Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 619

Không khí ở tiệc rượu vẫn lạnh nhạt như vậy, thế nên ngoại trừ uống rượu ra dường như không ai nói chuyện. Trì Hạo Niên thật vất vả mới tìm được cách dời đề tài tới loạn Nam Cương, nhưng Phương Giải đầu tiên mắng to một tiếng, liền không nói chuyện nữa.

Ông ta liếc nhìn Chung Tân, Chung Tân lập tức đặt chén rượu xuống, thở dài một tiếng:

- Nghĩ tới Đại Tùy ta quốc cường dân phú, vốn tưởng rằng có thể kéo dài vạn năm không ngã, nhưng không ngờ rằng một Lý Viễn Sơn đã khiến Đại Tùy lay động tới căn cơ, sau đó là những người lòng muôn dạ thú ý đồ tranh đoạt giang sơn…Sao lòng người lại nhanh xuống cấp như vậy?

Lời này có chút dối trá, nhưng chỉ là làm nền cho câu kế tiếp.

- Nhớ ngày đó tên hề Nam Yến Mộ Dung Sỉ tự xưng là Hoàng Đế, hàng năm ngoại trừ cống vật ra, tới ngày sinh của tiên đế còn phải hướng phía bắc quỳ lạy. Ai ngờ tiên đế vừa qua đời, y lại không bằng một con chó. Nghe nói y cấu kết với người tộc Hột sau khi đánh vào Nam Cương, đốt nhà giết người, không việc ác nào là không làm. Chỉ riêng Kiều huyện, đã có hơn mười vạn dân chúng bị giết, ruộng tốt nhà cửa bị hủy hoại, vô cùng thê thảm…

- Đúng vậy a…

Trì Hạo Niên thở dài, nói tiếp:

- Ta và Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu Lạc đại nhân viết thư gửi tới quân đội triều đình đóng ở Giang Nam, nhờ bọn họ nhanh chóng mang binh tới Nam Cương chống đỡ kẻ địch. Nhưng đám người kia dùng bổng lộc của triều đình lại không làm gì, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức mà lại nhát như chuột! Hiện tại Lạc Thu đã tự mình tổ chức một đội dân dũng ở Bình Thương Đạo chống lại cường đạo, nhưng tình cách rất khó khăn. Mặc dù chúng tôi có lòng giúp đỡ, nhưng trong tay lại không có binh, cho dù cố gắng hết sức cũng chỉ có thể góp chút lương thảo vật tư mà thôi.

- Ôi!

Chung Tân thở dài:

- Tuy ta là Tổng Đốc Bắc Huy Đạo, chuyện ở Bình Thương Đạo cách chỗ ta hàng nghìn dặm, nhưng ta và Lạc đại nhân đều là quan viên triều đình, trấn thủ một phương. Ta có thể hiểu được áp lực mà Lạc đại nhân đang gánh trên vai. Chỉ có điều dân chúng chịu khổ, ta lại bất lực!

Ông ta dậm chân, vẻ mặt bi thương.

Phương Giải cũng không nói lời nào, chỉ cúi thấp đầu như là thất thần. Trì Hạo Niên và Chung Tân liếc nhìn nhau một cái, biết rằng giờ là lúc làm rõ.

Ông ta vừa mở miệng, Ngô Nhất Đạo lại nâng chén rượu lên nói:

- Khó khăn lắm hai vị đại nhân mới có thời gian rảnh rỗi đi ra ngoài, hôm nay chúng ta gặp lại nhau, chớ nói tới quốc sự làm gì. Loạn Nam Cương khiến người ta phả lo lắng, nhưng hôm nay chúng ta nên tận hứng mới đúng. Ta mời hai vị đại nhân một ly, hôm nay chúng ta chỉ ôn chuyện cũ mà thôi.

Trì Hạo Niên há hốc miệng, lời muốn nói bị Ngô Nhất Đạo chặn lại.

Hai người cùng nâng chén uống một ngụm, không khí lại lâm vào xấu hổ.

- Kỳ thực…kỳ thực cũng không thể trách chiến tướng sĩ quân Giang Nam, bọn họ không xuất binh là có lý do của bọn họ…

Trì Hạo Niên trầm mặc một lúc rồi nói:

- Giang Nam cũng loạn, bọn họ không có hoàng mệnh tất nhiên không dám tự tiện động binh. Tuy ta và Lạc Thu đã thảo luận qua, nguyện ý góp đủ lương thảo vật cần thiết cho đại quân xuất binh, nhưng bọn họ vẫn không muốn tới Tây Nam…Ài…Đáng tiếc, nếu lão phu có binh trong tay, cho dù chân yếu tay mềm, lão phu cũng muốn xách đao lên vì quốc gia giết kẻ địch!

