Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 489

Hai mươi ngày liên tiếp không có việc gì làm, kỵ binh ở Ninh huyện gần như đi khắp mọi ngõ ngách. Không có quân lệnh của Phương Giải, ngoại trừ thám báo ra, không ai được phép ra khỏi thành. Tuy được hưởng thụ thời gian rảnh rỗi khó có được khi đang chiến sự, nhưng vẫn có chút nhàm chán. Lúc rảnh rỗi, Đại Khuyển hay mang cờ ca rô mà Phương Giải dạy hắn đi dạy cho không ít người, rất nhanh được truyền bá rộng rãi trong doanh. Cờ vây quá mức rườm rà, sâu sắc, cho nên một trò dễ học như cờ ca rô thường được mọi người tiếp nhận nhiệt tình.

Phương Giải đi trên đường, có thể tùy ý nhìn thấy các binh sĩ dùng gạch đá chơi cờ ca rô ở bên đường. Hắn rất thích cảm giác thoải mái trong sự khẩn trương này. Các thám báo được phái đi lục tục trở về, nhưng tin tức chỉ gói gọn trong phạm vi 2 tới 3 trăm dặm. Còn muốn biết tình hình ở Tương thành bên kia, thì còn cần ít nhất 10 ngày nữa.

Phương Giải ngoại trừ mỗi ngày tuần tra doanh trại ra, phần lớn thời gian đều đang tu hành.

Trở lại chỗ ở, Phương Giải mở cuốn sách mà Vạn Tinh Thần đưa đọc lại một cách cẩn thận. Tuy không thu hoạch được gì, nhưng hắn vẫn không có ý buông tha.

Cụ già kia tới hiện tại vẫn đứng ở nơi cao nhất của võ học trung nguyên. Thứ mà ông ấy đưa cho chắc chắn có giá trị của nó.

Nhìn những kinh mạch được miêu tả trên bức tranh, trong đầu Phương Giải dần dần xuất hiện một bức tranh hoàn chỉnh. Kinh mạch kia cũng như sống lại, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy nguyên khí lưu động. Mỗi lần nhìn Phương Giải đều có ảo giác đó, hoặc là vì hắn quá mức tập trung. Chỉ có điều, nhìn hướng đi của kinh mạch kia, Phương Giải vẫn không thu hoạch được gì.

Trầm Khuynh Phiến đẩy cửa đi vào, thuận tiện rót một chén trà cho Phương Giải.

- Có phát hiện được gì không?

Nàng ngồi đối diện với Phương Giải, chống cằm nhìn tiểu nam nhân của mình.

- Vẫn chưa.

Phương Giải lắc đầu:

- Ta vốn không có thiên phú tu hành, nếu không phải do có thể chất đặc thù, thì chỉ sợ đúng là một phế vật. Cuốn sách này ta đã xem qua xem lại không dưới trăm lần rồi, nhưng vẫn không tìm hiểu được bí mật cất giấu trong đó.

Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một lúc rồi nói:

- Phương thức tu hành mà huynh nói cho muội biết, tuy rằng gian khổ hơn, nhưng một khi nắm giữ được thì tăng tiến rất nhanh. Hơn nữa chiêu thức cũng uy lực hơn bình thường rất nhiều. Nếu phương thức tu hành của huynh đã đúng, vậy thì không cần phải đọc cuốn sách này nữa rồi, mà cứ dựa theo phương thức của mình mà tu hành.

Phương Giải nắm tay lại, tung một quyền về hướng cửa sổ.

Gốc cây già trủi lụi ở bên ngoài cửa sổ lập tức đung đưa, thân cây bị quyền phong đánh vỡ nát, vỏ cây bay tán loạn.

- Ta không có Khí Hải đan điền, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này tu hành. La Diệu nói đây mới là phương thức tu hành chính xác nhất của thế gian. Nhưng ta đã nói phương thức này với muội, Tiểu Yêu, Đại Khuyển, Kỳ Lân, thậm chí là Trác tiên sinh, mọi người đều hiểu, nhưng không ai nắm giữ được. Bởi vậy có thể thấy cái gọi là chính xác thì cũng có cực hạn, không phải ai cũng làm được.

