Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 446

Ngay cả đứng Thích Nguyên cũng có chút gian nan. Bị trúng hai chiêu mạnh mẽ của La Diệu, cho dù y có tu vị Thiên Tôn cũng hông chịu được. Nếu đổi thành người đại tu hành bình thường, thì đã bị hai chiêu của La Diệu đánh nát vụn rồi. Tới cấp bậc người đại tu hành như bọn họ, giơ tay nhấc chân đều có thể khai sơn phá thạch. Chiêu thức nhìn như rất đơn giản, kỳ thực uy lực vô cùng.

- Ngươi vẫn quá nóng vội.

La Diệu nhìn Thích Nguyên, có chút tiếc nuối, nói:

- Ta mất nhiều năm để kìm giữ tham vọng của mình, tìm kiếm thời cơ thích hợp nhất mới quật khởi, thậm chí đã chuẩn bị cả đời có thể sẽ không có thời cơ nào…Cho nên mười mấy năm trước lúc ta còn đang cải tạo thân thể, nếu Đại Tùy vẫn thịnh thế liên tục như vậy, ta sẽ không có cơ hội nào. Ta có thể nhịn được, nhưng ngươi lại không thể…Thế gian này đâu có thành công nào tới nhanh chóng? Nhất là tham vọng lớn như vậy.

Y vươn tay, trong lòng bàn tay có màu vàng lóe ra.

Ánh mắt của Thích Nguyên thay đổi, vô thức tránh đi. Nhưng y đang bị thương, phản ứng cũng chậm đi. Ánh sáng màu vàng nhạt này chạm mạnh vào vai y, két một tiếng, cánh tay trái lập tức bị giật xuống. Phải biết rằng Thích Nguyên dùng đan dược cải tạo thể chất của La Văn, gần như là kim thân bất diệt, có thể giật một cánh tay của y, cần kình khí mạnh cỡ nào?

Máu phun ra như suối từ cánh tay bị cụt, rất nhanh liền làm ướt nửa người y.

- Ngươi chiếm thể xác của tên súc sinh kia, còn chưa đợi dung hợp hoàn mỹ đã động thủ, thật quá ngu ngốc rồi.

La Diệu tiếp tục bước về phía trước, bình tĩnh nói:

- Ngươi có biết vì sao ta không động vào ngươi, cũng không động vào tạp chủng La Văn kia không? Bởi vì Phương Giải đã thuộc về ta, ngươi chỉ còn có thể lựa chọn một mình La Văn. Mà nếu ta giết La Văn đi, thì thê tử của ta sẽ oán hận ta sâu hơn. Cả đời này điều duy nhất mà ta không muốn mất đi chính là thê tử của ta. Cho nên, cho dù nàng và Bác Xích tư thông với nhau, ta cũng làm bộ như không biết.

- Năm đó ta giao bí thuật kế thừa của Minh Vương cho ngươi, ta biết sớm muộn gì có một ngày ngươi cũng dùng tới. Mà ở Phật tông, ngươi tìm không thấy một thể xác nào để thay thế. Những Phật tử được bảo vệ gắt gao, ngươi chỉ có thể tìm ở bên ngoài. Nhưng thế gian này không có nhiều thể chất hợp ý của ngươi, ngươi nóng vội, cho nên ngươi hoặc là lựa chọn Phương Giải, hoặc là lựa chọn La Văn. Ta tùy ý để ngươi giết La Văn, rồi ta lại giết ngươi, như vậy thê tử của ta sẽ không đổ lỗi cho ta.

Thích Nguyên nhổ một bụm máu, cười lạnh nói:

- Lừa mình dối người mà thôi, thê tử của ngươi sẽ tin tưởng ta chiếm thể xác của La Văn?

- Ngươi giết Chiêm Diệu.

La Diệu cười cười nói:

- La Văn có thể giết được Chiêm Diệu không? Ngay cả một chuyện như khởi tử hồi sinh nàng ấy còn tin, có cớ nào nàng ấy không tin lời ta nói?

- Hóa ra…ngay cả Chiêm Diệu đều là vật hy sinh của ngươi.