Chung Tân nói:

- Lễ Hiền huynh và Lạc đại nhân chắc đã vì loạn Nam Cương mà nguyện ý chi ra không ít lương thực vật tư phải không?

- Tất nhiên!

Trì Hạo Niên thấy Chung Tân phối hợp vơi mình chuyển đề tài tới nơi này, ông ta lập tức nghiêm nghị nói:

- Vì sự yên ổn của quốc gia, cho dù ta táng gia bại sản cũng phải đuổi được đám cường đạo ra khỏi Nam Cương. Nếu lúc này có người nguyện ý xuất binh giết cường đạo vì Nam Cương vì quốc gia, ta liền dám đại biểu cho các đại hộ Ung Bắc Đạo nói một câu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ chi 30 vạn thạch lương thảo, 100 vạn lượng bạc. Hơn nữa cộng thêm vật tư mà Lạc đại nhân gom góp được, cũng đủ cho đại quân sử dụng!

- Như vậy đi!

Chung Tân lập tức nói:

- Nếu Lễ Hiền huynh mời được cứu binh, ta cũng nguyện ý chi ra một phần lực để sớm ngày bình định Nam Cương. Nếu viện binh mà Lễ Hiền huynh mời được đi qua Bắc Huy Đạo của ta, ta liền hạ lệnh tất cả trạm kiểm soát cho đi, ngoài ra còn cung cấp lương thảo vật tư cần thiết cho tới khi đi ra Bắc Huy Đạo.

- Minh Triết đệ thật nghĩa mỏng vân thiên!

Trì Hạo Niên chắp tay kích động nói:

- Ta thay mặt Lạc đại nhân cảm ơn hiền đệ!

Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, nói ra hết mục đích. Ngô Nhất Đạo liếc nhìn Phương Giải một cái, lại phát hiện hình như Phương Giải đã say. Tuy ngồi ở đó nhưng lung la lung lay. Ngô Nhất Đạo biết tửu lượng của Phương Giải thế nào, nên trong lòng cười cười.

- Hai vị đại nhân nghĩa mỏng vân thiên như vậy, nếu bệ hạ biết được chắc sẽ rất vui mừng.

Ngô Nhất Đạo rót đầy rượu cho Trì Hạo Niên và Chung Tân, lại chuyển đề tài sang hướng khác. Trì Hạo Niên và Chung Tân biết Ngô Nhất Đạo có ý gì, lại nhìn Phương Giải làm bộ như mơ mơ màng màng không nói được một câu, hiển nhiên là cảm thấy cái giá vừa rồi còn chưa đủ. Hai người đều lộ chút không vui, nhưng bọn họ chủ động tìm tới cửa, chứ không phải là Phương Giải đề xuất, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng.

Ngay từ bắt đầu, song phương nói chuyện cố ý tránh cái tên La Diệu. Trì Hạo Niên mắng to phản tặc, nhưng không đề cập tới La Diệu. Bọn họ đều biết Phương Giải và La Diệu có một mối quan hệ không rõ ràng, e sợ nhắc tới cái tên đó sẽ kích thích Phương Giải, cho nên liền không đề cập tới.

Hiện tại bọn họ dùng thân phận của quan viên Đại Tùy để nói chuyện. Tuy rằng việc La Diệu phản loạn, mấy vị Tổng Đốc của bốn đạo Tây Nam không thoát khỏi dính líu. Nhưng bọn họ không cùng La Diệu khởi binh, cho nên Phương Giải và Ngô Nhất Đạo cũng không ngốc tới mức đâm phá tầng này.

Chung Tân và Trì Hạo Niên biết Phương Giải và Ngô Nhất Đạo hiểu ý bọn họ. Đã nói thẳng ra như vậy rồi chỉ còn chờ ý kiến bên kia. Nhưng Phương Giải còn đang giả vờ say, Ngô Nhất Đạo thì toàn nói chuyện không đâu…cho nên bọn họ không dám xác định Phương Giải có hứng thú tới Nam Cương bên kia hay không, hay là cảm thấy cái giá mà bọn họ đưa ra vẫn chưa đủ.