- Không có Khí Hải…

Trầm Khuynh Phiến trầm tư một lát rồi nói:

- Phương thức tu hành của các tông môn giáo phái đại đồng mà tiểu dị, đều là thông qua hít thở nguyên khí thiên địa tiến vào đan điền Khí Hải, rèn luyện thành nội kình. Mà nội kình đi qua tất cả xương cốt tứ chi, lại rèn luyện thân thể. Nhục thể của huynh mạnh hơn người thường rất nhiều, cho dù là cường giả Cửu Phẩm cũng chưa chắc bằng được huynh. Cho nên…huynh đã lược bớt đi một bước, chính là không cần dùng nội kình rèn luyện kinh mạch, thân thể.

Nàng cau mày, bỗng nhiên nghĩ tới một việc:

- Huynh không có Khí Hải, nên không thể tồn trữ nội kình. Nội kình chảy ra từ Khí Hải rồi vận hành tới toàn thân, đây là phương pháp duy nhất để người tu hành nâng cao khí lực của mình. Mà bản thân Khí Hải tồn tại ở trong cơ thể con người, không cần nguyên khí thiên địa rèn luyện đã cường đại hơn các bộ phận khác. Nói một người có thiên phú tu hành tốt, không chỉ nói về ngộ tính, còn về độ lớn nhỏ của Khí Hải.

- Khí Hải và khí mạch là những thứ có sẵn trong cơ thể, không cần phải tu hành mới có được.

Phương Giải không hiểu ý của nàng:

- Điều đó có liên quan gì với việc ta tu hành?

Suy nghĩ của Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên trở nên rõ ràng:

- Tuy không có liên quan, nhưng nếu suy nghĩ theo một hướng khác thì lại có…Huynh không có Khí Hải, thân thể của huynh cũng không cần rèn luyện, điều này chứng tỏ cái gì?

Phương Giải hỏi:

- Chứng tỏ cái gì?

- Chứng tỏ không phải là huynh không có Khí Hải, mà là cả người huynh đều là Khí Hải.

Sau khi nói ra những lời này, bản thân Trầm Khuynh Phiến cũng giật mình.

- Ta hiểu ý của nàng!

Phương Giải gật đầu, nhưng không có sự vui sướng gì cả:

- Cho dù cơ thể của ta chính là một Khí Hải lớn hơn người tu hành bình thường rất nhiều, nhưng ta không thể thu nạp nguyên khí thiên địa vào cơ thể. Nói cách khác, dù Khí Hải của ta lớn hơn nữa cũng vô dụng, bởi vì ta không thể tồn trữ nội kình vào trong.

Trầm Khuynh Phiến nhìn cuốn sách đặt ở trước mặt Phương Giải, nhìn bản đồ kinh mạch vẽ trên đó, lâm vào trầm tư.

Sau khi nguyên khí thiên địa được đưa vào Khí Hải trong cơ thể, thì Khí Hải sẽ lưu trữ rồi vận chuyển tới toàn thân. Quá trình này, gọi là quá trình tu hành. Thân thể của Phương Giải không thể thu nạp được nguyên khí thiên địa. Nếu thân thể của hắn chính là Khí Hải, thì cũng chỉ là một kho hàng thật lớn nhưng vô dụng, không có chút ý nghĩa nào.

- Nội kình từ Khí Hải mà ra, vận hành toàn thân sau đó lại trở lại Khí Hải, vòng đi vòng lại như vậy, gọi là tu hành. Nếu cả người huynh chính là Khí Hải, vậy huynh nên vận hành nguyên khí thiên địa toàn thân như thế nào? Toàn thân của huynh ở chỗ nào?

Lời của Trầm Khuynh Phiến hơi tối nghĩa, nhưng Phương Giải đã hiểu.

