Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 545.2

Minh Vương điện là nơi cao nhất của Đại Luân Tự, xây dựng trên vách đá dựng đứng. Bên ngoài đại điện này là vực sâu hun hút, chỉ có mấy thềm đá rộng vài mét dùng để đi lại. Nơi lạnh gió lạnh tới tận xương, người bình thường chớ nói đi lên, cho dù là nhìn xuống cũng bị dọa đổ mồ hôi lạnh rồi.

Dương Kỳ theo thềm đá đi tới trước điện Minh Vương, thật giống như lơ lửng giữa không trung.

Y không tiếp tục đi về phía trước, bởi vì có một lão tăng ngồi trước cửa đại điện.

Lão tăng này đã không nhìn ra được tuổi tác, bởi vì ông ta đã quá già rồi. Ông ta ngồi chỗ kia nhưng không sao ngồi thẳng người được, phải dựa vào khung cửa mới không ngã xuống. Lông mày của ông ta dài tới tận cằm, râu dài tới tận bụng, trắng bạch giống như là tuyết trên Đại Tuyết Sơn.

Nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt ông ta, thật giống như vực sâu trước điện Minh Vương.

Dường như ông ta đang ngủ say, mi mắt buông rất thấp.

Nhưng rõ ràng ngồi không có bất kỳ phòng bị nào như vậy, lại khiến cho bất kỳ người đại tu hành nào đứng ở trước mặt ông ta đều không tìm thấy một sơ hở nào trên người lão tăng này. Thân thể già nua ngồi chắn trước cửa, cánh cửa giống như bị phong kín không một khe hở. Thân hình lão tăng gầy gò, lại giống như ngọn núi.

Dương Kỳ cẩn thận nhìn lão tăng vài lần, sau đó không nhịn được cảm khái nói:

- Không thể tưởng được người như lão còn sống, Phật tông dung nạp thật nhiều loại người.

Lão tăng kia dường như mới tỉnh, dụi dụi mắt nhìn về Dương Kỳ, con mắt đục ngầu, cơ hồ đã không phân biệt được trắng đen.

- Thế gian này luôn có một số việc đặc biệt.

Ông ta cũng cẩn thận nhìn Dương Kỳ:

- Người như người, chẳng lẽ không phải đặc biệt sao?

Dương Kỳ hỏi:

- Lão là Phật tử mấy đời rồi?

Lão tăng lắc đầu:

- Không nhớ nữa…còn sống là tốt rồi, tốn tinh lực nhớ mấy chuyện cũ đó làm gì. Ngươi có thể liếc mắt cái nhìn ra ta từng là Phật tử, nên ngươi khó hiểu vì sao Đại Luân Tự lại để cho một Phật tử như ta còn sống. Còn ta liếc mắt một cái liền nhìn ra ngươi là người phàm trần, thể chất cũng bình thường, giống như những mục dân tín đồ hay là lang kỵ dưới chân núi kia, chẳng khiến cho người ta có hứng thú nhìn lần thứ hai. Nhưng ngươi lại có tu vị cường đại như vậy, đây là sự khó hiểu của ta.

Dương Kỳ nói:

- Lão sống lâu như vậy, mà có một số việc lại không nhìn thấu triệt…Lão không hiểu rằng, lực lượng cường đại nhất thế gian này, kỳ thực đều là người phàm.

Lão tăng nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu nói:

- Không hiểu.

Dương Kỳ dường như không có hứng thú nói tiếp, chỉ chỉ cánh cửa nói:

- Ta muốn đi vào.

Lão tăng quay đầu nhìn thoáng qua Minh Vương điện nguy nga, lắc đầu nói:

- Lúc đầu ta cũng muốn đi vào, nhưng vào không được. Nếu ta đã không vào được, thì sao lại để cho ngươi vào?

Dương Kỳ gật đầu, sau đó cất bước.

Lão tăng hít sâu một hơi, cố gắng ngồi thẳng người dậy.

Ông ta chắp tay lại, niệm một tiếng Phật hiệu.

Vì thế

Bầu trời trên Minh Vương điện bắt đầu thay đổi, Mây tan giống như có cái gì thổi đi, mặt trời lộ ra từ tầng mây càng thêm chói mắt. Ánh mặt trời chiếu tới, khiến mọi vật như phủ thêm một tầng vàng. Dưới ánh nắng mặt trời, thân hình của lão tăng dần giãn nở, ngay cả nếp nhăn trên trán cũng dãn không ít.

Dưới ánh nắng mặt trời, kim đỉnh của Đại Luân Tự càng thêm rực rỡ, giống như Thiên cung trên bầu trời.

- Mượn thần huy, ngưng phật hiệu.

Lão tăng giơ tay chỉ lên trời, sau đó liền có một hào quang chói mắt màu vang từ trên trời chiếu xuống. Hào quang này rất chói mắt, thật giống như lão tăng lấy một ít ánh sáng từ mặt trời. Hào quang màu vàng dừng lại ở đầu ngón tay lão tăng, sau đó nhanh chóng tiến vào cơ thể ông ta. Thân thể của lão tăng nhanh chóng bành trướng, làn da nhăn nheo của ông ta lập tức trở nên bóng lóng. Lông mi và làn râu tuyết trắng bóc ra, chỉ trong nháy mắt, ông ta liền biến thành một thiếu niên có phong thần như ngọc.

Hào quang màu vàng bao phủ cả người ông ta, tăng bào cũ nát trên người bị thiêu rụi, thân thể xuất hiện ra ngoài, cực kỳ trẻ trung rắn chắc.

Thần kỳ như thế.

Kim quang tán mây, chiếu sáng trọn cả Đại Luân Tự.

Lão tăng khôi phục lại sinh cờ chìm đắm trong kim quang, giống như thần linh hạ phàm, lơ lửng trước cửa điện Minh Vương.

Ông ta nhìn xuống Dương Kỳ, dùng một giọng điệu cao cao tại thương hỏi:

- Hiện tại ngươi đã biết vì sao, tuy ta là Phật tử nhưng vẫn có thể sống tới bây giờ rồi chưa? Bởi vì ta có thể mượn được thần huy, dùng thần lực để chiến đấu. Thần thiên ở phía sau ta, Phật Pháp của ta liền vô cùng.

Dương Kỳ than nhẹ một tiếng:

- Đáng tiếc.

Sau đó y vung tay lên.

Kim quang liền cứng đờ, sau đó rút về như thủy triều. Không chỉ là hào quang vàng rực xung quanh lão tăng, mà ngay cả hào quang vàng rực đã tiến vào trong cơ thể ông ta cũng lập tức rút đi. Thần huy giống như thác nước chảy ngược chảy trở về. Lão tăng kia lại nhanh chóng trở nên già nua, gầy gò.

Việc này chỉ diễn ra trong nháy mắt, lão tăng trợn tròn mắt, đầy vẻ khó tin.

- Ngươi…ngươi chỉ là người phàm…làm sao làm được?

Dương Kỳ cất bước về phía trước, lão tăng liền cắt ra làm hai ở giữa không trung.

Lúc đi qua hai nửa thi thể, Dương Kỳ cúi đầu nhìn, rất nghiêm túc nói:

- Bởi vì lão không hiểu được, chúa tể thế giới trong miệng lão chính là người phàm, vĩnh viễn đều là vậy. Trong mắt lão, thần thiên là lực lượng, là nguồn suối mà lão thờ phụng, là thứ để lão mượn lực lượng. Nhưng trong mắt ta, thiên chính là phàm nhân, ta bảo nó lui sao nó không lui? Sao dám không lui?





Cửa chính của bảo điện Minh Vương rất cao, chừng 10 mét. So với nó, con người liền nhỏ bé. Rất khó tưởng tượng công trình hùng vĩ như vậy năm đó đã được xây như thế nào. Đại Tùy có hùng thành Trường An thiên hạ vô song, Mông Nguyên có Đại Luân Tự kỳ vĩ phi phàm. Sau khi đi vào cửa là một con đường nhỏ, có vẻ như được lát từ vàng, vô cùng lóa mắt.

Để có thể chuyển được một số vàng lớn như vậy lên núi non trùng điệp, thật khó tưởng tượng đã hao phí bao nhiêu nhân lực.

Dương Kỳ chắp tay đằng sau đi vào trong đại diện. Con đường cũng không dài lắm, chừng 20 mét. Nhưng nếu cầm số vàng lát đường này mang xuống núi bán, đủ giàu có ngang bằng với cự phú một nước. Hai bên đường là những cây tùng thấp, không biết là mới trồng hay là trời sinh dị chủng, mà mấy trăm năm qua vẫn cao chưa tới hai mét. Mấy chục cây đều có chiều cao ngang nhau.

Vượt qua con đường chính là đại điện của bảo điện Minh Vương, cửa điện cũng rất cao lớn.

Có lẽ những người cầm quyền trên thế giới này đều thích chỗ mình ở thật rộng lớn, chỉ như vậy mới thể hiện được quyền lực và địa vị.

Lúc Dương Kỳ đi tới cửa bảo điện, trông thấy hai con vật kỳ quái, gấu không ra gấu, sư tử không ra sư tử, răng nanh lộ ra ngoài. Hai con mãnh thú không biết tên này cong lưng cảnh giác nhìn Dương Kỳ, trong mắt lộ ra hung quang. Chúng có kích thước bằng con tê giác, lông nhọn dựng đứng trên lưng, giống như có thể nhào tới bất cứ lúc nào để đả thương người.

Mãnh thú như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đủ kinh hãi.

Thấy Dương Kỳ không có ý dừng bước, hai con mãnh thú gầm lên một tiếng chấn thiên, đang định lao về phía trước thì bỗng nhiên bên trong đại điện truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng nhưng khá rõ ràng.

- Bọn mày thật không biết chữ chết viết thế nào. Quý khách là người đại tu hành trên trời rồi, là nhân vật đứng trên đỉnh quan sát chúng sinh, đâu phải để cho dã thú như bọn mày có thể bất kính? Lui xuống đi, không lại mất mạng.

Hai hung thú giống như nghe hiểu, hướng Dương Kỳ rống một tiếng, sau đó lui vào trong đại điện.

Dương Kỳ bước vào bảo điện Minh Vương, lúc này mới phát hiện đại điện này còn hùng vĩ rộng lớn hơn cả điện Thái Cực của Trường An. Từ cửa điện tới ngai vàng hoa sen tận cùng bên trong kia chừng 150 bước. Mà bảo điện rộng như vậy đều được lát gạch vàng.

Trong đại điện có một trăm linh tám cây cột gỗ lớn, nạm vàng khảm ngọc

Trên nóc đại điện treo ba mươi sáu đèn thủy tinh thật lớn. Có lẽ nhờ công hiệu của thủy tinh, mà ánh sáng từ ngọn nến được phóng cực đại, khiến đại điện cực kỳ sáng ngời, cơ hồ không nhìn thấy bóng tối nào.

Chỉ có điều, bên trong đại điện không một bóng người.

Dương Kỳ đi tới giữa đại điện, nhìn bốn phía, thở dài nói:

- Sáu mươi năm trước ngươi làm ra quyết định kia, liệu có nghĩ tới một ngày nào đó sẽ có kết cục như vậy chưa? Ngươi đã làm Chí Tôn ngàn năm rồi, mọi người cơ hồ nằm trong lòng bàn tay của ngươi, mặc cho ngươi bài bố, không thể giãy dụa được. Nhưng giờ ngươi bị nhốt trong lồng giam, cũng không giãy dụa được. Ngươi có cảm thấy buồn cười không?

Ở sâu trong đại điện truyền tới một tiếng thở dài:

- Dương Kỳ, ngươi đúng là một ngoại tộc.

Dương Kỳ không đáp, dường như đang tìm kiếm nơi phát ra thanh âm.

- Lúc trước ta bình luận thể chất thiên hạ, chưa từng nghĩ tới một người có thể chất bình thường, lại không thể tu hành sẽ có một ngày bước vào tòa đại điện này. Ngươi chỉ là người bình thường, khắp thiên hạ thì chín phần mười giống như ngươi. Bọn họ giống như con kiến, chỉ biết hèn mọn mà kính cẩn nghe theo. Mà ngươi cũng nên chỉ là một con kiến, nhưng vì sao ngươi lại có thể mọc ra hai cánh bay lên bầu trời? Ngươi là người mà rất nhiều năm ta vẫn không thể hiểu được. Hôm nay liệu ngươi có cho ta một đáp án?

- Hóa ra ở dưới lòng đất…

Dương Kỳ nói một câu, sau đó vung tay lên, cửa sau đại điện mở ra. Dương Kỳ bước nhanh về phía trước, đi thẳng tới phòng ngủ của Minh Vương. Sau khi đi vào, y vẫn không dừng lại, tay lại vung lên, bức tường trong phòng ngủ sụp xuống, lộ ra một hắc động.

Dương Kỳ đi tới gần hắc động đó, nhưng không tiến vào.
Bình Luận (0)
Comment