Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 312

Hắc tiểu tử Yến Cuồng vừa nhìn thấy Ly Hỏa sắc mặt liền lập tức thay đổi, trong mắt lướt qua một tia khẩn trương. Hắn biết hôm nay sau khi làm xong chuyện này, hắn không thể lưu lại bên cạnh Phương Giải được nữa. Cho nên khi nhìn sang Trần Hanh Trần Cáp hắn cười cười có chút không được tự nhiên, trong nụ cười toàn là ý xin lỗi.

Nếu Trần Hanh và Trần Cáp là người bình thường, nói không chừng có thể nhìn ra sự khác biệt trong nụ cười của Yến Cuồng. Đáng tiếc là, trong mắt họ lúc này chỉ có bánh bao nhân thịt.

- Tiểu Hắc…

Trần Hanh đi đến trước quầy, nuốt nước miếng có chút e sợ nói:

- Chúng ta kì thực ăn ít lắm, ngươi không phải mua nhiều đâu, chúng ta ăn một chút là được. Mẹ từng nói với chúng ta… đồ người khác đưa cho không được ăn quá nhiều, cho dù thích đến mấy cũng không được.

- Đúng vậy đúng vậy.

Trần Cáp lau nước miếng trên khóe miệng ra sức gật đầu:

- Ta với Trần Hanh mỗi người ăn một cái là được… Không không… một cái ít qua, hay là hai cái?

Không biết vì sao, trong lòng Yến Cuồng có chút chua xót.

- Chúng ta là bằng hữu, cho nên hai người các ngươi có tùy ý ăn, ăn bao nhiêu cũng được.

Hắn quay đầu không nhìn Trần Hanh và Trần Cáp nữa, thanh âm có chút run rẩy nói với Ly Hỏa:

- Ông chủ, cho chúng ta mấy khay bánh bao.

Ly Hỏa vội vàng đáp một tiếng sau đó hỏi:

- Mấy vị ăn ở đây hay là mang đi?

- Ăn ở đây đi…

Yến Cuồng kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn Hỏa Ly một cái sau đó lại tiếp tục cúi đầu.

- Có ngay!

Ly Hỏa cười nói:

- Bánh bao chúng ta làm chẳng những hương vị tuyệt hảo, nguyên liệu còn vô cùng phong phú, dùng đều là thịt mông và thịt chân trước, hơn nữa giá cả còn rất dễ chịu, đảm bảo ngài ăn một lần còn muốn ăn nữa.

Hắn vừa nói vừa chuẩn bị hai lồng bánh bao bưng đến đặt lên bàn, kín đáo chuyển cho Yến Cuồng một ánh mắt, ý tứ là bảo hắn ăn lồng gần mình, đừng đụng đến lồng trước mặt Trần Hanh và Trần Cáp. Yến Cuồng bất luận thế nào cũng không biết, bánh bao trước mặt hắn cũng có độc.

- Sao còn chưa ăn?

Hắn tránh ánh mắt Ly Hỏa, hỏi hai huynh đệ kia:

- Có phải không muốn ăn hay không? Nếu như các ngươi không muốn ăn thì chúng ta đi.

Lúc nói câu này, hắn rõ ràng cảm nhận được một tia kinh ngạc và phẫn nộ hiện lên trong mắt Ly Hỏa. Cũng nhìn thấy Lục Minh Lan đứng sau lưng Ly Hỏa sắc mặt thoáng biến, nhìn thấy tay nàng vô thức sờ xuống dưới thớt. Nói thực, đến Yến Cuồng cũng không biết sao mình lại nói ra lời này. Hắn thậm chí mong mỏi Trần Hanh Trần Cáp sẽ đáp ứng, sau đó ba người lập tức rời đi.

- Không cần không cần…

Trần Cáp liên tục xua tay:

- Ngươi vừa nói, ngươi là bạn của chúng ta, cho nên… cho nên nhường ngươi ăn trước.

Hắn cũng không dùng đũa, trực tiếp cầm một cái bánh bao đưa cho Yến Cuồng:

- Ngươi ăn trước đi, Tiểu Phương Phương từng nói, có đồ ăn ngon không được một mình độc chiếm, phải cùng bạn bè hưởng thụ mới là có lạc thú. Mặc dù ta không hiểu Tiểu Phương Phương nói vậy là có ý gì, nhưng Tiểu Phương Phương đối xử với chúng ta tốt nhất, lời hắn nói nhất định là thật.

