục lại cho dù bất động vẫn đáng sợ như nhau. Đến lần phát điên thứ ba, trái tim La Úy Nhiên đã chìm xuống đáy cốc.

Bởi vì lần đó, hắn đã dốc hết toàn lực, cộng thêm một vị cao thủ thâm tàng bất xuất của Đại nội thị vệ xử hai người hợp lực, mới khống chế được Tiêu Nhất Cửu, sau đó La Úy Nhiên tự mình ra tay, dùng kim châm đâm rách toàn bộ khí mạch trong người Tiêu Nhất Cửu. Khí mạch thất thoát, nội kình của Tiêu Nhất Cửu dù hùng hậu đến đâu cũng không thể ngưng tụ lại.

Làm vậy mới có thể miễn cưỡng khiến Tiêu Nhất Cửu đang phát điên trở nên ngoan ngoãn.

Nhưng, chỉ cách một tháng, Tiêu Nhất Cửu lại trở nên điên cuồng. Ngục tốt vào đưa cơm cho hắn, chỉ bị hắn liếc nhìn một cái, lập tức biến thành khối thịt, thịt, xương, nội tạng, toàn bộ bị cắt thành miếng. Không chỉ có vậy, kình khí sắc bén còn không ngừng xoay chuyển trong qua lại trong phòng, cắt nát mấy phi ngư bào xông vào sau đó.

Trên tường, vẫn còn lưu lại vô số vết cắt.

Lần phát điên đó, là hay ngày trước khi Phương Giải xuống Tây Nam, cao thủ của Đại nội thị vệ xử gần như dốc toàn bộ lực lượng, hợp lực mới trấn áp được Tiêu Nhất Cửu. Đến họa địa vi lao của Trác Bố Y cũng không thể khiến Tiêu Nhất Cửu yên tĩnh. La Úy Nhiên bất đắc dĩ, đành phải dùng thủ pháp nặng khó khăn lắm mới khống chế được Tiêu Nhất Cửu. Khí hải của Tiêu Nhất Cửu đại bộ phận đã bị đánh vỡ, chỉ còn lại một hơi thở không trọn vẹn.

Lúc hắn hạ thủ cực kì cẩn thận, bởi vì chỉ cần đánh vỡ toàn bộ khí hải, hắn sợ Tiêu Nhất Cửu sẽ mất mạng tại chỗ.

Trước khi hoàng đế hạ ý chỉ, Tiêu Nhất Cửu vẫn không thể chết. La Úy Nhiên cũng không đành lòng để sư huynh mất mạng như vậy, sau đó hắn hạ lệnh bất cứ ai cũng không được mở cửa. Nhưng ai cũng không ngờ, ngày thứ hai mươi sau khi Phương Giải rời khỏi thành Trường An, Tiêu Nhất Cửu lại nổi điên lần nữa.

Lần này, cao thủ Đại nội thị vệ bước qua cánh cửa sắt, ngoại trừ La Úy Nhiên tất cả đều thiệt mạng. Nếu không phải La Úy Nhiên phản ứng nhanh, nhanh chóng lui ra ngoài, e rằng cũng đã biến thành một đống thịt nát. Phải biết ba vị cao thủ ra tay trấn phục Tiêu Nhất Cửu, đều là cung phụng của Đại nội thị vệ xử, tu vi đều rất cường hãn, nhưng vừa mới bước vào đến phản ứng cũng không có đã biến thành đống thịt.

La Úy Nhiên cho người đóng chặt cửa sắt, từ đó về sau không còn ai dám đến gần căn phòng bí mật này nữa.

Thời gian này La Úy Nhiên từng vào cung rất nhiều lần xin chỉ thị của hoàng đế, nhưng hắn chỉ được gặp hoàng đế một lần. Bốn năm lần vào cung, Tô Bất Úy đều lấy lý do bệ hạ đang bận xử lý triều sự để cự tuyệt hắn. Chỉ có một lần hắn vào cung hoàng đế gặp hắn, hắn có nhắc đến tình hình Tiêu Nhất Cửu, nhưng hoàng đế lại chẳng nói gì, chỉ yêu cầu hình bộ mau chóng kết án.