Hắn suy nghĩ theo lối suy nghĩ của Trầm Khuynh Phiến, sau một lúc lâu, hai mắt của hắn bỗng sáng ngời:

- Dường như ta đã tìm được chút đầu mối…

Hắn lật tới cái trang có nói về thể chất giống với hắn, nhìn số lượng rất ít khí mạch và khí huyệt vẽ trên đó, sự tối tăm trong đầu như được khai sáng. Cảm giác này rất tinh tế, giống như là vượt qua hàng ngàn khó khăn thử thách rồi tới được điểm cuối.

- Nếu ta là Khí Hải, vậy nơi nào là thân thể của ta?

Phương Giải lẩm bẩm nói:

- Ta là Khí Hải, vậy thiên địa chính là thân thể của ta?





Phương Giải nhìn chằm chằm vào bức vẽ kinh mạch trên cuốn sách thật lâu, sau đó nhắm mắt lại cảm thụ kinh mạch của mình.

Hắn vươn tay, lập tức có một ngọn lửa dần hình thành trên lòng bàn tay. Đây giống như một phản ứng tự nhiên, hoàn toàn không cần tập trung suy nghĩ cũng có thể điều động được nguyên khí thiên địa. Chỉ cần Phương Giải khẽ động, thì ngọn lửa sẽ xuất hiện trên lòng bàn tay.

- Là cái này.

Phương Giải mở mắt ra, ngọn lửa trong lòng bàn tay lập tức biến mất. Hắn chỉ vào một đường kinh mạch trên bức tranh:

- Ta có thể cảm giác được, ngọn lửa tới từ đường kinh mạch này.

Trầm Khuynh Phiến nhìn hình vẽ, phát hiện kinh mạch vẽ trên bức tranh này đúng là rất ít, còn không bằng người tu hành bình thường, thậm chí còn không bằng một dân chúng. Người tu hành mới nhập phẩm, khí mạch trong cơ thể cũng nhiều hơn Phương Giải vài lần. Trầm Khuynh Phiến hiểu rất rõ cơ thể của mình, cho nên nàng xác định nếu trong thân thể của Phương Giải thực sự chỉ có số lượng khí mạch như vậy, thì khí mạch trong cơ thể của nàng còn hơn hắn gấp trăm lần.

Nàng vươn tay nắm lấy mạch môn của Phương Giải, cẩn thận cảm nhận rồi nói:

- Trong cơ thể của huynh chỉ có năm đường khí mạch, còn có hai đường là mới hình thành. Lúc ở Trường An huynh chỉ có hai khí mạch rưỡi, trong đó có một khí mạch như là ngõ cụt. Hiện tại, khí mạch bế tắc không những đã thẳng đường, mà còn có thên hai cái.

Phương Giải nhìn hình vẽ, sau đó căn cứ vào kinh mạch vẽ trên đó cảm nhận thân thể của mình.

Qua nửa canh giờ sau, hắn chậm rãi thở phào một cái:

- Ta tìm được khí mạch thứ hai ở chỗ nào rồi. Mất lâu như vậy mới tìm được thứ có sẵn trong cơ thể mình, đúng là cơ thể của mình mà còn không biết nhiều bằng người khác.

- Thử minh tưởng khí mạch mà huynh vừa cảm nhận được.

Trầm Khuynh Phiến lập tức nói.

Phương Giải gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư.

Trầm Khuynh Phiến ngồi thẳng người nhìn Phương Giải, lẳng lặng đợi Phương Giải có phát hiện mới với cơ thể của mình. Trầm Khuynh Phiến biết rằng ở mặt tu hành mình có kinh nghiệm hơn Phương Giải, nhưng kinh nghiệm đó lại không giúp gì được hắn. Ngay từ lúc đầu, phương thức tu hành của hai người đã khác nhau, về sau lại là Phương Giải dạy những cái có ích cho nàng.

Nàng nhìn vẻ mặt Phương Giải, như muốn bắt được cái gì đó từ vẻ mặt của hắn.

Cho nên, thẳng tới khi nàng cảm thấy hơi lạnh nàng mới để ý tới một việc khiến cho nàng phải há hốc miệng vì kinh ngạc. Có lẽ vì quá rung động mà nàng giơ tay bịt miệng mình lại, để cho mình không phát ra tiếng kinh hô.