Trần Hanh không chịu thua kém cũng cầm lấy một cái bánh bao đưa cho Yến Cuồng:

- Ăn của ta nữa…

- Ta… ta ở đây cũng có.

Yến Cuồng thoáng sững người, áy náy trong lòng càng lúc càng đậm. Hắn cảm thấy lúc này mình giống như một con sói dơ dáy ti tiện trước mặt Trần Hanh và Trần Cáp. Ánh mắt trong veo thuần túy của hai huynh đệ này khiến hắn vô cùng xấu hổ. Hắn không phải kẻ ngốc, mà là giả ngốc để người khác hiểu lầm hắn, khinh thường hắn. Đây cũng là cách hắn tự bảo vệ mình, không muồn cùng người khác tiếp xúc thân mật.

Hắn cũng là một cô nhi.

Yến Cuồng run rẩy giơ tay, nhặt lấy một chiếc trong lồng bánh trước mặt mình, chậm rãi đưa đến miệng:

- Các ngươi cứ tự mình ăn đi, ta ở đây cũng có. Nếu các ngươi thực sự không muốn ăn thứ khác… Vậy thì ăn nhiều, ăn no một chút… ăn no rồi, lên đường mới không khó chịu…

- Hả?

Trần Cáp ý một tiếng mỉm cười nói:

- Ngươi nói không giống Tiểu Phương Phương, Tiểu Phương Phương nói ăn quá nhiều đi đường mới khó chịu.

- Ăn no quá còn bị đánh rắm, rất thối…

Trần Hanh bổ sung một câu.

Ly Hỏa đứng bên cạnh, chân mày khẽ nhíu. Hắn đưa mắt ra hiệu cho Lục Minh Lan, Lục Minh Lan gật gật đầu rút từ dưới thớt ra một cây liên nỏ, cự ly này, nếu bất ngờ ra tay cho dù tu vi của Trần Hanh và Trần Cáp mạnh đến đâu, cũng không thể tránh né. Hơn nữa hai người này rõ ràng đang không đề phòng, hạ thủ khẳng định không khó.

- Mau… mau ăn đi, bằng không sẽ nguội mất.

Yến Cuồng cúi xuống, bàn tay cầm bánh bao không ngừng run rẩy.

Hắn đã từng giết người, nhưng chưa bao giờ dùng phương thức lừa gạt, lúc này hai người ngồi bên cạnh hắn, mặc dù đần độn, nhưng chính vì như vậy trong lòng hắn mới cảm thấy áy náy. Cộng thêm ngày còn ở trong Ám thị vệ, Tô Bất Úy từng nói với hắn, mỗi một chuyện làm cho bệ hạ đều là chính nghĩa, không cần nghi ngờ. Nhưng bây giờ, hắn biết chuyện mình đang làm không hề liên quan đến chính nghĩa.

- Tiểu Hắc, ngươi cũng tốt như Tiểu Phương Phương.

- Đúng đúng đúng! Ngươi và Tiểu Phương Phương đều là bằng hữu của ta và Tiểu Hanh, mẹ trước kia từng nói, bằng hữu là cái gì?

- Bằng hữu là…

Trần Hanh gãi gãi đầu, sau đó không xác định nói:

- Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu? Ta nhớ hình như có ai nói qua lời này. Lời này là có ý gì? Tiểu Hắc ngươi có biết hay không?

Bàn tay Yến Cuồng khẽ cứng đờ, sau đó nhìn sang lồng bánh bao trước mặt bọn Trần Hanh, nói:

- Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu… Đúng vậy… bằng hữu đúng là nên làm như vậy.

Hắn đặt bánh bao trong tay mình xuống, sau đó chậm rãi giơ tay cầm lấy lồng bánh bao trước mặt Trần Hanh.

Thời điểm tay hắn sắp chạm vào lồng bánh bao, hắn đột nhiên dừng lại.

Yến Cuồng hít một hơi thật sâu, sau đó bất ngờ ra tay đánh rơi hai cái bánh bao sắp vào miệng Trần Hanh và Trần Cáp. Hành động bất ngờ này khiến Trần Hanh và Trần Cáp giật nảy mình, hai người đều có chút sửng sốt. Nhưng nằm ngoài dự liệu của Yến Cuồng, hai người họ đều không tức giận.