Nhưng quan viên hình bộ lại không dám bước vào nơi giam giữ Tiêu Nhất Cửu, căn bản không thể lấy được lời khai.

Hai trọng phạm này, một điên khùng khiến người ta khiếp sợ, một yếu ớt đến chỉ còn một nửa tính mạng.

Nhưng bệ hạ nhất thời không hạ chỉ, La Úy Nhiên chỉ có thể cẩn thận để họ sống tiếp.

La Úy Nhiên nhìn thân hình khô gầy đang nằm trên chiếc giường đá, không kìm được thở dài một tiếng.

- Mở cửa.

Hắn khoát tay phân phó nói.

Phi ngư bào trực ban mở cánh cửa phòng giam Di Thân Vương, La Úy Nhiên sải bước đi vào. Trong tay hắn cầm một bát cháo loãng, ngồi xuống chiếc ghế bên giường.

Dương Dận đang đưa lưng về phía cánh cửa xoay người lại, nhìn thấy La Úy Nhiên khó khăn nở một nụ cười. Mới có mấy tháng ngắn ngủi, gần như đã không thể nhìn ra dung mạo cũ của hắn. Hai má hõm sâu, xương gò má nhô lên rất cao, đôi mắt từng đã rất có thần kia giờ đang lồi ra ngoài, đục ngầu, gần như không thể phân rõ lòng trắng lòng đen.

Bộ dạng hắn bây giờ, giống như bộ một xương khô căn bản không có thịt mà trực tiếp đắp lên một lớp da mặt. Dưới da mặt chính là xương, hơn nữa trên da mặt còn hiện đầy nếp nhăn.

- Hôm nay sao lại tự mình đến.

Dương Dận muốn thử ngồi dậy, nhưng hai cánh tay khô như cành củi đã mất đi tuyệt đại bộ phận khí lực. La Úy Nhiên đỡ hắn ngồi dậy, sau đó chỉ chỉ bát cháo nói:

- Ăn chút gì đi, mặc dù kết cục sớm đã được định trước, cũng không cần gây khó dễ cho mình như vậy? Ăn tốt uống tốt đến lúc đó nhận một đao, còn tốt hơn tra tấn mình như vậy.

Dương Dận cười nói:

- Ngươi thật là một người không biết khuyên người khác… Ta đâu có tự tra tấn mình… Ban đầu ta đúng là muốn tuyệt thực, bệ hạ nếu vì chuyện này gặp ta là tốt nhất, nếu không gặp ta, ta chết đói đỡ phải đứng trước mặt mọi người chịu nhục cũng là lựa chọn không tồi. Nhưng các ngươi lại không để ta chết, cũng không biết vì sao, sau này nhìn thấy thức ăn liền cảm thấy chán ghét.

- Là ngươi đói quá rồi.

La Úy Nhiên đưa bát cháo cho hắn nói:

- Ăn chút đi.

Dương Dận không hề cự tuyệt, nhận bát cháo nhíu mày uống một ngụm, nhưng lại lập tức phun ra.

Hắn cười khổ một tiếng:

- Mấy miếng đầu tiên, đều, vẫn luôn như vậy.

La Úy Nhiên định nói sớm biết có ngày hôm nay hà cớ làm vậy, lời nói đến miệng lại nuốt xuống. Bây giờ nói những lời này với Dương Dận, còn ý nghĩa gì nữa?

Dương Dận chậm rãi uống ngụm thứ hai, trầm mặc một lúc mới cười cười nói:

- Hôm nay không tệ, cháo này hầm đủ lâu, không giống loại cháo trước đây người khác mang đến, gạo vẫn còn chút cứng… Đúng rồi, Tiêu Nhất Cửu… thế nào rồi?

- Điên rồi.

La Úy Nhiên lắc đầu trả lời.

- Điên thật?

Dương Dận lại truy hỏi một câu, một câu này, tính cách của hắn đã hoàn toàn bộc lộ. Hắn vốn không phải một người dễ tin tưởng người khác, chuyện gì cũng nhìn nhận theo chiều hướng tối tăm.

- Là thật.

La Úy Nhiên gật gật đầu.

- Ta ta hại hắn?

