Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 542

Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của mập mạp, Phương Giải khó có thể tưởng tượng được y làm sao về tới đây, cũng không biết y đã trải qua những điều gì. Lúc chia tay ở Thấm Lâm Quách Lặc, mập mạp này vẫn nở nụ cười rạng rỡ, đó là sự vui sướng vì sắp được gặp vị Nhị sư huynh mà y kính trọng nhất. Lúc đó Hạng Thanh Ngưu không hề có một chút lo lắng nào khi sắp đi lên Đại Tuyết Sơn, đắc chí giống như một đứa trẻ con thành công được thứ mà mình thích.

Nhưng hiện tại, mập mạp tưởng như vĩnh viễn không có sự phiền lòng này, lại lẳng lặng nằm trước mặt Phương Giải, giống như mất đi chín phần sức sống. Đạo bào màu đen đã không thể che hết được người, lộ ra đầy vết thương. Chỉ có đai ngọc tượng trưng cho Đạo Tôn Trung Nguyên kia vẫn sạch sẽ như cũ, không bị hư hỏng gì.

Mặc dù là mê man, nhưng lông mày của Hạng Thanh Ngưu vẫn nhíu chặt, khóe miệng không ngừng co quắp, cũng không biết vì đau đớn do vết thương, hay là mơ thấy cảnh tượng đau khổ lúc trước.

Phương Giải nhìn y, trong lòng quặn đau.

Chốn võ lâm Trung Nguyên chưa bao giờ thiếu người có lá gan khiêu chiến với kẻ chèn ép người khác, cũng chưa bao giờ thiếu người có lá gan chỉ lên trời chửi con mẹ ngươi. Trên đại thảo nguyên phía tây bị nô dịch đã nghìn năm, rất khó kiếm một người có thể đứng thẳng lưng lên. Nhưng ở Trung Nguyên, người có tâm huyết như vậy chưa bao giờ thiếu.

Có lẽ sẽ có người nói, Phật tông cường đại trở lại, càng thêm nô dịch thế nhân, Trung Nguyên chẳng lẽ không bị liên lụy?

Người thảo nguyên bị nô dịch không dám phản kháng, người Trung Nguyên dựa gì phản kháng?

Người có tư tưởng như vậy, vĩnh viễn sẽ không thể lý giải được vì sao mười mấy năm trước Dương Kỳ, Tô Đồ Cẩu cùng mấy chục khách giang hồ Trung Nguyên đi về phía tây chịu chết.

Nhìn Hạng Thanh Ngưu một thân một mình trở về, kỳ thực Phương Giải đã đoán được kết cục của trận chiến trên Đại Tuyết Sơn, nhưng hắn không thể tưởng tượng được trận chiến đó thảm thiết như thế nào. Chỉ có Hạng Thanh Ngưu trở lại, Dương Kỳ không thấy, huynh đệ Trần thị cũng không thấy. Có lẽ…giống như mười mấy năm trước, Tô Đồ Cẩu cười ngây ngô đi theo Dương Kỳ, bọn họ…sẽ không bao giờ trở về quê nhà…Trung Nguyên nữa.

Phương Giải lục lọi tìm đan dược trên người Hạng Thanh Ngưu. Hắn biết Đạo tông có Tiểu Kim Đan có thể khởi tử hồi sinh. Nhưng tìm mãi không thấy có gì. Tên mập coi tiền tài như mạng sống này, hiện tại lại hai bàn tay trắng.

Trác Bố Y và đám người Trầm Khuynh Phiến đểu nhìn Hạng Thanh Ngưu với vẻ mặt trang nghiêm, trong mắt mỗi người đều là sự kính nể và lo lắng.

Thế gian này có một đám người có lá gan khiêu chiến với thần linh, được gọi là dũng sĩ. Mà không hề nghi ngờ rằng, Hạng Thanh Ngưu là một trong số đó. Nếu Phương Giải không có ràng buộc trên người, thì có lẽ hắn đã đứng bên cạnh Hạng Thanh Ngưu đi lên Đại Tuyết Sơn rồi, sau đó có lẽ sẽ chôn mình dưới băng tuyết.