Đây là hai con người hành sự hoàn toàn không bị trói buộc. Yến Cuồng dám chắc nếu mình đánh rơi bánh bao bên miệng họ, họ chắc chắn sẽ nổi giận. Trần Hanh và Trần Cáp mà tức giận, cực có khả năng sẽ xé xác mình. Nhưng trên thực tế, hai người họ không những không tức giận, mà còn như trẻ con mặt đầy ấm ức.

- Tiểu Hắc… ngươi không muốn cho chúng ta ăn bánh bao sao?

Trần Hanh sụt sịt mũi, nhìn bánh bao rơi xuống đất đã dính đầy bụi bẩn, ấm ức nói:

- Mùi thơm đã chui vào mũi ta rồi, ta sắp cắn được rồi.

- Sao các ngươi lại không đánh ta?

Yến Cuồng hỏi.

- Bởi vì ngươi nói ngươi là bằng hữu của chúng ta… Mẹ từng nói không được đánh bằng hữu.

- Tiểu Phương Phương cũng là bằng hữu của chúng ta, cho nên chúng ta cũng không đánh Tiểu Phương Phương.

Nghe thấy câu trả lời này, sắc mặt Yến Cuồng bỗng nhiên trở nên cực kì khó coi. Câu trả lời của Trần Hanh và Trấn Cáp giống như hai chiếc roi hung hăng quất mạnh lên trái tim hắn, khiến nó không ngừng co giật.

- Hai người các ngươi sang quán ra ngoài đợi ta, ta đột nhiên nghĩ nếu chúng ta đều là bằng hữu, vậy chúng ta không thể tự mình ăn bánh bao mà không để dành cho bọn Phương Giải, phải không? Các ngươi ra ngoài đợi ta, để ta mua bánh bao, chúng ta về nhà cùng ăn với Phương Giải.

Hắn dịu dàng nói với Trần Hanh và Trần Cáp, sau đó quay đầu nhìn Lục Minh Lan đang chuẩn bị động thủ.

Lục Minh Lan bị hắn nhìn cho có chút hốt hoảng, cũng không lấy liên nỏ ra.

- Đi đi…

Hắn khoát tay nói.

Trần Hanh và Trần Cáp đứng dậy, nhìn bánh bao trên bàn mặt đầy nuối tiếc. Nhưng họ lại không muốn Yến Cuồng tức giận, cho nên nắm tay nhau vừa đi vừa quay đầu rời khỏi tiệm. Trần Hanh còn ra sức hít hít mũi, tựa hồ là đang quyến luyến mùi hương bánh bao. Còn Trần Cáp thì kéo tay hắn rất nghiêm túc nói:

- Tiểu Hanh nói không sai, muốn ăn thì cùng Tiểu Phương Phương ăn, hai người chúng ta thế này, tính là ăn vụng!

- Ta không muốn ăn vụng!

Trần Hanh nhớ lại ngày nhỏ ăn vụng bị mẹ tét vào lòng bàn tay, sợ hãi rùng mình một cái.

- Yến Cuồng…

Sau khi Trần Hanh và Trần Cáp đi xa, tay của Ly Hỏa không kìm được nắm lấy chuôi kiếm dưới thớt:

- Ngươi làm vậy là có ý gì? Chuyện này nếu ngươi không nói rõ, chỉ sợ không thể giải thích trước mặt công công! Đừng có nói mấy lời ngu ngốc như ngươi thực sự coi những người đó là bạn, ngươi đừng quên ngươi là thân phận gì!

Lục Minh Lan hừ lạnh một tiếng nói:

- Nếu không phải niệm tình ngươi cũng là ám thị vệ. vừa rồi ta đã ra tay rồi.

Yến Cuồng lạnh lùng nhìn họ một cái, lại ngồi xuống vị trí vừa rồi.

Hắn cầm lên một chiếc bánh bao trong lồng bánh trước mặt, lật qua lật lại, nói:

- Không liên quan gì đến bọn họ… Sở dĩ ta để họ rời đi, là vì ta không muốn chết… Ly Hỏa, Lục Minh Lan, hai người các ngươi cho rằng mình rất thông minh? Có thể giấu được chủ nhân?