Trì Hạo Niên trầm mặc một lúc rồi nói:

- Trước khi tới đây ta từng thấy qua Tổng Đốc Lạc đại nhân của Bình Thương Đạo. Lạc đại nhân biết ta muốn tới đây vì Nam Cương chi loạn, nên Lạc đại nhân có nhờ truyền lời…

Trì Hạo Niên nhìn thoáng qua Phương Giải, sau đó chậm rãi nói:

- Mọi người đều biết, thành Ung Châu, hay chính là Hoàng thành của Thương Quốc được Thái Tông Hoàng Đế định làm hành cung Tây Nam. Trong hành cung có binh khí giáp giới đủ cung cấp cho đại quân hai mươi vạn. Mọi người tưởng rằng hành cung đã trống rỗng, nhưng Lạc đại nhân nói cho ta biết rằng, những thứ trong hành cung Ung Châu vẫn còn. Vì chống cự cường đạo, Lạc đại nhân tính toán lấy binh khí giáp giới từ trong đó ra…

Ngô Nhất Đạo ngẩn người, liếc nhìn Phương Giải một cái sau đó cười nói:

- Đại nhân đang nói đùa phải không? Nếu hành cung Ung Châu có nhiều binh khí giáp giới như vậy, thì làm sao giữ được? Ha ha…đại nhân thật biết nói đùa.

- Đây là sự thực!

Trì Hạo Niên nghiêm nghị nói:

- Tuy ta không biết vì sao vẫn còn đó mà không bị mang đi, nhưng nó quả thực vẫn còn…Nếu Tán Kim Hầu không tin, trước tiên có thể phái người tới Ung Châu gặp mặt Lạc đại nhân, bảo Lạc đại nhân mở nhà kho trong hành cung Ung Châu ra là biết.

Ngô Nhất Đạo cười nói:

- Ta phái người tới đó nhìn làm cái gì? Người ta phái đi xem cũng không có năng lực giải trừ mối nguy của Ung Châu…





Tiệc rượu kết thúc, Phương Giải say tới bất tỉnh nhân sự, được người dìu ra khỏi đại sảnh trở về nghỉ ngơi. Đây không thể nói là hành động thất lễ, chỉ có thể nói là quá mức nhiệt tình. Vốn tưởng rằng có thể đàm phàn xong mọi chuyện ở tiệc rượu, nhưng Phương Giải say như vậy, tất nhiên không thể bàn được nữa.

Trì Hạo Niên và Chung Tân liếc nhìn nhau, lập tức đều say.

Nếu khách say, tất nhiên phải an bài ở lại. Người duy nhất không say là Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo sai người chuẩn bị hai căn phòng sạch sẽ, lại phái người cõng hai vị Tổng Đốc đại nhân về phòng nghỉ ngơi. Đương nhiên, tuy rằng chuẩn bị hai căn phòng, nhưng lại đưa hai người tới cùng một căn phòng.

Dù sao cũng phải cho người ta một cơ hội để thương lượng với nhau.

Kỳ thực trong lòng mọi người đều biết, Phương Giải không say. Phương Giải tự nhiên cũng biết hai người kia không say. Phương Giải say, là vì hai người kia nói đi nói lại vẫn chưa nói tới điểm chính. Phương Giải say không nghe bọn họ nói tiếp, là vì hắn muốn cho hai người đó thêm thời gian để thảo luận. Mà hai người kia say, là vì bọn họ chưa đạt tới mục địch, nên không thể rời đi. Tuy Ngô Nhất Đạo không say, nhưng lại là người uống nhiều rượu nhất.

Sau khi bố trí xong xuôi cho Trì Hạo Niên và Chung Tân, Ngô Nhất Đạo mới tới phòng của Phương Giải, nửa đường gặp phải Tang Táp Táp đang ngồi ngẩn người ở lan can. Ngô Nhất Đạo gật đầu khách khí.

- Phương Giải say rượu à?

Tang Táp Táp hỏi.

Ngô Nhất Đạo thủy chung có sự đề phòng với nữ tử này, cho nên gật đầu nói say. Tang Táp Táp ừ một tiếng, không nói gì nữa, ngồi ở lan can đung đưa cái đùi nhìn bầu trời. Ngô Nhất Đạo không rõ nàng hỏi vậy có ý gì, nhưng đợi chốc lát thấy nàng không nói gì nữa liền rời đi. Chỉ có điều y cảm thấy có vài chỗ kỳ quái. Nhưng vì tâm tư quá rối bời mà không phát hiện chỗ kỳ quái kia là gì.

