Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 441

Tòa nhà Trần gia có tường cao chắc chắn, phòng ngự kín kẽ, bên ngoài có một rãnh mương, một khi cửa chính kéo lên thì rất khó tấn công được. Hơn nữa tư binh của Trần gia được huấn luyện khá bài bản, bắn cung thành thục, cho nên Dương Tự doanh chịu không ít thiệt thòi. Liên tục xông lên hai lần vẫn không thể tới gần tường, tổn thất trăm người.

Dù sao Lục Phong Hầu không phải người trải qua hàng trăm trận chiến, luận về khả năng chỉ huy còn kém Trần Bàn Sơn rất nhiều. Tốt xấu Trần Bàn Sơn đã ở Tả Tiền Vệ mười mấy năm, kiến thức phong phú hơn Lục Phong Hầu nhiều lắm. May mà Lục Phong Hầu không phải là một kẻ lỗ mãng bất chấp hậu quả, biết đại viện Trần gia khó gặm liền không cứng chọi cứng nữa.

Sau một hồi quan sát tỉ mỉ, Phương Giải cưỡi ngựa đi một vòng quanh đại viện Trần gia.

- Cứng rắn công vào không phải là không được, nhưng thương vong quá lớn.

Tôn Khai Đạo thấy Phương Giải cau mày, đi tới trước nói:

- Tỵ chức thấy, chúng ta công phá huyện thành Cầu An khá nhanh, cho nên thời gian còn dư dả. Không bằng dùng cự thuẫn yểm hộ, để cho tù binh phản quân cầm bao cát lấp mương rãnh ở bên ngoài. Tường viện dù cao nhưng cung tiễn thủ của Trần gia cũng có hạn. Sau khi lấp đầy một đoạn rãnh mương, liền lấy tiễn trận áp chế, có thể hạ được tòa nhà này.

Phương Giải gật đầu:

- Kế hoạch này không tồi. Đi nói với đám tù binh kia, mỗi người ném được một túi có thể miễn chết. Kẻ nào không phục tùng, chém.

Lục Phong Hầu lập tức mang người đi làm, áp tải hơn một nghìn phản quân tới. Mặc dù nha môn huyện Cầu An không còn tồn lương thực, nhưng trong phủ kho còn có không ít bao tải. Dù đám binh lính phản quân này không tình nguyện, nhưng không ai muốn chết. Dưới sự yểm hộ của cự thuẫn, mang theo bao tải chứa đất cát xông về phía trước.

Tư binh trên tường viện Trần gia không ngừng bắn tên xuống, nhưng dù sao nhân số có hạn, sau khi phản quân tổn thất hai trăm người, rất nhanh đã lấp đầy một đoạn dài rãnh mương. Cung tiễn thủ của Sơn Tự Doanh bắt đầu ép về phía trước, trong tay cũng là cung cứng của Đại Tùy, nhưng số lượng hiển nhiên là chiếm ưu thế tuyệt đối.

Lúc trước Đoạn Tranh vì khâm phục Phương Giải và dân dũng Hoàng Dương Đạo, nên phân phối rất nhiều vật tư từ Thủy sư cho Sơn Tự Doanh. Mũi tên như châu chấu bay lên tường viện, tư binh Trần gia rất nhanh bị áp chế không nhấc đầu lên nổi. Lục Phong Hầu thấy cơ hội đã tới, tự mình dẫn theo binh lính xông lên.

Binh sĩ Sơn Tự Doanh có mang theo thang, tuy đơn sơ nhưng đủ để đi lên tường viện. Lúc trước tổn thất hơn một trăm huynh đệ, lửa giận mắc nghẹn trong lòng Lục Phong Hầu. Miệng ngậm hoành đao, một tay giơ lá chắn, một tay bắc thang trèo lên trên. Mưa tên bên Sơn Tự Doanh vừa mới dừng, tư binh Trần gia lập tức đánh trả. Không ít binh lính Sơn Tự Doanh bị bắn ngã xuống thang, đập mạnh xuống đất.

Đội ngũ của Phương Giải thiếu nhất chính là khí giới công thành, cho nên tấn công có vẻ vô cùng khó khăn. Thang đủ dài nhưng không được chắc chắn cho lắm, trèo lên không ngừng lung lay. Mà tư binh Trần gia hiển nhiên đã có sự chuẩn bị với kiểu tấn công như vậy, cho nên thi triển tất cả thủ đoạn phòng ngự ra.

Vài tư binh dùng câu liêm hợp lức đẩy cây thang, binh lính đang trèo bị ngã xuống, không ít người dù không chết, nhưng thời gian ngắn mất đi sức chiến đấu.

- Tưới dầu đốt lửa!

Cháu trai trưởng của Trần gia Trần Định Nam lạnh lùng hô một tiếng. Đám tư binh lập tức tạt dầu sôi xuống, liền có mười mấy binh lính Dương Tự doanh bị dầu sôi xối lên, tiếng kêu rên đầy thê lương. Chỗ bị dầu đổ trúng nổi lên bong bóng. Có người bị xối vào mặt, cả khuôn mặt bóc ra, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.

- Hỏa tiễn!

Trần Định Nam lại phân phó một câu, tư binh bọc vải dầu vào mũi tên, đốt rồi bắn xuống. Phía dưới tường viện lập tức biến thành biển lửa. Chí ít có ba, bốn mươi binh lính Dương Tự doanh bị lửa lớn cuốn vào, mắt thấy không sống.

Lục Phong Hầu lại tổn thất năm, sáu mươi người, bị biển lửa bức về.

- Như vậy không được!

Trần Bàn Sơn vội vàng nói:

- Người của Trần gia chuẩn bị đầy đủ, cường công như vậy sẽ tổn thất quá lớn.

- Bọn họ dùng lửa, chúng ta cũng dùng lửa.

Phương Giải khoát tay phân phó:

- Đừng tiếc tên, đốt cái tòa nhà này cho ta.

Mấy trăm cung tiễn thủ lập tức đứng dậy, bọc đầu mũi tên đốt rồi bắn. Tường viện lập tức vang lên tiếng khóc thét. Đám cung tiễn thủ không gián đoạn bắn tên, ngăn cản hoàn toàn tư binh của Trần gia lại. Rất nhanh trong viện đã có ngọn lửa dâng lên. Dù sao tòa nhà này phần lớn là xây bằng gỗ, có một số phòng còn để nóc bằng cỏ tranh, cho nên ngọn lửa trong viện càng ngày càng lớn.

Có thể nghe thấy tiếng la hét ở bên trong viện, hiển nhiên là đang kêu gọi dùng nước dập tắt lửa.

Trần Định Nam nhìn quan quân bao vây bên ngoài, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.

- Thiếu gia!

Một người hầu trẻ tuổi chạy tới, thở hổn hển nói:

- Lão thái gia hỏi, thiếu gia có nắm chắc đẩy lui quân địch không? Lão thái gia nói, vây quanh tòa nhà dù sao cũng không phải là loạn phỉ hay là người Mông Nguyên, mà là quan quân Đại Tùy. Nếu thực sự không kiên trì nổi, lão thái gia nói nguyện ý chi tiền mua bình an. Xem ra những kẻ vây ở ngoài chỉ muốn lương thảo tiếp tế trong nhà chúng ta. Chỉ cần không chạm tới gốc thì có thể thương lượng được. Lão thái gia nói, nếu chọc giận người bên ngoài, có thể khiến Trần gia phải diệt môn.

Trần Định Nam biết lão thái gia lo lắng không phải là không có đạo lý. Quan quân phía ngoài đông hơn bên mình ít nhất chục lần. Y có tự tin dựa vào năm trăm tư binh mà tự tay mình huấn luyện này đánh bại gấp năm thậm chí gấp mười loạn phỉ hoặc phản quân, nhưng không nắm chắc chống đỡ nổi thế công của quan quân.

Nếu chống cự quá ác, quan quân tổn thất quá lớn, vậy thì một khi bị công phá, Trần gia sẽ lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

- Đi nói với lão thái gia, ta tự có chừng mực.

Trần Định Nam nhíu mày phân phó, sau đó quay lại hô:

- Bảo mọi người hất nước lên tường viện, đừng để lửa lớn làm ảnh hưởng tới lão thái gia!

Người phía dưới đáp ứng, những người không tham gia chiến đấu đều bận rộn dập lửa.

Phương Giải nhìn tư binh trên tường viện không nhấc đầu lên nổi, quay lại phân phó:

- Bảo những tù binh kia tiếp tục vùi bao tải, mở ra một con đường lớn.

Tôn Khai Đạo vốn định đề nghị như vậy, thấy Phương Giải cũng nghĩ tới, trong lòng liền vui vẻ. Từ điểm này có thể nhìn ra được, mình đầu nhập vào tướng quân trẻ tuổi này là một quyết định đứng đắn.





Dưới sự áp chế của cung tiễn thủ, tù binh phản quân bắt đầu chồng bao tải ở bên ngoài tường viện. hơn một nghìn người chạy tới chạy lui, bao tải chất đống càng ngày càng cao. Trần Định Nam nhìn đám phản quân ra sức vì kẻ địch để bảo toàn mạng sống, cúi đầu mắng một câu.

- Tạt dầu vài bao tải, phóng lửa đốt!

Y lớn tiếng phân phó.

Tư binh Trần gia mạo hiểm mưa tên xách chảo dầu đổ lên đống bao tải. Phần lớn vừa mới lộ đầu đã bị cung tiễn thủ của Sơn Tự Doanh bắn ngã. Nhưng dù sao bọn họ chỉ nhắm vào bao tải, sau khi tổn thất hai, ba mươi người vẫn đốt được đống bao tải.

- Bảo tù binh phản quân đổ bùn ướt lên trên.

Phương Giải chỉ tay hạ lệnh.

Binh sĩ Sơn Tự Doanh đi tìm nước và bùn, tù binh phản quân xách thùng đựng đầy bùn ướt đi tới bao tải. Bởi vì chiếm ưu thế về nhân số, hơn nữa có thêm cung tiễn thủ của Sơn Tự Doanh yểm hộ, nên ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt.

Một canh giờ sau, một con đường bằng bao tải chứa đất rộng chừng ba thước đã hình thành. Lục Phong Hầu thở ra một hơi, cởi áo ra, cầm hoành đao dẫn theo binh lính xông lên. Trên tường viện, phần lớn tư binh đã tập kết lại, cung tiễn thủ không ngừng ngẩng đầu bắn. Nhưng vì bị áp chế, cho nên bắn không chuẩn. Lục Phong Hầu dẫn theo người xông lên từ con đường mới đắp, rất nhanh tới gần tường viện.

- Thân binh đâu?

Trần Định Nam cầm mã sóc lên, chừng năm, sáu mươi người phía sau hô lên hưởng ứng. Y vung mã sóc về phía trước, nhảy xuống tường thành, theo con đường vừa mới đặp ngăn cản Lục Phong Hầu:

- Đi theo ta ngăn cản quân địch!

- Vâng!

Mười mấy nam tử lao theo y, hợp thành một trận hình mũi tên chỉnh tề.

Lục Phong Hầu thấy cái tên mặc áo giáp tự mình đi xuống, hai mắt cũng đỏ lên, rống một tiếng, vọt tới. Trần Định Nam vung mã sóc đập xuống, Lục Phong Hầu hai tay cầm đao đỡ lấy. Keng một tiếng, hai cánh tay chấn động. Thiếu niên thoạt nhìn tuấn tú lãnh ngạo kia, lại có khí lực rất lớn.

Trần Định Nam khiến Lục Phong Hầu chấn động phải lùi một bước, mã sóc lập tức đâm thẳng. Mã sóc trong tay y giống như một con giao long, tốc độ nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã đâm bảy, tám phát. Võ nghệ của Lục Phong Hầu cũng không tính là xuất chúng, cho nên ngay lập tức bị mã sóc ép cho luống cuống tay chân. Hoành đao không ngừng ngăn cản, mặc dù không bị đâm trúng nhưng cực kỳ nguy hiểm.

Trần Định Nam nhìn chuẩn một sơ hở, đâm vào vai của Lục Phong Hầu, sau đó vung một cái đẩy Lục Phong Hầu rơi xuống. Nếu không phải phía dưới có chồng chất thi thể, thì Lục Phong Hầu đã gãy xương rồi. Trên bả vai có một lỗ máu, máu từ đó phun ra như suối.

- Xuân Cô, đi theo ta.

Phương Giải thấy Lục Phong Hầu thất bại, liền nhấc Triều Lộ đao lên vọt tới phía trước. Mười người Xuân Cô lập tức đuổi theo Phương Giải, nhấc đại mạch đao lên. Dưới ánh mặt trời, áo giáp vàng và đại mạch đao phát ra ánh sáng chói mắt, khí thế trên người lập tức lan tỏa.

Phương Giải không mặc áo giáp trên người, cầm theo Triều Lộ đao đi tuốt đằng trước. Thỉnh thoảng có tên bay tới, Phương Giải tùy tiện vung đao đẩy tên đi.

Trần Định Nam dẫn theo thân binh xung phong, ỷ vào ưu thế địa hình và võ nghệ cao cường, đánh cho ba trăm binh lính Dương Tự doanh liên tiếp lui về phía sau. Trần Định Nam từ trên cao đánh xuống, Dương Tự doanh từ dưới đánh lên vốn đã chịu thiệt. Hơn nữa đám tư binh biết nếu thất bại có lẽ sẽ không còn đường sống, cho nên ai cũng anh dũng lao về phía trước.

Bức được binh lính Dương Tự doanh đi xuống, Trần Định Nam lập tức dẫn theo người rút lui. Còn chưa trở lại tường thành, thì y liền nhìn thấy nam tử mặc áo choàng đen kia vọt tới bên này, bước đi mạnh mẽ như rồng!

Lúc nhìn thấy thanh niên mặc áo choàng đen và mười binh lính khôi ngô, y lập tức nhíu mày.

Y lau mồ hôi trên trán, trầm mặc một lúc rồi có chút buồn bã nói:

- Đi nói với lão thái gia, hiện tại có thể chuẩn bị tiền bạc được rồi.

Y cởi mũ sắt xuống, đứng ở trên tường viện hướng Phương Giải, hô:

- Tướng quân bên ngoài viện, ta có mấy lời muốn nói!

Phương Giải và mười Cấp Sự Doanh đang xông lên, nghe thấy vậy hơi dừng lại chút.

Thoạt nhìn hắn đang do dự, nhưng rất nhanh lại bước lên.

Ánh mắt của Trần Định Nam thay đổi, lâp tức lại đội mũ sắt vào:

- Tướng quân đâu cần tiếp tục chém giết nữa, chỉ tổ chết thêm người thôi! Trần gia chống cự cũng là bất đắc dĩ, mong tướng quân thứ lỗi!

Phương Giải vẫn xoải bước về phía trước, không nói một lời.

Vừa lúc này, lão thái gia Trần gia đã hơn bảy mươi tuổi được người dìu đi lên tường viện. Lão thái gia thấy quan quân đông nghìn nghịt bên ngoài, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận và lo lắng. Ông ta hiểu ý của cháu trai, nhưng có thể thấy cháu trai đã làm hơi quá.

- Cháu lui ra đi!

Ông ta lạnh giọng phân phó Trần Định Nam một tiếng, thoát khỏi dìu dắt của người hầu, bước nhanh lên tường viện:

- Vị tướng quân phía trước xin dừng bước, lão hủ nguyện hàng!
Bình Luận (0)
Comment