Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 409

Phương Giải rời khỏi đại doanh Tả Tiền Vệ đã bốn ngày. Không ai biết hắn đã đi đâu, mà La Diệu phái người tới tìm hắn, Trần Bàn Sơn trả lời rằng tướng quân lại qua sông dò xét tình hình địch. La Diệu có chút căm tức, nhưng chợt phát hiện tính cách của Phương Giải rất giống với mình lúc còn trẻ.

Bốn ngày sau đó Phương Giải trở lại đại doanh, La Diệu lập tức phái người gọi hắn tới lều lớn trung quân.

- Con đã đi đâu vậy?

Nhìn người thiếu niên đã đen hơn khi lúc mới gặp, La Diệu phát hiện sự tức giận của mình lập tức tiêu tan. Y chưa từng có cảm giác như vậy với La Văn. Y không phải là một kẻ ngu ngốc, cũng không phải là không hoài nghi thân phận của La Văn. Nhưng y vẫn không phái người đi thăm dò, tuy rằng chỉ cần muốn tra thì sẽ tra được.

Y không tra, bởi vì y biết, hiện tại mối liên hệ duy nhất giữa y và Sở thị chỉ có mỗi mình La Văn. Nếu như mình điều tra ra lai lịch của La Văn, chỉ sợ y và Sở thị không còn đường sống. Một khi biết được chân tướng, y biết rằng mình chắc chắn sẽ giết người.

Qua nhiều năm như vậy, y vẫn không muốn quyết liệt với Sở thị.

Vì một phần tình cảm này, mà y tình nguyện chịu đựng dày vò.

Y vẫn lãnh đạm với La Văn, không phải vì lúc trước cưng chiều La Vũ mà dẫn tới thảm án. Mà là vì trong tiềm thức của y, đây là không phải con của y.

Y không chứng thực, bởi vì y không muốn vậy.

- Bờ bắc.

Phương Giải trả lời rất đơn giản, không nói nhiều hơn một lời.

- Đi làm gì?

- Nhìn.

- Nhìn cái gì?

- Phản quân.

- Nhìn xong chưa?

- Nhìn xong rồi.

- Sau đó?

- Sau đó tính toán dẫn theo Sơn Tự Doanh qua sông.

Phương Giải dừng lại, rất nghiêm túc nói:

- Ta biết hiện giờ Đại tướng quân không có ý định khai chiến với phản quân, nhưng dù sao ta cũng là khâm sai của triều đình. Tuy nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng trên vai gánh hoàng mệnh, không thể không làm chút gì đó. Nếu Đại tướng quân cảm thấy ta gây thêm phiền cho ngài, thì có thể cử người canh chừng ta. Nhưng nếu ta không qua sông đánh với phản quân một trận, ta sẽ ngủ không yên. Hoặc là trói ta lại, hoặc để cho ta đi. Hiện tại chỉ có hai chuyện này mới khiến ta thoải mái chút.

- Bởi vì Hoàng Đế đối xử tốt với ngươi?

La Diệu hơi cau mày hỏi.

Phương Giải không trả lời, mặt không chút thay đổi.

- Đi thôi.

Lời của La Diệu nằm ngoài dự đoán của Phương Giải. Phương Giải vốn tưởng rằng La Diệu quả quyết sẽ không đáp ứng. Hắn cũng chuẩn bị trước, nếu La Diệu kiên trì không chịu, hắn liền bỏ qua Sơn Tự Doanh mà mình đã vất vả huấn luyện mấy tháng. Tuy rằng đáng tiếc, nhưng không thể vì đáng tiếc mà không làm.

Hắn không muốn ở lại Tả Tiền Vệ, ngay từ lúc đầu đã không muốn.

Đúng vậy, đi theo La Diệu, giả vờ như một đứa con hiếu thuận, La Diệu sẽ cho hắn càng nhiều. Hắn có thể bớt đi vài năm phấn đấu, có thể một bước lên trời. Nhưng thủy chung trong lòng Phương Giải có một khúc mắc. Mà khúc mắc này chỉ sợ cả đợi không thể cởi bỏ. Năm đó La Diệu làm hết thảy cũng vì muốn sống lại La vũ, mà hiện tại y vẫn chắc chắn rằng Phương Giải chính là La Vũ. Nhưng Phương Giải biết mình không phải, từ đầu tới chân đều không phải.

Linh hồn cũng không phải, thể xác cũng không phải.

Nếu nghĩ theo một cách khác, La Diệu không những không phải là cha của hắn, mà còn là kẻ thù. Năm đó vì an bài tất cả, mà y giết rất nhiều người trong sư môn của Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến. Những người bảo vệ cho Phương Giải đã chết hơn nửa, Phương Giải không thể giả bộ như quên hết.