Khóe miệng của Thích Nguyên co quắp lại, y rung động với tính toán âm tàn của La Diệu.

- Chiêm Diệu là người đứng đầu trong La Môn Thập Kiệt, qua nhiều năm như vậy, lúc ta không ở trong quân, mọi việc đều do y làm chủ. Y là một người trung thành với ta, nhưng uy vọng của y ở trong quân đội quá cao, đã chạm tới quyền uy tuyệt đối của ta rồi. Lần này dù không mượn tay ngươi giết y, sớm muộn gì thì ta vẫn giết y. Ta có thể bồi dưỡng được một Chiêm Diệu, thì có thể bồi dưỡng thêm người thứ hai, thứ ba. Ta có thể bồi dưỡng được La Môn Thập Kiệt, thì tất nhiên cũng có thể bồi dưỡng được trăm kiệt, nghìn kiệt. Như vậy, những người có bản lĩnh sẽ càng thêm liều mạng, bởi vì bọn họ muốn trở thành Chiêm Diệu.

- Chết một người, lại nâng một người, sau đó lại chết một người, nâng một người.

La Diệu lạnh nhạt nói

- Lăp lại như thế, mới không ngừng có người tài năng hiệu lực cho ta.

Thích Nguyên lui về đằng sau, băng bó miệng vết thương, lạnh lùng nói:

- Người như ngươi, sớm muộn gì cũng bị trời diệt.

La Diệu cất tiếng cười to:

- Bị trời diệt? Ta còn đang nghĩ diệt trời đây…Cho dù ta bị trời diệt, thì cũng là vinh quang rất lớn. Thế gian này có mấy người có thể bị ông trời để ý tới? Lúc một người gửi hy vọng vào ông trời có thể giết kẻ thù thay mình, kỳ thực người đó đã tuyệt vọng…Thích Nguyên, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ngươi rất hèn mọn sao?

Thích Nguyên hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:

- Đúng vậy, ngươi nói ta quá nóng lòng, ta thừa nhận. Nếu ta đợi thêm mấy tháng, đợi khi thân thể này dung hợp hoàn mỹ, thì ngươi chưa chắc thắng ta dễ dàng như vậy. Nhưng…La Diệu, ngươi rất tự đại, sớm muộn gì ngươi cũng thua vì tự đại.

- Đây là chuyện về sau.

La Diệu tùy ý phất tay, một điểm màu đỏ xuất hiện trên cánh tay cụt kia, cánh tay cụt lập tức bốc cháy, phát ra mùi thịt cháy khét lẹt.

- Hiện tại vì sao ta không thể đắc ý? Thật giống như Minh Vương của Phật tông vậy, thắng phải làm bộ dường như không có việc gì, thua thì làm bộ như không thèm để ý, thật là mệt mỏi! Ta không phải là Minh Vương, ta có thất tình lục dục. Nếu ta nắm chắc thắng lợi trong tay, dựa vào cái gì không thể bất chấp mọi thứ mà kiêu ngạo?

La Diệu trừng mắt nhìn, trước ngực Thích Nguyên nhiều hơn một vết thương.

Bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên cũng không có nhiều máu chảy ra từ miệng vết thương. Cũng vì chỗ cụt tay rất đau, cho nên Thích Nguyên cũng không cảm thấy đau đớn từ chỗ vết thương mang tới.

La Diệu nhíu mày, trên người Thích Nguyên lại có thêm một vết thương.

Y chỉ cần dùng ánh mắt là có thể gây tổn thương.

- Thiên Tôn Phật tông, ở Tây Vực được coi như là thần linh muôn người quỳ bái. Nhưng ở trước mặt ta, ngươi chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ. Đương nhiên, dù ngươi quỳ xuống ta cũng sẽ không tha cho ngươi. Năm đó ngươi tha cho ta vì ta quỳ xuống, cho nên nhiều năm sau ta trở thành sát tinh của ngươi…Sai lầm ngu ngốc như vậy, ta sẽ không học ngươi.

- Đợi đã!

