Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 337

Chỗ ở của La Văn cũng là một tòa nhà gỗ ba tầng, nằm đối diện với tòa Cao Cước Lâu của La Diệu. Một ở đông hồ, một ở tây hồ. Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà này không khác Cao Cước Lâu là mấy, bất đồng duy nhất là bên ngoài tòa nhà của La Diệu có võ sĩ mặc ngân giáp bảo vệ, mà tòa nhà phía tây này chỉ có mấy gia đinh mi thanh mục tú đội mũ quả dưa trông coi.

Mọi người đều biết rằng La Văn luôn luôn bắt chước phụ thân của y, cho dù La Văn một mực phủ nhận. Mỗi tiếng nói mỗi việc làm, đều bắt chước.

Lúc cưỡi ngựa La Diệu thích vòng một chân lên yên ngựa, thân mình hơi nghiêng về phía trước. Vì bắt chước kiểu cưỡi ngựa này, mà lúc nhỏ La Văn bị ngã mấy lần, lưu lại mấy vết sẹo sau lưng. La Diệu dùng đao chỉ dùng một tay, nên La Văn cũng phải khổ công luyện mấy năm mới có thể sử dụng thuần thục Trảm Mã Đao với một bàn tay.

Y chưa từng tiến vào thư phòng của La Diệu, nhưng y biết những bố trí trong thư phòng đó. Cho nên y sai người bố trí thư phòng của mình y như vậy. Cho dù là vị trí đặt cái bàn, vị trí đặt nghiên mực cũng không khác nhau tí nào.

Trọng Bá là một người có trí nhớ cực tốt, mấy bố trí này đều là tự tay ông ta làm.

La Văn không biết Trọng Bá rốt cuộc bao nhiêu tuổi, nhưng y biết rằng Trọng Bá là một trong Tứ Kim, Tam Thập Lục Ngân bảo vệ bên cạnh phụ thân. Từ nhỏ tới lớn y cũng chưa từng thấy qua Trọng Bá sử dụng kiếm ở trong hộp. Trọng Bá nói từ sau khi diệt Thương, ông ta không còn gặp đối thú nào đáng để ông ta rút kiếm ra nữa.

Những lời Trọng Bá nói, La Văn đều tin.

Lúc sáu tuổi y ham chơi muốn lên núi Thương Mang, nên y dẫn theo vài gia đinh chạy tới đó. Lúc lên núi Thương Mang thì bị một nhóm võ sĩ tộc Hột vốn theo dõi sát sao bao vây. Đang lúc y cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, thì Trọng Bá liền tới. Không cần dùng tới kiếm trong hộp, chỉ dùng tay trần đã chém rụng 73 đầu người.

Lúc y chín tuổi, lần thư hai leo lên núi Thương Mang, lên được nửa đường thì bắt gặp một con trăn và một con rắn nước đánh nhau. Y nhìn ngây ngốc quên cả chạy trốn, kết quả bị một con trăn khác phát hiện. Vẫn là Trọng Bá, không dùng kiếm trong hộp, dùng tay trần chém rụng đầu con trăn dài chừng hai mét này.

Chính vì rất tin tưởng Trọng Bá, cho nên khi y hạ lệnh mở cửa ở khu nhà phía sau đón khách vào, câu nói đầu tiên của y với Trọng Bá chính là:”Đứng sau ta”.

Chỉ cần có Trọng Bá ở đây, y liền cảm thấy không có nguy hiểm gì.

Nhưng khi khách nhân đi vào, y chợt phát hiện mình sai rồi.

Người tới là một tăng nhân nhìn không ra tuổi, mặc áo bào trắng, hai tay chập lại. Tăng nhân này thoạt nhìn ôn hòa hiền lành, không có chút ác khí nào. Nhưng không biết vì sao, La Văn cảm thấy ánh mắt của tăng nhân này có thể nhìn xuyên thấu mọi suy nghĩ trong đầu của y.

- Đa tạ tiểu công gia.

Tăng nhân chắp tay lại nói, nhưng không cúi người chào.

La Văn không hề bất mãn, bởi vì y biết vị tăng nhân trước mặt này có địa vị siêu phàm thoát tục.

- Mời Thiên Tôn ngồi.

