Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 587

Gió thổi vào theo khe hở rèm xe, Hoàng Đế cảm nhận được mùi máu tươi từ cơn gió này. Y cũng nghe thấy tiếng hò hét bên ngoài, nhưng y vẫn không mở mắt ra nhìn những Cẩm Y Giáo liều chết ngăn cản huyết mãng chỉ vì bảo vệ y.

- Chủ tử chịu nhục, chúng ta còn thể diện gì để sống!

- Giết!

- Thà chết không chịu lùi bước!

- Phía sau chính là bệ hạ, các ngươi không có đường lui, bệ hạ đối đãi với các ngươi như con đẻ, hiện tới lúc các ngươi báo đáp rồi!

Nghe thấy những lời này, tay Hoàng Đế khẽ run.

Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt, lăn rất chậm.

Y không hạ chỉ cho Tô Bất Úy đứng bên ngoài xe tới trợ giúp Cẩm Y Giáo. Bàn tay run rẩy chứng tỏ trong lòng y đang giãy giụa. Giờ khắc này y chợt phát hiện lòng mình lại trở nên yếu đuối. Nếu là lúc trước gặp phải tình huống như vậy, y sẽ không run rẩy cũng như rơi lệ.

Những Cẩm Y Giáo liều chết bảo vệ bởi vì đó là nhiệm vụ của bọn họ. Tô Bất Úy đứng bên cạnh xe ngựa một tấc không rời là sự lựa chọn chính xác. Bởi vì không ai biết liệu còn kẻ thù nào đang âm thầm quan sát hay không. Một khi Tô Bất Úy giúp đỡ Cẩm Y Giáo ngăn cản con huyết mãng kia, có lẽ sẽ có một người đại tu hành nào đó âm thầm xuất hiện tấn công xe ngựa.

Mềm lòng

Hoàng Đế run rẩy giơ tay lau đi giọt nước mắt, sau đó hít sâu một hơi. Y kéo chăn lên người, phủ kín mặt. Cũng không biết là muốn bịt lỗ tai không dám nghe những tiếng la của Cẩm Y Giáo, hay là cảm thấy tấm chăn này là một bức tường thành chắc chắn như thành Trường An, có thể bảo vệ được mình.

Đây là cảm xúc mà người sắp chết phải trải qua sao?

Vùi kín trong chăn, Hoàng Đế không nhịn được suy nghĩ, lúc mình còn là Hoàng tử, tuyệt sẽ không vì thủ hạ liều chết mà đau lòng. Sau khi làm Hoàng Đế, sẽ càng không mềm lòng vì thần tử chịu chết. Y vẫn cho rằng mình có một trái tim sắt đá, nhưng lúc ở giai đoạn cuối của nhân sinh, y chợt phát hiện ra rằng, mình không còn kiên cường như vậy được nữa rồi.

Y nhớ lại mấy năm qua, những người vì mình mà chết đi.

Y nhớ tới Trung Thân Vương Dương Kỳ, vị thất đệ từ nhỏ đã rất tôn kính mình, giống như sẵn sàng bán mạng cho mình. Lúc y dẫn binh từ bên ngoài tới thành Trường An, Thái tử hạ lệnh phong tỏa tất cả các cửa thành Trường An, là lão thất mang theo mấy trăm gia nô tử chiến không lùi, mới bảo vệ được một cửa thành cho y đi vào. Về sau khi lên ngôi, y ban thưởng lớn cho những người thân của gia nô chết trận, sau đó liền quên đi những người đó…

Y chưa bao giờ nghĩ mình có lỗi với bọn họ hay không. Bởi vì y cảm thấy đó là một chuyện người dưới nên làm. Ban thưởng, theo y chỉ là ban thưởng, chứ không phải là bồi thường.

Sau khi y lên ngôi, bức chết Thái tử, điều mấy huynh đệ tới những nơi cằn cỗi, có người chết, có người bị điên. Những người đó đều là anh em ruột của y. Lúc y làm chuyện này chưa từng dao động qua. Bởi vì y biết, nếu đổi là huynh đệ của mình thừa kế ngôi vị Hoàng Đế, thì kết cục của mình cũng như vậy.