- Ta giả ngu, chứ không phải là ta ngu thật.

Hắn đột nhiên đem chiếc bánh bao trong tay nắm về phía Ly Hỏa, Ly Hỏa lập tức nghiêng mình tránh né.

- Hai người các ngươi muốn độc chết cả ta?

Ly Hỏa biến sắc, ngượng ngùng cười cười nói:

- Làm sao có thể!

- Không thể?

Yến Cuồng nói:

- Lúc ta giơ tay chạm vào lồng bánh bao trước mặt Trần Hanh và Trần Cáp, hai người các ngươi không có lên tiếng ngăn cản. Lúc đó ta đã lén quan sát các ngươi nhưng các ngươi không có phát hiện, bởi vì mắt các ngươi đang bận nhìn vào tay ta. Ta có thể nhìn thấy sự hưng phấn, còn có cả chờ đợi trong mắt các ngươi. Hai người các ngươi, là đang hi vọng ta cũng ăn hết chỗ bánh bao này có phải hay không?

- Cho nên…

Yến Cuồng chỉ chỉ vào lồng bánh bao trước mặt mình nói:

- Lồng bánh bao của ta cũng là có độc?

- Không phải!

Ly Hỏa lắc đầu nói:

- Làm sao có thể? Chúng ta đều là người của Ám thị vệ, chúng ta sao có thể có sát tâm với ngươi.

- Nếu không phải vậy, các ngươi hãy ăn cho ta xem?

Yến Cuồng lại cầm một cái bánh bao ném về phía Ly Hỏa, Ly Hỏa giơ tay chụp lấy bánh bao, trầm mặc một lúc sau đó đem bánh bao ném sang một bên.

- Yến Cuồng, ngươi cũng nên biết hậu quả của việc này. Bất luận chúng ta suy tính thế nào, đều là để hoàn thành lời dặn của Tô công công, để chịu trách nhiệm đối với bệ hạ. Nếu không phải bị ngươi ngăn cản, hai người đó bây giờ đã chết rồi. Bất luận thế nào, ngươi cũng không thể giải thích chuyện này trước mặt Tô công công.

- Lại muốn dùng Tô công công dọa ta? Bởi vì các ngươi không thể giải thích chuyện muốn hạ độc ta, cho nên đẩy trách nhiệm lên người Tô công công, thậm chí là lên người bệ hạ. Ly Hỏa, ngươi có biết tại sao Ly Nan có thể trở thành tâm phúc dưới tay Tô công công, còn ngươi vĩnh viễn chỉ là một tiểu nhân vật không được xếp hạng không?

Yến Cuồng đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Bởi vì ngươi không hiểu cái gì gọi là quy củ!

Hắn liếc qua đống bánh bao trên bàn, sau đó lắc đầu nói:

- Còn nữa, các ngươi quá ngu ngốc. Ngay từ đầu mắt của Lục Minh Lan đã dán vào lồng bánh bao trước mặt ta, lúc đó ta đã nghi ngờ rồi, cho nên ta mới giơ tay lấy bánh bao của bọn Trần Hanh. Nếu các ngươi cản ta, trong lòng ta mặc dù không muốn, nhưng vẫn sẽ hỗ trợ các ngươi hạ độc học, bởi vì ta biết cái gì là quy củ!

- Ta ở trong Ám thị vệ giả ngốc từng ấy năm, tất cả mọi người đều cho rằng ta thực sự ngốc, các ngươi cũng vậy, nhưng tại sao công công lại để ta đi theo Phương Giải?

Yến Cuồng cười cười nói:

- Bởi vì công công biết ta không ngốc, cho nên… các ngươi cho rằng có thể dùng công công đe dọa được ta?

Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Xa xa, Trần Hanh và Trần Cáp nhìn thấy Yến Cuồng trong tay không xách bánh bao ánh mắt lộ vẻ thất vọng rõ ràng.

- Tiểu Hắc gạt người, hắn không có mua bánh bao…

- Tiểu Hanh, ta muốn ăn.

- Ta cũng muốn ăn.

Đúng lúc này, Yến Cuồng mỉm cười đi tới nói:

- Ta vừa hỏi rồi, số bánh bao đó kì thực không phải làm bằng thịt heo, mà là thịt cá.

- Hả?

- Thật buồn nôn!
Bình Luận (0)
Comment