La Văn học bộ dáng của phụ thân, làm bộ như lạnh lùng nói một câu. Y cảm thấy bản thân học đủ giống rồi, nhưng trong lòng lại phát lạnh. Bởi vì lúc y quay đầu lại thì thấy Trọng Bá đặt tay vào hộp kiếm. Đây là một chuyện chưa từng thấy trong hai mươi năm qua.

Y còn trông thấy bàn tay đặt vào hộp kiếm của Trọng Bá không ngừng phát run, sự phát run không khống chế nổi.

Sau đó y nhìn khuôn mặt của Trọng Bá, trắng bệch như người bị bệnh nặng.

- Thật là không khéo, Đại tướng quân lại không ở nhà.

Tăng nhân cười cười, ngồi xuống ghế, bưng chén trà nóng lên ngửi ngửi:

- Đây là trà Vũ Di Sơn đúng không? Rất ít được uống trà mới như vậy…Từ Vũ Di Sớn tới Đại Tuyết Sơn cũng phải mất một năm rưỡi, cho nên ta chưa từng uống qua trà mới. Tính toán thời gian, thì vừa lúc mùa hái trà, ta thật là may mắn. Mông Nguyên là quốc gia đệ nhất thiên hạ, nhưng đáng tiếc Mông Nguyên lại không trồng được chè…Đại Tuyết Sơn quá lạnh, ngoại trừ cây tùng cây bách ra, rất hiếm khi gặp được loài thực vật khác.

Y vừa nói vừa lấy một cái hộp gỗ từ ống tay áo đặt lên bàn:

- Nhưng Đại Tuyết Sơn cũng có những thứ chỉ ở Đại Tuyết Sơn mới có. Đây là một đóa Tuyết Liên tám trăm năm mới nở hoa một lần, coi như là kỳ vật, võ nghệ của tiểu công gia không tồi, nhưng từ nhỏ cơ thể đã hơi yếu ớt, đóa Tuyết Liên này vừa lúc bổ sung khuyết điểm đó. Người Tùy các vị có câu là ‘Có qua mà không có lại chính là vô lễ’. Tiểu công gia mời ta uống trà Vũ Di Sơn, ta tặng lại tiểu công gia một đóa Tuyết Liên.

Y mở hộp gỗ ra, lập tức có một cỗ hàn khí tràn ra ngoài. Không bao lâu, nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống.

Đây là một đóa Tuyết Liên màu lam nhạt, hơi hiếm thấy. Cũng không biết hộp gỗ này được làm từ chất liệu gì, không ngờ có thể bảo tồn được khí lạnh ở bên trong.

- Cái này…

Sắc mặt của La Văn hơi thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đóa Tuyết Liên không rời đi được.

Lúc y mới tập võ, tiên sinh dạy y tu hành cũng đã nói, thiên tư của y không tồi, nhưng do sinh non nên cơ thể hơi yếu. Nếu muốn tu vị đại thành, thì phải tìm thiên tài địa bảo chăm sóc kinh mạch, bổ khí đan điền. Đóa Tuyết Liên tám trăm năm này đủ để gọi là bảo bối, là thứ tốt mà y cầu mãi nhiều năm không có.

Cái gọi là thiên tài địa bảo, nhân sâm linh chi bình thường làm sao xứng.

Là những thứ chỉ sinh trưởng ở một nơi đặc biệt, chỉ ngộ không thể cầu.

- Lễ vật này…quá lớn rồi.

La Văn do dự một lát, vẫn không nhịn được cầm hộp gỗ lên nhìn kỹ một chút. Trọng Bá đứng ở phía sau vốn định khuyên y, nhưng vừa bị tăng nhân kia nhìn thoáng qua liền không nói gì nữa.

- Thiên Tôn tới nhà chơi không biết có việc gì? Chỉ đáng tiếc là gia phụ không có ở nhà. Nếu có chuyện thì đành phải đợi gia phụ trở lại.

La Văn nhìn đóa Tuyết Liên này, cười nói.

Tăng nhân lắc đầu:

- Ta tới là để bái phỏng tiểu công gia.





- Ta nghe nói Đại tướng quân rất yêu thương tiểu công gia, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giả…Vị này chắc là một trong Tứ Kim Vệ bên cạnh Đại tướng quân, Tam Kiếm Khách Trọng Bá? Phái một cao thủ như vậy ở bên cạnh tiểu công gia, Đại tướng quân đối xử với ngươi thật tốt.