Dương Dận ngơ ngác một chút, sau đó lại thở dài:

- Cái lần ta đến Thanh Phong Quán gặp hắn, cùng hắn nói chuyện hắn vẫn còn cực kì hăng hái, ta hỏi hắn, hắn với viện trưởng Chu rốt cuộc ai cao hơn, hắn nói hắn không biết viện trưởng Chu cao bao nhiêu, nhưng hắn biết mình đã rất cao.

- Sư huynh… đúng là đã rất cao.

La Úy Nhiên thở dài nói:

- Nếu không phải sư tôn vẫn còn ở Trường An, ngày ấy không ai có thể khống chế được hắn.

- Sư tôn?

Nét mặt Dương Dận thoáng trở nên cứng ngắc, mặt đầy thần sắc khó tin:

- Ngươi nói ngày hôm đó lão nhân đến phủ ta ngăn cản chiến thuyền, là sư tôn của Tiêu Nhất Cửu? Đợi chút, ngươi vừa gọi hắn sư huynh… Ngươi là sư huynh đệ với Tiêu Nhất Cửu?

- Đúng vậy?

La Úy Nhiên gật gật đầu:

- Cho nên ta mới nói, ngươi cho rằng ngươi đã hiểu thành Trường An, nhưng chuyện ngươi không biết thì lại quá nhiều… Diễn Võ Viện người đáng sợ nhất không phải viện trưởng Chu, mà là sư tôn. Sư tôn đã ẩn cư trong Diễn Võ Viện rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức bản thân người cũng quên mất rốt cuộc có bao nhiêu năm.

- Ngày xưa chúng ta học nghệ trên đại sơn sau Thái Cực Cung. Khi đó chúng ta đều không biết sư tôn ẩn cư trong Diễn Võ Viện, cũng không biết sau Diễn Võ Viện có một mật đạo dẫn thẳng đến Thái Cực Cung. Đúng rồi, có một chuyện có lẽ ngươi cũng không nghĩ đến, Trung Thân Vương, là sư huynh ta.

Nghe đến đây, sắc mặt vốn đã khó coi của Dương Dận lập tức trở nên trắng bệch.

- Chẳng trách… chẳng trách tư ca lại thản nhiên như vậy. Có hậu thuẫn cường đại như vậy, hắn sợ cái gì? Ta mưu đồ từng ấy năm, không bằng lão nhân đó một tay cản thuyền.

- Hắn là ai?

Dương Dận không kìm được hỏi.

- Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, bởi vì không lâu nữa, bệ hạ sẽ công khai thân phận sư tôn, sư tôn tên gọi Vạn Tinh Thần, nhiều năm trước đã là đệ nhất nhân trên giang hồ.

- Không ngờ…

Cánh tay Dương Dận đột nhiên run rẩy, cháo trong bát sánh cả ra ngoài.

- Không ngờ lại là hắn…

Đúng lúc này, phòng giam đối diện đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ.

- Vạn Tinh Thần? Ai đang nhắc cái tên đó?

Đó là giọng nói của Tiêu Nhất Cửu, bên trong tràn ngập phẫn nộ và sợ hãi. Ngay sau đó, một chuỗi thanh âm hỗn loạn truyền ra, từ cửa sổ phòng giam đối diện bốc lên một trận bụi mù.

Đó là tro bụi Tiêu Nhất Cửu cuồng loạn phát huy nội kình gây ra, trên mặt đất và tường lập tức có thêm không ít dấu vết.

Trong phòng gia, mái tóc dài bẩn thỉu của Tiêu Nhất Cửu điên cuồng loạn vũ. Hắn ngẩng đầu, bên trong đôi mắt đục ngầu dần xuất hiện một tia thần thái.

- Vạn Tinh Thần! Ta không sợ người…Ta không sợ ngươi!

Con người điên khùng đó lớn tiếng gào thét:

- Đừng tưởng vạn kiếm quy nguyên của ngươi chính là thiên hạ vô địch, ta sớm muộn sẽ đánh bại ngươi… Ta phải đánh bại ngươi! Ta phải đánh bại ngươi! Ta mới là người đứng trên đỉnh cao nhất, ta mới là…
Bình Luận (0)
Comment