- Ai có thể nói cho ta biết, làm sao cứu được hắn?

Thanh âm của Phương Giải có chút khàn khàn, có chút run rẩy.

Không ai trả lời, Trác Bố Y lắc đầu lộ vẻ bi thương, Trầm Khuynh Phiến quay đầu đi không nỡ nhìn cặp mắt đầy tơ máu của Phương Giải.

Bọn họ đều biết, Hạng Thanh Ngưu bị thương quá nặng.

Thương tích đầy mình.

Thân là Đạo Tôn, đã hiểu ra đạo tâm, là tài năng mới của giang hồ được Vạn Tinh Thần hy vọng, bị thương như vậy còn có thể trở về đã đáng được ca ngợi rồi. Trác Bố Y không cam lòng bắt lại mạch, vài phút sau thở dài một tiếng.

- Toàn bộ khí mạch bị hủy, đan điền bị nát một góc, một trăm lẻ tám khí huyệt thì có hơn nửa bị chấn nát…Tổn thương nặng như vậy, nếu đổi thành người khác chỉ sợ đã chết từ lâu. Hắn có thể dựa vào nghị lực rồi vượt hàng ngàn dặm đường trở về, đã là kỳ tích rồi.

- Ta không thích nghe kỳ tích hay không kỳ tích, ta chỉ cần các ngươi nói cho ta biết hắn còn có thể cứu được hay không? Ta muốn biết liệu hắn sẽ chết hay không?

Trác Bố Y há miệng, cuối cùng không trả lời, bởi vì kỳ thực Phương Giải cũng đã biết đáp án rồi.

- Hắn có thể đi về được, chắc chắn sẽ không chết!

Qua hồi lâu, Phương Giải bỗng nhiên cắn chặt răng, hắn quay đầu nhìn mọi người:

- Thế gian này có thiên tài địa bảo có thể khởi tử hồi sinh, mọi người nói cho ta biết đó là thứ gì, để ta đi tìm!

- Vô dụng thôi.

Trầm Khuynh Phiến đi tới, nắm lấy tay Phương Giải:

- Những thứ trong truyền thuyết kia chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, không phải hai ba ngày là có thể tìm thấy. Giờ hắn tổn thương quá nặng, chỉ sợ không qua được mấy hôm. Lúc trước là hắn dựa vào tất cả nghị lực của mình mới đi về được. Lúc nhìn thấy người của chúng ta, hắn liền buông lỏng toàn thân. Muốn kéo dài tính mạng…

Trầm Khuynh Phiến không đành lòng nói ra câu kế tiếp.

- Không thể cứu?

Phương Giải thì thào, bờ vai run kịch liệt.

- Đợi một chút!

Mộc Tiểu Yêu đứng bên cạnh Phương Giải chợt nhớ tới cái gì đó, nàng nhìn về phía Phương Giải với sự hy vọng tràn trề:

- Phương Giải, huynh còn nhớ không, lúc ở Phan Cố, huynh từng kiểm tra khí mạch trong cơ thể của mình, duy nhất có một khí mạch là không biết năng lực của nó. Về sau huynh có việc phải vội vàng rời đi, lúc ấy muội quét căn phòng thì phát hiện...cái bàn làm bằng gỗ lâu năm bỗng nhiên sinh ra chồi non, về sau muội cũng nhắc qua với huynh!

Trầm Khuynh Phiến nghe thấy vậy, hai mắt lập tức tỏa sáng.

- Đúng thế!

Nàng gật đầu:

- Năng lực của khí mạch kia có thể khiến cây khô mọc ra chồi, thì cũng có khả năng khôi phục sự sống. Cho dù không được thì cũng có thể thử xem. Dù sao đây đã là phương pháp duy nhất có thể dùng tới rồi!