Đi được vài bước Ngô Nhất Đạo bỗng nhiên quay đầu lại, lúc này mới nhận ra chỗ quái dị. Tang Táp Táp ngồi ở lan can, có rất nhiều kiến xếp hàng chỉnh tề ở hai bên Tang Táp Táp, thoạt nhìn giống như là binh lính xếp thành hàng vậy, trung thành bảo vệ chủ của mình.

Bên cạnh Tang Táp Táp luôn xảy ra những chuyện kỳ quái như vậy. Không ít người trong đại doanh bắt gặp. Chẳng hạn như nàng đứng trên giáo trường, chim chóc bay xung quanh nàng. Nàng đi ra ngoài đại doanh, đám sói hoang bị binh lính đuổi vào núi sâu lại chạy tới vây quanh nàng.

Rất nhiều người nói nàng là tiên nữ, cũng có người nói nàng là yêu nữ.

Ngô Nhất Đạo lắc đầu, xoay người đi nhanh về hướng phòng của Phương Giải.

Trên giáo trường xa xa, bạch sư Hỗn Độn có chút buồn chán nằm phơi nắng. Thời gian qua quá mực an dật, không có việc gì làm nên bạch sư cả ngày nằm ở giáo trường hưởng thụ tia nắng mặt trời. Nó thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn nữ tử ngồi ở lan can kia, sau đó lắc đầu, vẻ mặt mê man.

Lúc Ngô Nhất Đạo tới phòng của Phương Giải, Phương Giải đang rửa mặt. Ngô Nhất Đạo tiến vào, Phương Giải cười nói:

- Bọn họ tới thật đúng lúc. Chúng ta vừa mới thảo luận chuyện xuôi nam thì đã có người chủ động tới đưa lương thực vật tư rồi. Xem ra cục diện của Bình Thương Đạo đã cực kỳ thối nát, bằng không Trì Hạo Niên không phải vượt ngàn dặm xa xôi tới nơi này.

- Đây là chuyện tốt…

Ngô Nhất Đạo ngồi xuống ghế, tự rót một chén trà giải rượu:

- Nhưng ta cảm thấy có chút lo lắng. Tuy rằng bốn đạo Tây Nam không có chiến binh, quân đội tộc Hột và Nam Yến cũng hung hăng, nhưng bọn họ không tới mức phải dùng cái giá lớn như vậy để cầu ngươi…Từ lúc bắt đầu việc buôn bán ta liền hiểu một điều rằng, trên đời này không có chuyện tốt gì mà đằng sau không có mạo hiểm.

- Vậy chúng ta thử nghĩ xem…

Phương Giải lấy cái tẩu bỏ thuốc lá vào trong:

- Nghĩ xem ngoại trừ bọn họ lợi dụng Hắc Kỳ Quân của ta chống lại người man ra, còn có mục đích nào khác không?

Hắn ngồi ở đó nhíu mày, hít vào nhổ ra.

….



Quân nhu doanh, đại doanh núi Chu Tước.

Đại Khuyển tựa vào một đống bao tải lương thực lười biếng phơi nắng, miệng ngậm một cọng cỏ, ngâm nga bài hát không biết tên. Đúng lúc này, có hai binh lính dẫn một người tới, từ rất xa nói:

- Tướng quân, người này nói là đồng hương của ngài, có chuyện quan trọng cần tìm ngài.

Đại Khuyển mở mắt nhìn bên kia, phát hiện người tới là một người lạ, chưa từng thấy bao giờ. Thân phận của Đại Khuyển có chút đặc thù, từ đầu tới cuối đều giữ kín, cho nên không có khả năng có đồng hương nào tới tìm. Nhưng không biết vì sao, lúc nhìn thấy người này, Đại Khuyển bỗng nghĩ tới một người.

Người kia vội vàng chạy tới cung kính thi lễ, sau đó nhìn hai sĩ binh kia đã tránh ra, lập tức lấy một phong thư đưa cho Đại Khuyển:

- Đây là giáo chủ của ta phái ta đưa cho ngài. Giáo chủ còn dặn, sau khi đọc xong liền đốt đi.

Đại Khuyển biết người này do ai phái tới, cho nên trong lòng căng thẳng.

Đại Khuyển mở bức thư ra nhìn nhìn, câu đầu tiên đã khiến y mát lạnh sau lưng. Y vô thức nhìn xung quanh, cảm giác tim ngừng đập.

“Huynh trưởng, thời cơ tới rồi”
Bình Luận (0)
Comment