Nhưng hắn biết rằng, mặc dù hắn không phải là La Vũ, nhưng hắn không đề nổi hận ý với La Diệu.

Mỗi ngày hắn phải đối mặt với Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu, Đại Khuyển, Kỳ Lân, vừa chuyển mặt sẽ đối mặt La Diệu.

Nếu vì người yêu mến, Phương Giải nên hận La Diệu mới đúng. Nếu vì chính mình, Phương Giải không biết nên hận hay là cảm kích y.

Cho nên hắn muốn rời đi, không muốn ở lại Tả Tiền Vệ.

Ánh mắt của La Diệu càng từ ái, càng khoan dung với hắn, hắn càng không muốn ở lại thêm. Mặc dù để tình cảm sang một bên, chỉ nói sự thật, Phương Giải cũng có nguyên nhân để rời đi. Xem ra việc La Diệu làm phản là không cần hoài nghi nữa. Sớm muộn gì Tây Nam cũng loạn. Phương Giải thừa nhận La Diệu có thực lực cường đại,, có tư cách tranh đoạt thiên hạ. Nhưng hắn không cho rằng La Diệu có thể chiến thắng, không cho rằng hắn là người cười cuối cùng.

Đại Tùy còn chưa mục nát tới mức ấy. Bởi vì nhất thời sai lầm mà khiến cho cục diện hỗn loạn. Tuy rằng nhìn bấp bênh, nhưng kỳ thực căn cơ vẫn còn.

Nếu đế quốc này đã mục nát không chịu nổi, có lẽ Phương Giải sẽ đưa ra lựa chọn. Đại Tùy ở thế giới này không như Đại Tùy ở kiếp trước của hắn. Đế quốc khổng lồ này có lẽ còn ẩn giấp lực lượng khổng lồ nào đó còn chưa bày ra. HIện tại Phương Giải vẫn còn những ký ức mới mẻ khi lần đầu trông thấy Trường An. Có thể xây dựng lên một tòa đô thành khổng lồ như vậy, mà không vất vả dân chúng, Hoàng tộc Dương thị…chẳng lẽ dễ bị đánh bại như vậy?

Cho dù lưỡng bại câu thương, thì người đứng lên trước chưa hẳn là kẻ làm phản

Phương Giải biết rằng, vị trí của mình ở thế giới này rất nhỏ bé, hầu như không đáng kể. Nhưng hắn biết cho dù là một dân chúng bình thường, có đôi khi cũng phải đưa ra lựa chọn.

Phương Giải không nhìn thấy được quá khứ mười năm trước, không nhìn thấy được tương lai năm năm sau.

Hắn chỉ cần thấy được ngày mai là đủ.

Hắn không muốn bên cạnh La Diệu dù chỉ là nhiều hơn một ngày.

- Giác Hiểu.

La Diệu nhìn hắn, thanh âm ôn hòa nói:

- Ta biết muốn con lập tức thay đổi cái nhìn của mình là điều khó khăn. Ta cũng biết con còn khúc mắc với ta. Ta không miễn cưỡng con. Chỉ cần con nhớ rõ, ta làm bất kỳ chuyện gì, cũng vì La gia. Giờ con mạng họ Phương, nhưng trong huyết mạch của con có khắc một chữ ‘La’, là ‘La’ của La Diệu!

- Đúng vậy, giờ ta thừa nhận lúc ở Ung Châu ta lừa con một việc.

La Diệu nói:

- Ta không muốn giải thích với con cái gì, chỉ là muốn con thấy được, tương lai ta có thể đưa cho con không chỉ là một thành Ung Châu này, cũng không chỉ là một góc Tây Nam này. Con không cần phải tranh giành cái gì, cứ đợi ta đưa con hết thảy. Ta biết rằng trong lòng con không thoải mái, vậy thì đi giết người đi. Giết một số người, trong lòng con sẽ thoải mái hơn.

- Ngài không sợ ta giết người khiến phản quân nổi giận, không sợ ta giết người khiến phản quân khai chiến sao?

- Sợ?

La Diệu không nhịn được cười ha hả:

- Nếu sợ thì ta đã không bước lên con đường này. Thế gian này còn có chuyện gì khiến ta có thể sợ được nữa? Lúc ta ngồi trên lưng ngựa vung đao lên, có ai có thể ngăn cản được vó ngựa của ta đạp phá sơn hà? Nếu ta động niệm, trời đất sụp đổ!

Nghe được câu này, trong lòng Phương Giải liền căng thẳng.

Hắn phát hiện, có lẽ mình suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Tới giờ hắn vẫn không biết La Diệu muốn làm cái gì. La Diệu khinh thường phản quân, vậy kế hoạch này của mình còn có tác dụng không?
Bình Luận (0)
Comment