Phương Giải ngẩn ra, sau đó lập tức đặt tay phải của mình lên ngực Hạng Thanh Ngưu. Hắn nhắm mắt lại, tìm kiếm khí mạch mà vẫn chưa biết công hiệu kia. Sau khi tìm được, hắn dốc hết toàn lực từ khí mạch không biết kia.

Tay phải của hắn dần xuất hiện hào quang màu xanh nhạt, như ẩn như hiện, rất dịu dàng, màu sắc giống như chồi non mới mọc. Lúc hào quang màu xanh nhạt kia xuất hiện, căn phòng giống như tràn ngập sức sống, tất cả mọi người đều có cảm giác như được tắm gió xuân, cực kỳ thoải mái, cực kỳ ôn hòa.

Mọi người đều nín thở, không dám quấy rầy Phương Giải.

Trong mắt bọn họ đầy sự chờ mong, vô thức nắm chặt tay lại.





Trầm Khuynh Phiến thấy Phương Giải lung lay sắp đổ, lập tức tiến lên đỡ lấy hắn. Mộc Tiểu Yêu dùng khăn tay lau sạch mồ hôi trên trán Phương Giải. Lúc này, sắc mặt của Phương Giải trắng bệch giống như bệnh nặng, không có một tia huyết sắc nào. Thân thể của hắn không ngừng run rẩy, giống như bị thoát lực, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

- Chớ tiếp tục nữa.

Mộc Tiểu Yêu nức nở nói, nắm chặt tay Phương Giải lại, muốn ngăn cản hắn.

Phương Giải cười ôn hòa với nàng, sau đó lắc đầu.

Hắn chậm rãi rút tay ra khỏi bàn tay Mộc Tiểu Yêu, lại đặt lên ngực Hạng Thanh Ngưu.

Nửa canh giờ sau, hắn gần như là ép khô lực lượng trong khí mạch kia. Nhưng Hạng Thanh Ngưu vẫn không có khởi sắc gì, vẫn ngủ mê man như cũ.

- Nếu cứ tiếp tục như vậy, còn chưa cứu được hắn, huynh đã ngã xuống trước rồi.

Trầm Khuynh Phiến khuyên nhủ:

- Nghỉ ngơi một lát được không. Bọn muội không ngăn cản huynh tiếp tục cứu hắn, chỉ cầu huynh nghỉ ngơi một lát.

Phương Giải lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

- Các nàng nói rất đúng, đây là biện pháp duy nhất có thể cứu được hắn. Nếu bởi vì ta buông tha mà khiến hắn đi xuống Quỷ Môn Quan, thì tới lúc già ta vẫn sẽ không thể ngủ yên. Ta rất khỏe, rất khỏe…chớ lo lắng, để cho ta thử lại một lần, có lẽ ngay sau đó hắn sẽ mở mắt…

Hoàn Nhan Vân Thù không rõ ràng lắm Phương Giải đang làm gì, nàng không hiểu nhiều về tu hành. Nhưng nàng nhìn ra được, có vẻ như Phương Giải đang dùng tính mạng của bản thân để kéo sinh mạng sắp mất của người kia về. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Phương Giải, nhìn làn môi run rẩy của hắn, nhìn mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, Hoàn Nhan Vân Thù cũng không khống chế được bản thân nữa, ngồi xổm xuống đất khóc lên. Nhưng nàng sợ quấy rầy Phương Giải, cho nên bịt chặt miệng mình lại, không để cho mình phát ra thanh âm. Nước mắt lăn xuống má giống như dòng suối.

Trác Bố Y xoay người đi hướng khác, môi cắn chặt tới chảy máu.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hô hấp ồ ồ của Phương Giải ra, không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào. Cứ giằng co như vậy thêm một nén nhang, sắc mặt của Phương Giải đã giống như người chết. Bàn tay đặt lên ngực Hạng Thanh Ngưu không ngừng run rẩy, gân xanh lộ rõ trên bàn tay.

- Xin huynh.