Thích Nguyên cảm nhận được sát ý của La Diệu, khoát tay nói:

- Năm đó ngươi lấy vật đổi mệnh, vì sao không thể nghe xem ta có cái gì để đổi mệnh của ta?

- Ngươi không có.

La Diệu giơ tay đẩy về phía trước, cơ thể của Thích Nguyên lại bị chấn động bay ra ngoài, đập mạnh vào một cây đại thụ. Cú đánh lần này rất mạnh, tới cây đại thụ cũng bị đụng gãy. Tán cây rậm rạp đổ ầm xuống đất, bụi bay mùi mịt.

- Mặc dù ngươi có, ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội. Rút kinh nghiệm từ năm đó, cho nên giết là giết, ta sẽ không nghe bất kỳ lý do gì.

Y giơ chân, giẫm lên ngực Thích Nguyên.

- Đại Luân Tự xảy ra nhiễu loạn lớn, Minh Vương đã không được.

Thích Nguyên gần như là hô lên, trong ánh mắt đầy cầu xin.





Nghe thấy câu này, ánh mắt của La Diệu rõ ràng lóe lên một cái, nhưng rất nhanh, y liền khôi phục bình tĩnh:

- Việc này có liên quan gì tới ta?

La Diệu dùng sức vào chân, chậm rãi chìm xuống. Thích Nguyên phải chịu áp lực quá lớn, lồng ngực phát ra tiếng răng rắc.

- Có.

Thích Nguyên khó nhọc nói:

- Trước khi nói những lời này, ta còn không dám xác định suy đoán của mình, nhưng sau khi ta nói ra, những thứ trong mắt ngươi làm ta hiểu được, ta đã đoán đúng. Hôm nay…chính vì đắc ý nên ngươi nói ra rất nhiều lời không cần phải nói. Mà ta cũng không phải kẻ ngu như lời ngươi nói.

Y nhìn La Diệu, thanh âm rất thấp nhưng rất nghiêm túc.

Nghe thấy những lời này, nét mặt La Diệu rốt cuộc thay đổi. Y nhìn khóe miệng mang ý cười của Thích Nguyên, cùng ánh mắt tuy tuyệt vọng nhưng có sự thỏa mãn của y, lắc lắc đầu:

- Ngươi đoán được, vậy thì càng đáng chết hơn.

- Hóa ra điều ngươi muốn chính là đùa bỡn thiên hạ này.

Thích Nguyên chợt cười to, sau đó gằn từng chữ:

- Nếu chắc chắn phải chết, thì sao ta không tận chức tận trách diễn vai của mình? Bằng không chẳng phải thất vọng trận tuồng mà ngươi đạo diễn này sao?

Nói xong câu đó, trong mắt y đầy sự quyết tuyệt.

La Diệu nhìn Thích Nguyên, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Y lập tức lui về phía sau. Vừa mới động niệm đã cách xa 30 trượng. Tốc độ của y đã vượt qua tốc độ nhìn của một người, căn bản không thể bắt giữ được thân ảnh của y. Lúc trước trong đại doanh của Tả Tiền Vệ, Phương Giải giết Văn Tiểu Đao, y di chuyển ra sau Văn Tiểu Đao lại nháy mắt li về. Trong lều lớn nhiều cao thủ như vậy nhưng không ai nhìn thấy. Mà lần này, tốc độ của y hiển nhiên còn nhanh hơn.

Máu chảy ra từ vết thương của Thích Nguyên không còn là màu đỏ nữa, mà là màu vàng.

Máu trở nên sền sệt, giống như nước sơn chảy rất chậm ra ngoài. Sau đó màu vàng càng ngày càng chói mặt, mà Thích Nguyên nằm trên mặt đất biến thành một mặt trời.

Lúc ánh mắt trời khiến người ta đau mắt, trong phạm vi 30 trượng biến thành một màu trắng xóa. Không có cái gì, chỉ có ánh sáng chói lóa khiến người ta nhìn vào phải mù mắt. Bên trong màu trắng đó, có những thân ảnh dần dần biến mất, đó là cây cối bị thiêu đốt.

Bên trong màu trắng tuyệt đối đó, không vật gì tồn tại được.

