Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 429.2

Nếu La Diệu vì tình thương của cha, là vì cảm thấy mình thua thiệt Phương Giải…không, là thua thiệt La Văn mới đúng…thì việc y che chở, thậm chí phóng túng Phương Giải đều có lý do của nó. Tự tay giết con của mình, sau đó dùng tất cả lực lượng mình có để khiến con của mình sống lại. Chuyện này nghe qua thì có vẻ cảm động. Nếu không biết, có lẽ Phương Giải thậm chí mang ơn La Diệu mới đúng.

Hắn từng cảm thấy, tuy La Diệu có lòng dạ ác động, nhưng vẫn tính là một người cha.

Thời tiết bên ngoài rất lạnh.

Nhưng Phương Giải không cảm thấy cái lạnh của thời tiết, bởi vì trong lòng hắn còn lạnh hơn.

Nếu…

Nếu La Diệu cảm thấy thua thiệt, thì y cưng chiều Phương Giải không có vấn đề gì. Nhưng dù cưng chiều đến mấy, với tính cách của La Diệu cũng sẽ không phóng túng, mặc cho Phương Giải muốn làm gì thì làm. Đứa con làm sai, lại còn sai lầm lớn, có mấy người cha nào mà không đánh con không? Có mấy người cha nào, dưới sự nổi giận mà lại không mắng mỏ con câu nào?

Sau đó hạ lệnh La Tiểu Đồ nhốt hắn lại, mà không có bất kỳ xử phạt nào?

Cho dù người cha cảm thấy áy náy với đứa con, cũng không làm như vậy. Đúng thế, ở kiếp trước Phương Giải chưa từng nhận được tình thương của cha mẹ. Nhưng hắn có kinh nghiệm từ kiếp trước, hắn biết rằng tình thương của cha mẹ là bao la, vĩ đại như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không phải như vậy. Ngay cả mắng cũng không mắng một câu? Đây là biểu hiện nên có của một người đã từng tự tay giết con của mình sao?

Cho dù La Diệu tát Phương Giải một cái, hàn ý trong lòng Phương Giải cũng không đậm đặc như vậy. Cho dù La Diệu mắng hắn vài câu, hắn cũng không xác định như vậy.

Lúc phỏng đoán được chứng thực, trong lòng Phương Giải không thoải mái chút nào.

Có, chỉ có càng thêm trầm trọng mà thôi.

Lấy đâu ra tình cha như núi…lấy đâu ra áy náy của người cha…lấy đâu ra thân tình cha con!

Cái chết của Văn Tiểu Đao, đồng thời giết chết một tia ảo tưởng trong lòng Phương Giải.

Người thúc đẩy Phương Giải quyết định giết Văn Tiểu Đao, chính là bản thân La Diệu. Nếu không phải ở núi Mang Đãng, bên ngoài hang động, trong cơn mưa to, La Diệu nói những lời kia với Phương Giải, thì hắn đã không quyết định bước một bước này. Dù sao đây là một việc cực kỳ nguy hiểm. Phương Giải sợ phỏng đoán của mình thất bại, khiến cái cảnh người cha nổi giận giết chết người con lại diễn ra.

Cũng chính vì lời của La Diệu, mà Phương Giải quyết định không thể bỏ qua cơ hội lần này.

Đây là một cơ hội khó được.

La Diệu nhất định phải trở lại Ung Châu,, nhất định phải trở về. Nếu y đi rồi, Phương Giải giết Văn Tiểu Đao cũng chẳng có ý nghĩa gì. Còn nếu La Diệu không đi, Phương Giải biết rằng mình không có một cơ hội thoát thân nào. Cho nên, lúc xuất hiện thời cơ tốt như vậy, Phương Giải tự nói với lòng mình rằng, không thể bỏ qua.

Giết Văn Tiểu Đao.

Thử bản tâm của La Diệu.

Phương Giải ngồi dựa vào ghế, châm tẩu thuốc, hít sâu một hơi sau đó phun ra ngoài cửa sổ…Dưới khí trời lạnh như vậy, nhất là những lúc mưa, khói thuốc luôn nồng hơn bình thường. Thật giống như Phương Giải phun ra tất cả những thứ khó dứt bỏ trong lòng, không hề giữ lại.

Cũng không cần phải giữ lại làm gì.

“Chiêm Diệu đã chết”

“Ai giết?”

“ La Văn…. Cũng chính là Thích Nguyên. Thích Nguyên chiếm thể xác của La Văn, biến thành La Văn, sau đó thừa dịp ta không ở Ung Châu, ra tay giết Chiêm Diệu, cướp đi binh quyền của Chiêm Diệu. Rốt cuộc ta vẫn coi thường Thích Nguyên. Ta vốn tưởng rằng mục tiêu của y là con. Cho nên mới bắt buộc con lưu lại, rồi mang theo bắc thượng. Ta không ngờ rằng, dã tâm của y lại lớn như vậy”

Những lời này của La Diệu vẫn còn quanh quẩn trong đầu Phương Giải, giống như châm đâm nhắc nhở Phương Giải giết Văn Tiểu Đao là không sai. Hắn lựa chọn như vậy là không sai, hắn cảnh giác như vậy là không sai.

Người của Phật tông lại có bản lĩnh khiến người ta khó có thể lý giải được như vậy. Không ngờ có thể cưỡng ép cướp đi thân thể của một người…Nếu không phải La Diệu vẫn giữ Phương Giải bên cạnh…thì người mà Thích Nguyên lựa chọn đã là Phương Giải rồi. Cho nên Phương Giải nên cảm kích La Diệu mới đúng. Nhưng hiện tại Phương Giải không có khả năng cảm kích La Diệu, chỉ có ghê tởm.

Thích Nguyên cướp đi nhục thể của La Văn, là vì Thích Nguyên đã quá già rồi, cũng vì nhục thể của y đã hỏng rồi. Tuy rằng y đã không còn trọng thương nữa, nhưng thân thể đã hỗn loạn. Vì duy trì sự sống, y không ngừng phải giao hợp với nữ tử.

Vì thay đổi mạng sống, Thích Nguyên lựa chọn ra tay với La Văn. Thứ nhất, thân thể của La Văn phù hợp với yêu cầu của y. Thứ hai, La Văn có thân phận là con của La Diệu, dễ dàng cho Thích Nguyên phát huy dã tâm của mình.

Lúc biết được những điều này, Phương Giải chỉ còn thiếu nghiệm chứng.

Sau đó hắn giết Văn Tiểu Đao.

Sau đó không ngờ rằng La Diệu không có bất kỳ hành động nào trách phạt!

Sau đó Phương Giải hiểu vì sao La Diệu lại để ý mình như vậy.

La Diệu cũng từng bị thương nặng, tuy rằng đã khỏi, nhưng ai biết liệu y còn bị thứ bệnh gì khó nói ra không?

La Diệu cũng rất già rồi, đã sáu mươi mấy tuổi rồi.

Năm đó sư phụ của La Diệu từng ăn cắp một bản bí tịch từ Đại Tuyết Sơn, chỉ có mỗi La Diệu là biết bí tịch đó ghi cái gì.

Phương Giải nhổ ra những buồn bực trong lòng, ánh mắt dần sáng lên.

Cho nên Phương Giải đã hiểu vì sao một người thông minh như La Diệu, lại tin tưởng vào chuyện làm sống lại La Văn. Lại tin tưởng những thuật pháp ly kỳ cổ quái của đám Vu Sư. Có lẽ chỉ có vợ của y, Sở thị mới tin tưởng vào những thứ đó mà không hề nghi ngờ.

Hóa ra

Chưa bao giờ có cái gọi là thân tình.



….

Bên ngoài cửa sổ, mưa trút xuống như một dòng thác nhỏ. Phương Giải ngồi ở ghế nhìn bên ngoài mờ mịt, hít vào thổi ra làn khói giống như một yêu nguyệt đang hấp thụ tinh hoa thiên địa. Ánh mắt của hắn hơi híp, hình như là muốn nhìn thấy thứ gì đó xuyên qua màn mưa.

Bên ngoài nhà gỗ có mười mấy võ sĩ mặc áo giáp canh gác. Hạt mưa đánh vào áo giáp và trảm mã đao phát ra tiếng tích táp. Những giáp sĩ này vẫn đứng im như đóng đinh tại đó, tùy ý để mưa cọ rửa giáp trụ của bọn họ. Nhưng dù mưa có lớn hơn nữa, cũng không xóa đi được mùi máu tanh trên người những người này.

Phương Giải không cần cẩn thận quan sát, cũng có thể nhìn ra được trong tay mỗi giáp sĩ này có ít nhất mười cái nhân mạng.

Bằng không đã không có khí thế như vậy.

Nhà gỗ tuy đơn sơ nhưng không nhỏ hẹp, có bàn có ghế dựa có giường, thậm chí có cả giá sách. Chỉ có điều trên giá sách không có cuốn sách nào, chỉ đặt một chậu hoa dại. Đóa hoa màu vàng nở rực rỡ, tuy rất nhỏ, cũng không thơm, nhưng là sắc màu lóa mắt nhất trong căn phòng này.

Kỳ thực đây cũng không tính là một đóa hoa, chỉ là một gốc cây bồ công anh.

Hoa nhỏ màu vàng sau khi bị héo tàn, thì quả bồ công anh mới dần dần xuất hiện. Có lẽ trong một ngày gió lớn nào đó, hạt giống sẽ bay ra khỏi phòng, rơi xuống một nơi nào đó không biết. Đợi tới mùa xuân năm sau, có thêm mấy cây non xanh biếc ngoan cường chui ra từ lòng đất.

Xuân sinh thu tàn, tuần hoàn không ngừng. Thật giống như dã tâm của con người, lứa này chết lứa sau lại sinh ra.

Két một tiếng, cửa phòng đẩy ra, căn phòng vốn lạnh giá vì trời mưa lại giảm xuống thêm vài độ.

Người tiến vào đóng cửa lại, sau đó cởi áo vắt ở cửa.

Phương Giải ngẩng đầu nhìn người này một cái, ánh mắt không dừng quá lâu. Dường như hắn đã sớm đoán được người này sẽ tới, cho nên cũng không kinh ngạc.

- Ta có chuyện khó hiểu, cho nên muốn tới hỏi ngươi.

Người tiến vào, là người được xưng tiểu đồ phu La Tiểu Đồ.

- Chuyện ngươi muốn hỏi, ta không thể nói.

- Ngươi biết ta muốn hỏi gì à?

- Không biết, nhưng ngươi hỏi bất kỳ cái gì, ta cũng không tính toán trả lời.

Câu trả lời của Phương Giải rất dễ khiến người ta giận dữ, nhưng La Tiểu Đồ vốn là một người không có cảm tính, không có cảm tình tất nhiên sẽ không giận. Cuộc đời y như một vết kẻ thẳng tắp, vĩnh viễn không có quanh co, lòng vòng.

- Ta không phải là người thích nói chuyện.

La Tiểu Đồ nhìn Phương Giải, rất nhiêm túc nói:

- Bởi vì ta biết một phương pháp khác để thu hoạch tin tức.

Phương Giải nhìn y một cái, nhíu mày:

- Lời này lúc ta mười bốn mười lăm tuổi đã biết nói ra rồi. Lúc ở thành Phan Cố giết mã tặc, thường sẽ bắt một tên rồi hỏi bọn chúng giấu ở đâu. Nếu đối phương không chịu khai, ta sẽ nói giống hệt như người vừa nói. Nói một câu nói dối như vậy liền khiến đối phương hoảng sợ.

La Tiểu Đồ ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Hai người cứ ngồi im lặng như vậy, cũng không nhìn nhau.

- Tí nữa ta sẽ phái người mang thức ăn tới cho ngươi.

Thật lâu sau, La Tiểu Đồ đứng dậy mặc áo vào:

- Rất nhiều người nói ngươi là một người thông minh hiếm có, ta không biết thông minh và ngu dốt khác nhau chỗ nào, nhưng nếu người khác đều nói như vậy chắc là không sai. Cho nên ngươi nên hiểu được, ta sẽ không tìm tới người lần thứ hai để nói chuyện.

Phương Giải ra dấu mời:

- Rượu phải nóng, không cần đồ ăn, một mâm sủi cảo là đủ rồi.

La Tiểu Đồ nao nao, sau đó cất bước ra ngoài.

Phương Giải nhìn bóng lưng của y, không nhịn được lắc đầu cười, miệng thì thào, tiểu nhân đồ, tiểu nhân đồ, làm người mệt mỏi như vậy, còn không bằng trực tiếp làm tiểu nhân.
Bình Luận (0)
Comment