Mộc Tiểu Yêu từ phía sau ôm lấy Phương Giải:

- Xin huynh đừng tiếp tục nữa, tiếp tục nữa huynh sẽ chết!

Phương Giải nuốt ngụm máu vừa mới dâng tới cổ, tưởng rằng mình đã giấu diếm tốt, nhưng không phát hiện kỳ thực môi của hắn đã tím đen, sắc mặt trắng bệch, nhìn rất bắt mắt.

Giờ khắc này, hắn như yêu nghiệt, kiên trì không buông tha.

- Kiên trì một lát, một lát nữa thôi…

Hắn nở nụ cười, nhưng nụ cười cực kỳ khó coi.

Hắn cắn răng ép nốt lực lượng trong khí mạch kia, rốt cuộc không kiên trì được nữa, hai mắt tối sầm rồi ngã xuống. Nếu không phải có Mộc Tiểu Yêu ôm ở đằng sau, thì có lẽ hắn đã ngã bịch xuống đất rồi. Lúc hắn ngã xuống, có một thanh âm không ngừng lẩn quẩn trong đầu.

- Không cứu được sao? Ta không cứu được hắn sao?

- Ta vẫn không cứu được hắn…





Thế giới tuyền màu đen, đen kịt.

Không có một ánh sáng.

Có lẽ đây là màn đêm trước khi trời sáng, cho nên mới đen như vậy. Nhưng dù máu đen có ngoan cường hơn nữa, thì cuối cùng cũng phải có lúc rời khỏi đại địa. Khi ánh sáng nhạt xuất hiện, thì ánh sáng sẽ phủ kín cả thế giới.

Ánh sáng nhạt này giống như là tiếng kèn hùng tráng khi xuất chinh, giống như tiếng nỉ non ngọt ngào của tình nhân khi nói vào tai, giống như là tiếng mọi người hoan hô khi mặt trời mọc, cuối cùng kéo Phương Giải đang ngủ say trong bóng đêm ra ngoài. Ánh sáng nhạt kia, là do mắt hắn hơi khẽ mở.

Cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, Phương Giải mở mắt thấy được từng khuôn mặt thân thiết.

- Tỉnh rồi.

Thấy hắn mở mắt ra, mọi người không nhịn được phát ra tiếng vui mừng.

Đầu rất đau, cổ họng cũng rất đau.

- Hạng Thanh Ngưu đâu?

Hắn hỏi.

Thanh âm giống như không phải của hắn, khô khan như gió thổi qua vách đá.

- Hắn…

Trầm Khuynh Phiến há miệng muốn nói, lại dừng lại, điều này làm cho Phương Giải tan tành hy vọng…

- Ngu ngốc…

Một thanh âm truyền tới từ phía sau, tuy yếu ớt nhưng rất ngoan cường:

- Sư thúc ta làm sao chết dễ dàng như vậy…Ta biết ngay ngươi sẽ không trơ mắt nhìn ta chết. Ta cũng biết cho dù ngươi liều chết cũng sẽ kéo lão tử khỏi tay Diêm Vương, cho nên ta đã trở về…Tiểu Phương Phương, đạo gia ta biết ngay mình không chọn sai bạn!

Lời của y rất loạn, lúc thì xưng sư thúc, lúc thì xưng đạo gia, lúc thì xưng lão tử.

Nhưng y rất cao hứng, rất đắc ý.

Bởi vì Phương Giải là bằng hữu của y.

Phương Giải cố gắng ngồi dậy, nhìn thấy mập mạp đầy vẻ tiều tụy nằm bên kia. Thấy y đang hướng mình cười cười, tuy nụ cười còn mang theo chút thương cảm, nhưng vẫn chân thành như vậy. Vì thế Phương Giải cũng cười, làn môi run rẩy mắng một câu.

- Con mẹ tên béo nhà ngươi.

Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:

- Đạo tôn ta…làm sao chết dễ dàng như vậy.
Bình Luận (0)
Comment