Y nghĩ tới lúc Di Thân Vương phản loạn, những binh lính chết trận bên ngoài cung Thái Cực kia, bất kể là Tả Vũ Vệ tạo phản hay là binh lính ngăn cản, ngày đó trên quảng trường, thi thể xếp thành một tầng.

Y nghĩ tới mười mấy năm trước lão thất dẫn theo các khách giang hồ đi về phía tây, mặc kệ bọn họ vì lý do gì mà đi về phía tây, nhưng bọn họ đều vì Đại Tùy vì Trung Nguyên này. Mà thi thể của bọn họ bị chôn vùi nơi tha hương, vĩnh viễn không trở về được.

Y bỗng nhiên nghĩ tới thiếu niên tên là Phương Giải kia!

Sau đó y bỗng nhiên sinh ra một sự phẫn nộ!

Phẫn nộ không cùng!

Y không muốn nhớ tới những thứ này, nhưng những thứ này vẫn không tự chủ được xuất hiện ở trong đầu của y. Những khuôn mặt quen thuộc và xa lạ xuất hiện chằng chịt, mỗi một khuôn mặt đều nhìn y với ánh mắt lạnh lùng. Khuôn mặt càng ngày càng nhiều, nhiều tới mức đã che kín bầu trời.

Hoàng Đế phẫn nộ, sợ hãi!

Cút ngay!

Các ngươi đều cút ngay!

Tiếng rít gào vang lên trong đầu.

Những gương mặt đó vẫn lạnh như băng, còn bản thân y thì quơ tay như điên. Các khuôn mặt này bỗng nhiên xoay vòng rồi bay về hướng không trung, thật giống như mấy con sông lớn tụ hội vào nhau, sau đó hợp thành một khuôn mặt vô cùng lớn.

Hoàng Đế rất quen thuộc với khuôn mặt này.

Khuôn mặt bình tĩnh mà lạnh lùng, chỉ nhìn chằm chằm vào y, không có bất kỳ biểu lộ. Nhưng y lại biết phía sau gương mặt này cất giấu dao găm sắc bén, mà đôi mắt kia giống như là biểu máu. Khuôn mặt này khiến y sợ hãi, khiến y gần như sụp đổ.

Mỗi ngày y đều nhìn thấy khuôn mặt này, bởi vì đây chính là khuôn mặt của y.

Y đứng ở một nơi trống trải vùng quê ngẩng đầu nhìn trời, mà bầu trời không có trăng sao, mặt trời, chỉ có khuôn mặt của mình.

Hoàng Đế cuộn mình run rẩy trong chăn, rõ ràng chăn rất dầy và mềm mại, nhưng y lại cảm thấy như tiến vào hầm băng, không thể khống chế được.

Y không dám bỏ chăn xuống, cũng không dám nghe thấy lại tiếng la bên ngoài.

- Tô Bất Úy!

Y bỗng nhiên gầm thét một tiếng.

- Bệ hạ, nô tài ở bên ngoài, không rời đi.

Tô Bất Úy lớn tiếng trả lời.

- Đừng rời đi, đừng rời đi dù chỉ một bước!

Hoàng Đế trốn ở trong chăn khàn giọng hô, dùng hết khí lực toàn thân.

Tô Bất Úy hơi sửng sốt, sau đó gật đầu. Y nhìn thoáng qua phía trước, bên kia Trương chân nhân đang độc chiến với ba người đại tu hành. Trận chiến long trời lở đất này khiến cho người ta phải lạnh sống lưng. Nếu không phải có Trương chân nhân ở đây, với thực lực của ba người đại tu hành đó, Tô Bất Úy chắc chắn không ngăn cản được. Mà Trương chân nhân hiển nhiên bị ba người này làm cho tức giận, đạo bào vung vẩy, sát ý ngập trời.