Hai tay đặt ở trên bàn của Phương Giải, lúc này đã biến thành màu xanh đậm.

Một tầng băng từ tay Phương Giải tràn ra ngoài, hơn nột nửa cái bàn đã phủ một tầng băng. Bàn tay của Phương Giải bị màu xanh đậm này vây lấy, thậm chí đã không thấy rõ lắm hình dạng của bàn tay. Trầm Khuynh Phiến muốn gọi Phương Giải, lôi hắn ra khỏi trạng thái quỷ dị này, nhưng nàng lại sợ làm bừng tỉnh Phương Giải sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt. Cho nên đắn đo vài lần, nàng quyết định không quấy rầy Phương Giải.

- Đường thứ hai…

Phương Giải thì thào nói.

Có lẽ chính hắn đều không nhận ra mình đang nói, chỉ là một cách biểu đạt vô thức. Hàn băng màu xanh trên tay hắn càng ngày càng dày, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Trầm Khuynh Phiến, hàn băng dần thay đổi hình dáng. Hai cây băng nhọn dần hình thành trên cánh tay của Phương Giải, sau đó trở nên càng ngày càng dài. Thoạt nhìn cây băng chẳng những chắc chắn còn sắc bén, Trầm Khuynh Phiến tin tưởng cây băng này có thể dễ dàng đâm thủng một người.

Đang lúc nàng đang rung động, thì rắc một tiếng, cây băng trên tay Phương Giải đột nhiên vỡ vụn, rơi lả tả xuống.

- Tìm được đường thứ ba rồi.

Phương Giải nhắm mắt lại nói chuyện, hoàn toàn rơi vào trạng thái kỳ ảo.

Lần này Trầm Khuynh Phiến không nhìn vào vẻ mặt của Phương Giải, mà là nhìn chằm chằm vào tay hắn.

Nhưng lần này hai tay lại không có bất kỳ thay đổi nào. Trầm Khuynh Phiến không nhịn được thở phào một cái. Nhưng ngay vào lúc này, nàng lại phát hiện mình quan sát nhầm vị trí.

Bốn phía Phương Giải có những viên bi nho nhỏ sáng ngời nổi lơ lửng, càng ngày càng nhiều. Những viên bi này rất nhỏ, nhỏ như hạt cát, nhưng ánh mặt trời chiếu vào phát ra ánh sáng như kim loại, giống như là kim sa, sáng lấp lánh. Những kim sa này càng ngày càng nhiều. Vài phút sau đã tạo thành một mảng.

Đồng tử Trầm Khuynh Phiến co rút lại, khó có thể che dấu rung động trong lòng.

Phương Giải bây giờ, giống như được bao bọc một tầng giáp ở bên ngoài.

Mộc Tiểu Yêu và Hoàn Nhan Vân Thù cười nói đi tới phòng của Phương Giải, lúc đi tới cửa, hai nàng không hẹn mà dừng chân lại, hai nàng bị dọa vì cảnh tượng kỳ dị trước mắt. Hoàn Nhan Vân Thù không nhịn được phát ra tiếng kinh hô, Mộc Tiểu Yêu lập tức bịt miệng nàng lại.

Mộc Tiểu Yêu kéo Hoàn Nhan Vân Thù lùi ra ngoài, đứng ở chỗ đó nhìn nam tử bị bao bọc bởi kim sa.

- Đường thứ tư.

Lúc Phương Giải nói ra những lời này, những kim sa giống như mất đi cái gì chống đỡ, lập tức rơi hết xuống, phủ một tầng cát trên mặt đất.

Ba nữ nhân nhìn chằm chằm vào Phương Giải, muốn tìm ra sự biến hóa trên người hắn. Nhưng lúc này đây, bất kể các nàng cố gắng tìm kiểu gì cũng không thấy kỳ tích phát sinh trên người Phương Giải.

Không ai chú ý tới.

Ở chân bàn, có một chồi non chậm rãi nảy mầm.
Bình Luận (0)
Comment