Sắc mặt của Trọng Bá càng ngày càng kém. Sự xuất hiện của tăng nhân khiến ông ta phải chịu một áp lực cực lớn. Chính ông ta cũng không thể xác định, liệu một giây sau mình có rút kiếm trong hộp kiếm ra không.

Đã nhiều năm rồi không ai gọi ông ta là Tam Kiếm Khách cả.

Trong hộp kiếm này có ba thanh kiếm, ba loại kiếm pháp. Mỗi một kiếm pháp có một thanh kiếm đặc chế riêng, uy lực vô cùng.

Nghe được câu này, thần sắc của La Văn có chút buồn bã:

- Gia phụ…quả thực rất yêu thương ta. Không biết Thiên Tôn tới tìm ta có việc gì?

- Truyền cho ngươi tu vị, giúp ngươi trở thành cao thủ tuyệt đỉnh.

Tăng nhân mỉm cười nói:

- Tiểu công gia nên biết, trên đời này nếu còn có người nào có thể khiến ngươi trở thành cường giả Cửu Phẩm trong thời gian ngắn nhất, thì chỉ có Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn mới có thần thông như vậy. Năm đó ta nợ Đại tướng quân một ân tình, vẫn tìm cơ hội để trả. Nhưng Đại tướng quân cố tính không thu. Đại tướng quân không thu, vậy thì ta chỉ có tìm tới tiểu công gia.

- Nhất nhân đổi nhất quả, năm đó Đại tướng quân gieo xuống nhân, hôm nay tiểu công gia liền hưởng cái quả kia.

- Điều này…

La Văn biến sắc, ngượng ngùng cười nói:

- Vậy thì không nhọc tới Thiên Tôn rồi. Thiên tư của ta đần độn, võ học nhà mình còn không tinh thông, sao dám yêu cầu xa vời diệu pháp thần thông của Đại Tuyết Sơn?

- Tiểu công gia nói vậy là sai rồi.

Tăng nhân ôn hòa nói:

- Võ học của Đại tướng quân khoáng tuyệt cổ kim, nhưng nó chỉ thích hợp với một mình với Đại tướng quân mà thôi. Cho dù tiểu công gia là con trai duy nhất của Đại tướng quân, nhưng phương thức tu hành của Đại tướng quân chưa hẳn thích hợp với tiểu công gia. Ngươi nên biết rằng, thể chất của Đại tướng quân là hiếm thấy…Cho dù Đại tướng quân có dốc lòng truyền thụ, thì với thể chất của ngươi đã định được là không học hết được hết chân truyền của y.

Sự sầu thảm trong mắt La Văn càng đậm hơn, y lắc đầu:

- Gia phụ nói qua, võ học tối kỵ nhất chính là đứng núi này trong núi nọ. Ngay cả ngọn núi này ta còn chưa trèo lên được, đâu có tư cách trèo lên ngọn núi khác?

- Lời này càng sai.

Tăng nhân mỉm cười nói:

- “Đứng núi này trông núi nọ”, người Tùy thật hay nói những lời vô căn cứ. Dù núi này cao tới đâu, nhưng nếu như ngươi không thích phong cảnh nơi đó thì tại sao không rời đi được? Còn ngọn núi kia có phong cảnh đẹp hơn, vì sao ngươi không tới đó? Trèo lên ngọn núi này phát hiện mình không thích nó, thì sao phải sợ trèo lên ngọn núi mà ngươi thích kia?

La Văn động tâm, trầm mặc một lúc vẫn lắc đầu nói:

- Đa tạ ý tốt của Thiên Tôn, nhưng ta vẫn không dám quên lời dạy bảo của gia phụ.

- Không sao…

Tăng nhân rất nghiêm túc nói:

- Nếu tiểu công gia không muốn học tuyệt học của Đại Tuyết Sơn, thì ta cũng không thể cưỡng cầu được. Phàm việc gì đều phải có cơ duyên, cưỡng cầu cuối cùng sẽ không có kết quả hoàn mỹ. Nếu tiểu công gia muốn học tập võ công của Đại tướng quân, muốn trở thành cao thủ tuyệt đỉnh như Đại tướng quân, thì chỉ có một biện pháp.

- Biện pháp gì?

La Văn vội vàng hỏi.

- Thay đổi thể chất.

La Văn biến sắc:

- Điều này sao có thể?