Tô Bất Úy lại nhìn một bên xe ngựa, Cẩm Y Giáo đã tổn thất hơn 70 người nhưng vẫn liều chết chống cự. Bọn họ không ngừng nhào tới huyết mãng, từng quyền từng đao vung xuống, mỗi một kích đều cực kỳ thảm thiết. Tình cảnh bên này khác hoàn toàn với Trương chân nhân bên kia, tuy rằng thanh thế kém hơn, nhưng khiến lòng người lạnh lẽo hơn.

Tay của y đã nắm chặt, gân xanh nổi lên.

- Sẽ không rời đi, bệ hạ…nô tài sẽ đứng bên cạnh ngài, mãi tới chết.

Y thì thào một câu, ánh mắt có chút mê man.





Sau khi Thiên Hộ của Cẩm Y Giáo là Thạch Kinh Lôi bị huyết mãng cuốn chết, mọi người như biến thành kẻ điên. Tuy những người này đều có thể tu hành, nhưng bọn họ biết dùng viễn kích không thể phá thủng được bộ vảy cứng cỏi của huyết mãng. Cho nên bọn họ làm theo Thạch Kinh Lôi, dùng phương thức gần như là tự sát để tấn công huyết mãng.

Một Cẩm Y Giáo nhảy lên người huyết mãng, một tay ôm thân huyết mãng ổn định thân hình, tay kia thì nắm chặt hoành đao đâm mạnh xuống. Y rót tất cả nội kình vào trong trường đao, đây là một đao uy lực nhất từ khi y chào đời tới nay. Trên thân đao thậm chí có nguyên khí thiên địa màu xanh nhạt lưu chuyển.

Vảy huyết mãng cho dù cứng cỏi hơn nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị công phá. Một đao kia hung hăng đâm vào, huyết mãng đau đớn ngẩng đầu phát ra một tiếng gào rú thê lương. Đó là một thanh âm không thể nào hình dung được, giống như là vô số tấm lụa cùng lúc bị xé rách. Thân hình huyết mãng quậy mạnh một cái, Cẩm Y Giáo cưỡi trên lưng nó lập tức bị đặt xuống dưới. Mãng xà vừa quậy người, cũng không biết có bao nhiêu người bị đập nát xương cốt.

Liên tiếp có Cẩm Y Giáo nhảy lên thân mãng xã, sau đó rót nội kình vào đao rồi đâm mạnh xuống. Nếu chỉ có một người thì chỉ tạo thành vết thương rất nhỏ cho huyết mãng, nhưng hơn trăm người đều sử dụng thì đã tạo thành vết thương nghiêm trọng cho huyết mãng. Máu chảy ra từ vết thương, lạnh lẽo giống như băng.

Thấy bảo bối của mình đau đớn quay cuồng trên mặt đất giống như con giun bị hàng trăm con kiến cắn, sắc mặt Huyết Tôn Giả lập tức thay đổi. Đây là thứ để kéo dài tính mạng cho y, y làm sao có thể trơ mắt nhìn thấy nó bị giết chết. Huyết Tôn Giả không ngờ được, đám thị vệ có tu vị không mạnh mẽ kia, làm sao lại có dũng khí và tâm huyết như vậy.

Mãng xà cắn xé với người, tình cảnh sao mà thảm thiết.

Huyết Tôn Giả sợ huyết mãng bị giết, liều mạng tung ra nội kình, ngăn cản một chiêu của Trương chân nhân rồi bứt ra. Nhưng Trương chân nhân sao có thể để y rời đi.

Trương chân nhân dùng ngón tay tạo ấn quyết rồi chỉ về phía trước. Trong khoảnh khắc, có ít nhất bảy Trương chân nhân khổng lồ từ bốn phía lao tới. Những Trương chân nhân tạo thành từ nguyên khí thiên địa này cao chừng mười mét, bảy người khổng lồ bao vây ba người Huyết Tôn Giả lại. Đây là Tàn Khư trận mà Trương chân nhân vừa mới ngộ ra được từ đống đổ nát của tòa thành Hỏa Hồ. Bảy người khổng lồ không ngừng phát ra công kích, thoạt nhìn có uy thế như hủy thiên diệt địa.

Huyết Tôn Giả nóng lòng như lửa đốt, nếu sớm biết đám thị vệ kia khó chơi như vậy, thì y đã không để bảo bối của mình đi ra tham chiến rồi. Nếu huyết mãng mà chết, thì y cách cái chết cũng không xa.

Cho nên ánh mắt của y càng ngày càng hung hãn thô bạo, mạnh mẽ hét lớn một tiếng, hai chưởng đẩy ra ngoài. Quần áo trên người y đều vỡ vụn, bay khắp trời giống như bươm bướm, lộ ra những cái mụn màu đỏ mọc đầy trên người y. Lớn thì cỡ nắm tay, nhỏ thì giống như hạt gạo.

Những cái mụn đỏ này bỗng nhiên nổ bung, mưa máu với nhiệt độ cực cao phun ra bốn phía. Hai đồng bạn của y lập tức né tránh sang một bên, e sợ bị máu này dính vào. Sương máu dần dần tan ra, rất nhanh trong phạm vị hơn 10 mét tất cả đều biến thành màu đỏ, không nhìn thấy rõ đường. Mà bảy người khổng lồ kia bị sương máu ăn mòn, dần dần mờ đi.

Trương chân nhân biến sắc, hai tay đẩy về phía trước. Một cỗ cuồng phong cuốn tới, thổi bay sương máu. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể thổi bay đi hết.

Khiến cho Trương chân nhân kinh dị, chính là sau khi mụn máu trên người Huyết Tôn Giả nổ tung, Huyết Tôn Giả giống như hòa vào sương máu, không tìm thấy tung tích! Phải biết rằng thanh kiếm của một cao thủ Cửu Phẩm Thượng như Tống Tùng Hạc hòa vào hàng nghìn hàng vạn hư kiếm đều bị Trương chân nhân liếc cái nhìn thấu, nhưng ông ta lại không nhìn thấu sương máu này.

Huyết Tôn Giả ở ngay trong sương máu, nhưng lại giống như biến mất hoàn toàn.

Hai con cá đen trắng bơi xung quanh Trương chân nhân, sương máu dội tới đều bị hai con cá này ngăn cản. Đúng lúc này, mặt đất bỗng chấn động, một đao ý cực kỳ sắc bén từ dưới đất chui lên, đâm về hướng lồng ngực của Trương chân nhân. Đây là một đao của Đông Hải Nhất Đao, cũng chính là bản thân Đông Hải Nhất Đao!

Y biến bản thân mình thành một trường đao.

Một bên khác, Ngô Lão Tà vận hết nội kình tạo thành một thanh trường thương ném mạnh về phía Trương chân nhân, tốc độ kia không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Đang lúc Trương chân nhân giơ một tay ngăn cản đao ý, một tay ngăn cản trường thương, thì Huyết Tôn Giả lao ra từ sương máu, giống như là một con mãnh thú phóng tới, hai tay tách hai con cá trắng đen ra, sau đó há miệng cắn vào cổ Trương chân nhân!

Trương chân nhân bị ba người đại tu hành Thông Minh Cảnh liên thủ một kích, lâm vào tuyệt cảnh. Ngay tại thời khắc này, mắt ông ta đột nhiên trừng lên.

Ầm một tiếng, bầu trời bỗng nhiên nổ một tiếng sấm.

Bầu trời phát sáng!

Sấm sét!

Sau đó, đao ý của Đông Hải Nhất Đao nát, trường thương của Ngô Lão Tà bị chặt đứt, Huyết Tôn Giả dùng thân biến huyết thú thì chấn động bay ra ngoài. Trương chân nhân đứng đó, đạo bào bay bồng bềnh, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh.

- Ta vốn không muốn bước qua một bước này, bởi vì nếu bước qua liền không thú vị nữa rồi.

Ông ta thở dài, giống như lẩm bẩm:

- Giang hồ Trung Nguyên trong mấy ngàn năm qua, ta là người thứ ba vượt qua ranh giới đó, mà ba ngươi đều ở cùng một thời đại…thế gian này, rốt cuộc bị làm sao vậy?

Khóe miệng Tô Bất Úy co giật, không nhịn được nói:

- Đó là…Cận Thiên!
Bình Luận (0)
Comment