Lúc tia sáng trắng biến mất, trong vòng 30 trượng…không có một sự sống nào.

Đại địa biến thành khô cằn, cây cối biến thành tro tàn.

Ở phía trước chỗ Thích Nguyên nằm, xuất hiện một cái hố sâu cực lớn. Đất ở bốn phía của cái hố biến thành màu đen phát ra ánh sáng, cứng rắng nhưu nham thạch.

Không, nó chính là nham thạch.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi. Trong phạm vị 10m không còn cái gì nữa. Sau khi mặt trời cực nóng nổ tung, có thể đốt cháy hết thảy. Đó là sát chiêu mạnh nhất của Thiên Tôn Phật tông. Chưa kia chưa từng có người nào lĩnh hội qua uy lực khiến người ta hít thở không thông như vậy.

Phật tông lập giáo ngàn năm qua, đây vị Thiên Tôn đầu tiên thiêu đốt chính bản thân mình.

Thích Nguyên lấy thân hóa thành mặt trời.

La Diệu lùi lại cự ly vừa đúng, nhưng ở thời khắc cuối cùng vẫn không thể không lui thêm 10 trượng nữa. Trong vòng 30 trượng đất đai trở nên khô cằn, những thứ bên ngoài 30 trượng đều đang cháy. Cây cối xanh tươi trong nháy mắt đã bị cháy rụi, lửa lớn lan tràn rất xa.

Bên ngoài thân thể La Diệu xuất hiện một tầng ánh sáng trắng, ngăn cản không khí cực nóng ở bên ngoài. Nhưng dù vậy, quần áo trên người y vẫn nhăn nheo lại, là do bị sức nóng ảnh hưởng.

Đứng ở bên trong ngọn lửa lớn, nhìn cái hố sâu phía xa xa, sắc mặt của La Diệu có chút khó coi. Y cứ trầm mặc như vậy một hồi lâu, bỗng nhiên ho khan, ho rất kịch liệt. Y lấy một cái khăn tay cũng đã nhăn nhúm từ ống tay áo lau lau khóe miệng, sau đó y nhìn thấy khăn tay màu đỏ sẫm.

La Diệu nhíu mày, sau đó vung cái khăn đi. Khăn tay rời khỏi La Diệu, mới bay không được xa đã bốc cháy, rồi biến thành tro tàn.

La Diệu xoay người, đi hướng xa xa.

Y đi tới chỗ lúc đầu xuống ngựa, chỉ thấy trên mặt đất có một đống đen tuyền gì đó, phát ra mùi khét lẹt, còn có bộ xương màu đen.

Đó là thi thể chiến mã, chưa kịp kêu một tiếng cũng bị chết cháy.

Y đi bộ một đoạn rất xa rồi mới dừng lại. Y nhìn thấy Mạc tướng quân đang chờ mình ở ven đường.

- Không phải bảo ngươi về Ung Châu trước rồi sao?

La Diệu hơi cau mày hỏi.

Mạc tướng quân lắc đầu:

- Chiến đấu lớn như vậy, người bình thường cả đời, mấy đời đều không được trông thấy, ta làm sao có thể bỏ qua được? Ta chỉ sợ tu vị của mình thấp tới gần sẽ chịu chết, cho nên trốn xa một chút. Chiến đấu như vậy mà bỏ qua, sẽ tiếc nuối đến chết.

La Diệu không để ý tới, tiếp tục cất bước:

- Ngươi không nên để cho mình biết quá nhiều việc.

Mạc tướng quân không nhịn được cười:

- Ta đã biết đủ nhiều rồi, nhiều đến mức dù ta chết một trăm lần ta cũng không cảm thấy kỳ quái…Một vị Thiên Tôn của Phật tông a, cứ như vậy bị ngươi tiêu diệt…Ngươi có thể nói cho ta biết cảm giác hiện tại trong lòng ngươi không?

La Diệu quay đầu nhìn thoáng qua lửa lớn còn đang cháy, trầm mặc một lúc rồi rất nghiêm túc nói:

- Lần sau không thể nuôi quá mập…
Bình Luận (0)
Comment