Tăng nhân cười tự hào nói:

- Đối với Phật tông mà nói, trên đời này làm gì có chuyện nào là không thể? Một việc không thể trong mắt thường nhân, thì Minh Vương lại làm được dễ dàng. Tiểu công gia cũng biết Đại Luân Tự của ta có ba nghìn kim thân rồi đấy. Bọn họ vốn chỉ là người thường, nhưng trải qua bí pháp của Đại Luân Tự bọn ta, liền thoát thai hoán cốt, thành tựu kim thân.

Nói xong câu đó, y nhìn La Văn một cái, tiếp tục nói:

- Nếu muốn hoàn toàn trở thành người như Đại tướng quân, bước đầu tiên chính là cải tạo thân thể của mình thành thể chất giống như Đại tướng quân.

Trong mắt La Văn đầy vẻ do dự. Y vô thức quay đầu nhìn Trọng Bá. Lại phát hiện sắc mặt của Trọng Bá khó coi giống như quỷ, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng đổ từ trán xuống mặt. Một tay ông ta đặt ở hộp kiếm, chỉ cần nhấn nút một cái thì hộp kiếm sẽ mở ra. Nhưng cái tay kia run rẩy càng ngày càng kịch liệt, cách chốt mở cũng càng ngày càng xa.

La Văn muốn hỏi Trọng Bá nên làm gì bây giờ, nhưng lại không thể hỏi ra lời, vì thế y quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Trọng Bá.

Trọng Bá ngàn lần vạn lần muốn nói không cần, muốn lắc đầu, nhưng lại phát hiện mình không mở được miệng, không lắc đầu được. Ông ta dùng hết khí lực, nhưng vẫn không thể ngăn cản được áp lực bao vây lấy ông ta. Ông ta dần dần mất đi khống chế, sau đó hơi gật đầu.

La Văn thấy Trọng Bá gật đầu, nhưng vẫn không dám đáp ứng. Vừa lúc đó, tăng nhân nói thêm một câu khiến trong lòng y như kinh đào hải lãng.

- Ta biết rằng Đại tướng quân tới huyện An Lai nghênh đón khâm sai đại nhân…Có lẽ tiểu công gia sẽ tò mò, với địa vị và thân phận của Đại tướng quân, vì sao phải tự mình nghênh đón? Cho dù người nọ là khâm sai, Đại tướng quân đi ra nghênh đón cũng thôi, đâu cần phải đi ra ngoài 500 dặm? Tiểu công gia có biết…lý do trong đó không?

- Là cái gì?

La Văn không cần nghĩ ngợi liền hỏi.

- Bởi vì Đại tướng quân đã già…Nhưng y vẫn chưa tìm được một người kế thừa để truyền hết võ học. Đại tướng quân tất nhiên là muốn truyền cho tiểu công gia, nhưng thể chất của ngươi không phù hợp, nên Đại tướng quân cũng bó tay. Ta nghe nói, vị khâm sai tên là Phương Giải kia tuy không lớn tuổi lắm, nhưng thể chất lại khá giống với Đại tướng quân. Lần này Đại tướng quân tới huyện An Lai, chính là không nhịn được muốn thu hắn làm đệ tử…

- Nếu thể chất của Phương Giải và Đại tướng quân hoàn toàn giống nhau, thì Đại tướng quân thu một đệ tử vừa ý cũng là một chuyện khá hay. Tuy nhiên, đối với tiểu công gia mà nói…chưa chắc là một việc hay.

Tăng nhân đứng dậy, lấy một túi gấm từ ống tay áo đặt lên bàn:

- Nếu tiểu công gia nghĩ thông suốt, thì chỉ cần uống viên thuốc này vào, cộng thêm bí pháp của ta, thể chất của ngươi sẽ y hệt như Đại tướng quân, độc nhất vô nhị. Nếu thể chất của ngươi thay đổi, thì Đại tướng quân cần gì phải tìm người ngoài làm đệ tử rồi truyền y bát nữa?

- Thiên Tôn muốn đi nơi nào?

La Văn thấy tăng nhân đứng dậy muốn đi, liền vội vàng hỏi.

- Phu nhân cho mời, sao ta dám không đi.

Tăng nhân khẽ mỉm cười, bước ra ngoài.

Vừa lúc đó, quản gia Tôn Giả ở bên ngoài cất cao giọng nói:

- Phu nhân mời pháp sư tới nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment