Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 439

Từng cửa thành của huyện Cầu An đều có ít nhất một đội phản quân trông coi. Nơi này đã xem như là trung tâm của Sơn Đông Đạo, cách đại quân chinh tây của triều đình và Tả Tiền Vệ khá xa, cho nên cửa thành vẫn mở. Chỉ có điều dân chúng qua lại đều phải kiểm tra. Dân chúng có thể chạy trốn thì đã chạy trốn, không thể trốn thì chịu đựng mà sống. Không nhiều dân chúng ra khỏi cửa thành, ngoại trừ bất đắc dĩ phải ra ngoài chạy nạn, chứ trong loạn thế này chẳng ai muốn đi ra.

Một người cao to như Kỳ Lân vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của phản quân thủ thành. Huống chi phía sau y còn có mấy chục nam tử cường tráng, cầm binh khí lộ liễu hộ tống một cỗ xe ngựa nghênh ngang đi vào. Đội trưởng phản quân đang nằm ở ghế trông cửa thành lập tức đứng dậy khoát tay. Phản quân thủ hạ lập tức xúm lại, cung tiễn thủ cài tên giương cung, có thể bắn bất kỳ lúc nào.

Trải qua một ngày quan sát, bởi vì dân chúng tiến vào huyện Cầu An thực sự quá ít, cho dù chia ra mấy chục người luân phiên vào thành cũng sẽ khiến phản quân chú ý. Cho nên Phương Giải thay đổi kế hoạch. Bảo Kỳ Lân dẫn theo đội ngũ dưới một trăm người nghênh ngang đi tới hướng cửa thành Cầu An.

- Người nào?

Đội trưởng phản quân mang theo vài người ngăn lại ở cửa thành, tay đè hoành đao, lớn tiếng hỏi.

Kỳ Lân ngồi trên chiến mã, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn đội trưởng này một cái, ngay cả nói cũng lười nói. Một binh lính phía sau y đi lên một bước, quát lớn:

- Tướng quân nhà ta phụng mệnh Ân tướng quân, hộ tống một nữ tử dâng cho Định Tây Vương. Mắt ngươi bị mù à, còn không mau tránh ra.

- Tướng quân?

Đội trưởng phản quân hơi biến sắc, vô thức nhìn Kỳ Lân kỹ hơn. Tin Ân Phá Sơn bại trận còn chưa truyền tới, nhưng dù sao lộ liễu vào thành như vậy thực có chút mạo hiểm. Tuy Kỳ Lân không sợ, nhưng trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương. Y thấy đội trưởng kia đang nhìn mình, biến sắc, giận dữ nói:

- Cho dù ngươi không biết ta, chẳng lẽ ngay cả cờ cửa Ân Đại tướng quân cúng không nhận ra?

Y chỉ tay vào chiến cờ cắm trên xe ngựa, giọng điệu nghiêm khắc.

Kỳ thực đội trưởng phản quân này đã tin vài phần. Dù sao nơi này coi như là hậu phương, không có khả năng xuất hiện binh mã của triều đình Đại Tùy. Loạn phỉ không dám đánh huyện thành có trọng binh canh giữ. Ngoại trừ người một nhà ra, ai dám quang minh chính đại đi vào như vậy. Mà lá cờ kia quả thực không giả, hơn nữa đám người Kỳ Lân mặc chính là trang phục của phản quân.

Bì giáp của phản quân vẫn là bì giáp của Đại Tùy, nhưng để cho khác nhau, đã đổi màu xanh đậm sang mà màu nâu đậm. Chủ yếu là vì giá trị rẻ hơn, hơn nữa màu nâu đậm cũng dễ phân biệt.

- Còn mong tướng quân đưa ra giấy tờ qua cửa, đây là trách nhiệm của tỵ chức, mong tướng quân thứ lỗi.

Đội trưởng phản quân chắp tay nói.

Kỳ Lân gỡ một tấm lệnh bài ở thắt lưng xuống, vung vung, nói:

- Ta là đại tướng dưới trướng của Ân Đại tướng quân, trên danh sách ghi công của Định Tây Vương còn có tên của ta. Bọn ta từ trên chiến trường tới, lấy đâu ra giấy tờ được quan phủ địa phương đóng dấu? Chẳng lẽ ngươi tính toán để cho ta mang bức thư mà Định Tây Vương gửi cho Đại tướng quân nhà ta mở ra cho ngươi xem?

Đội trưởng phản quân khó xử nói:

- Thực sự có lỗi, không có giấy tờ, tỵ chức không thể cho đi được.

Kỳ Lân ngẩng đầu nhìn, phản quân trên tường thành đều đang cúi người nhìn xuống, có không ít người giương cung tên. Khoảng cách tới cửa thành còn vài chục bước, cho nên chưa tới lúc động thủ. Nếu chẳng may bị ngăn cản, phản quân đóng cửa thành lại, thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Kỳ Lân trầm mặc một lúc, lấy một túi tiền nhỏ từ trong ngực:

- Chúng ta đều là thủ hạ của Định Tây Vương, đều là huynh đệ với nhau, đâu cần phải khó xử nhau làm gì. Ta biết rằng đây là trách nhiệm của ngươi, nhưng ta cũng phải phụng mệnh làm việc. Trong xe ngựa là một vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương mà Đại tướng quân tìm thấy, lệnh cho ta hộ tống hiến cho Định Tây Vương. Đại tướng quân đã phân phó, nếu cô gái này xảy ra chuyện gì thì huynh đệ bọn ta không giữ được đầu trên cổ. Bọn ta chỉ đi ngang qua mà thôi, nếu như ngươi lo lắng, thì gọi tướng quân thủ thành của các ngươi tới đây, ta tự mình nói với hắn.

Vị đội trưởng này nhận lấy túi tiền, suy nghĩ một lát liền biết phân lượng của túi tiền này vừa đủ. Theo như xúc cảm phán đoán, thì trong túi không phải là đồng tiền, mà là bạc.

- Cái này…không bằng như vậy đi.

Đội trưởng phản quân cười cười:

- Tướng quân và thủ hạ của ngài giao ra binh khí, đợi cho ngài ra khỏi thành thì chúng tôi sẽ trả lại.

- Lớn mật!

Thân binh của Kỳ Lân cả giận nói:

- Xem ai dám tước binh khí của bọn ta!

Kỳ Lân lạnh lùng nói:

- Ngươi nên biết, giao ra binh khí có ý nghĩa thế nào với một người lính rồi đấy. Ta kính trọng ngươi vì ngươi làm tròn bổn phận của mình, cho nên bọn ta sẽ đi đường vòng, không vào thành nữa. Tuy nhiên, đợi tới khi gặp được Định Tây Vương, ta sẽ kể chuyện này với ngài ấy, để ngài ấy biết thành tích của ngươi!

Lời này khiến vị đội trưởng hoảng sợ, vội vàng nói:

- Xin tướng quân bớt giận, nếu không ngài ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, ta đi xin chỉ thị của tướng quân bọn ta đã?

- Lăn.

Kỳ Lân khoát tay, nhảy xuống chiến mã, khoanh tay đứng ở ngoài cửa thành.

Ngoài cửa thành có chừng bốn tới năm mươi phản quân, phía sau cửa thành có ít nhất hai mươi. Nếu như ra tay chậm, thì những phản quân phía sau cửa thành sẽ lập tức đóng cửa thành lại. Cho nên cơ hội thích hợp nhất, chính là đợi tới sau cửa thành thì mới động thủ, sau đó chiếm cứ cánh cửa, ngăn cản tướng lĩnh phản quân cướp lại.

- Đợi đã!

Kỳ Lân gọi lại đội trưởng phản quân:

- Người của ta có thể lưu lại ở ngoài cửa, nhưng cô nương ở trong xe ngựa rất tôn quý, có thể để phu xe di chuyển xe ngựa tới sau cửa thành để tránh nắng không.

Đội trưởng này do dự một lát mới gật đầu:

- Không thành vấn đề! Tuy nhiên những người khác không thể tới. Chỉ có thể để phu xe di chuyển xe ngựa tới cửa thành, hơn nữa không thể vào trong thành mà phải dừng ở đó!

Kỳ Lân gật đầu, khóe miệng hơi nhếch.





Phu xe vội vàng điều khiển xe ngựa đi tới sau cửa thành. Tất cả phản quân phòng vệ đều nhìn chằm chằm vào xe ngựa, dường như muốn nhìn xuyên qua thùng xe để xem mỹ nhân tuyệt sắc có bộ dáng như thế nào, mà khiến cho Ân Phá Sơn phải phái binh lính hộ tống ngàn dặm xa xôi hiến cho Định Tây Vương. Đây nhất định là một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành rồi.

Đám binh lính ngứa ngáy khó nhịn, đôi mắt trông mong cô nàng kia đi xuống xe. Nữ nhân như vậy đã định trước là cả đời bọn họ sẽ không có, nhưng ai mà chả thích cái đẹp, được nhìn thôi là thỏa mãn rồi. Đội trưởng phản quân đi vào thành xin mệnh lệnh của tướng quân, đám lính vô thức tới gần xe ngựa, có người hít hà, dường như muốn gửi thấy mùi mỹ nhân trong xe.

Tuy rằng bọn họ chờ mong, nhưng bọn họ cũng biết rằng nàng kia nhất định sẽ không xuống xe.

Nhưng vừa lúc đó, cửa xe ngựa vang lên một tiếng, đám phản quân lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm vào cửa xe. Bọn họ đang mong đợi một đôi tay ngọc ngà vén mành lên, sau đó sẽ là nữ tử có thể khiến người ta nằm giấc mộng xuân trong hai mươi năm đi ra.

Bọn họ đang chờ đợi sự rung động đó.

Tuy bọn họ đã ảo tưởng dung mạo của nàng kia, nhưng lúc người đi ra ngoài vẫn khiến bọn họ rung động, rung động tột đỉnh!

Bởi vì người đi ra, là một nam tử

Không những là nam tử, còn là một nam tử cao chừng hai thước, cường tráng mạnh mẽ, để bộ râu quai nón. Nam tử này đi ra xe ngựa, thật giống như một ngọn núi chợt xuất hiện trước mặt phản quân.

Sau đó nam tử có diện mạo tục tằn này mỉm cười, hỏi những phản quân:

- Ta đẹp không?

Đang lúc phản quân ngây người, thì có một tia sáng thoát ra từ trong tay y, mười mấy phản quân vây quanh đó cơ hồ đồng thời ngồi xổm xuống che mắt.

Đó là kim may.

Nam tử đó tất nhiên là Nhiếp Tiểu Cúc.

Sau khi dùng kim may đả thương người, y liền trở lại xe ngựa lấy ra một thanh trảm mã đao to như cái ván cửa, quét một cái đã chém đứt eo của bốn, năm phản quân. Nam tử như tòa thiết tháp này luôn khiến người ta bất ngờ. Bất kỳ người nào lần đầu tiên nhìn thấy y, đều sẽ không ngờ rằng một nam tử cao lớn như vậy lại thích thêu thùa, hơn nữa vũ khí là một cây kim châm. Tới lúc mọi người thích ứng với cây kim châm, y lại thể hiện một mặt khác.

Chuôi trảm mã đao này quá lớn, mũi đao dài hơn một thước rưỡi, rộng gần hai thước, nhìn đâu giống một thanh đao, mà giống một cánh cửa hơn.

Y vừa động thủ, Kỳ Lân lập tức gỡ côn đồng từ chiến mã xuống, một côn đánh ngã 3 phản quân trước mặt, lại một côn đánh u đầu một binh lính. Y tiến nhanh về phía trước, côn đồng đánh vào ngực một binh lính phản quân, phốc, côn đồng xuyên qua ngực. Kỳ Lân vung côn đồng lên, thi thể treo trên côn đồng đánh ngã hai phản quân.

Tinh nhuệ Sơn Tự Doanh phía sau y lập tức động thủ, rút hoành đao xông về phía trước. Những phản quân này căn bản không kịp phản ứng, trong khoảnh khắc đã bị tịnh nhuệ của Sơn Tự Doanh chém ngã hai, ba mươi người.

Quân coi giữ trên tường thành hoảng sợ, lập tức có người thổi kèn. Đám cung tiễn thủ đang muốn bắn tên thì đã chậm, bởi vì tất cả binh sĩ Sơn Tự Doanh đã đi theo Kỳ Lân tiến tới sau cửa thành.

Tiếng kèn thê lương vang lên, phản quân phòng ngự trong huyện Cầu An lập tức cả kinh.

Không nói tới người khác, ngay cả Kỳ Lân cũng bị dọa bởi thanh trảm mã đao của Nhiếp Tiểu Cúc. Tuy Nhiếp Tiểu Cúc có thân hình không kém hơn y là bao nhiêu, nhưng Kỳ Lân nhìn vẫn không tự nhiên. Dù sao một nam tử tục tằn như vậy lúc rảnh rỗi chỉ biết ngồi yên lặng thêu thùa, là một chuyện khiến người ta khó mà tiếp nhận. Nhưng lúc này Nhiếp Tiểu Cúc múa đao giết địch, Kỳ Lân nhìn càng không thích ứng.

Đao thế quá khí phách.

Trảm mã đao nặng như vậy, người bình thường là không vung lên nổi.

Mũi đao quét ngang, dễ dàng chém rụng đầu người, máu tuôn xối xả. Nhiếp Tiểu Cúc đi nhanh về phía trước, một đao chém bay nửa người một phản quân, một đao nữa ché phản quân thành hai mảnh. Mũi đao từ đỉnh đầu đi xuống, máu me nhầy nhụa cùng mùi hôi thối lập tức đổ ầm xuống đất.

Nhiếp Tiểu Cúc giẫm lên nội tạng địch nhân, bước nhanh về phía trước.

- Giữ cửa thành.

Kỳ Lân đuổi kịp bước tiến của Nhiếp Tiểu Cúc, la lớn:

- Trước khi tướng quân dẫn binh tới, cho dù tất cả chúng ta đều chết trận cũng không thể lùi về phía sau một bước!

- Vâng!

Gần một trăm nam tử đồng thanh lên tiếng, cầm đao tiến lên. Hai mươi mấy phản quân ở phía sau cổng thành làm sao chống đỡ được thế công, còn chưa ra tay đã bị Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc giết chết.

Hai người đứng ở hai bên cổng thành, cơ hồ đã phong kín cửa thành lại.

Nhiếp Tiểu Cúc liếc nhìn Kỳ Lân một cái, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ khiêu khích. Kỳ Lân hừ lạnh một tiếng, nắm chặt côn đồng trong tay:

- Chớ cho rằng thay kim châm bằng trảm mã đao là ngươi có thể giết được nhiều người hơn ta!

Nhiếp Tiểu Cúc không đáp, vung trảm mã đao chém phản quân xông tới thành hai nửa.

Kỳ Lân không cam lòng yếu thế, côn đồng xoay tròn như bánh xe, phản quân xông tới lập tức bị đánh cho xương cốt vỡ vụn. Hai kẻ như hung thần ác sát đứng ở chỗ nay, ai có thể tới gần?

Theo tiếng kèn không ngừng vang lên, rất nhiều phản quân trong thành đều chạy tới. Cung tiễn thủ ở xa xa bắt đầu bắn tên, binh lính Sơn Tự Doanh lập tức lấy cự thuẫn ở trong xe ngựa tạo thành một hàng, bảo vệ Nhiếp Tiểu Cúc và Kỳ Lân ở phía sau. Không bao lâu, phía trên cự thuẫn đã có một tầng tên.

- Giết bọn chúng!

Tướng quân thủ thành giận dữ hô.

Mấy trăm binh linh phản quân kêu gào xông về phía trước. Đợi mưa tên dừng lại, Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc ngồi thẳng dậy, trảm mã đao và côn đồng bay múa. Bên ngoài thuẫn trận là chân cụt, tay đứt. Phản quân chết một tầng lại bổ sung một tầng, không bao lâu thi thể ở phía trước hai người đã chất thành một đống cao chừng nửa người!

Có hai tòa tháp đứng ở đó, ai có thể phá được?
Bình Luận (0)
Comment