Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 632

Qua ngày này rất nhiều người suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra, vì sao một đường xuôi nam của Phương Giải lại không giống bình thường như vậy. Dường như ngay từ lúc đầu hắn đã không có ý định tỏ thái độ tốt với những hào môn thế gia kia, mà là dùng một phương thức bá đạo tuyên bố rằng mình sẽ không cúi đầu trước bất kỳ người nào.

Ở trong Lương thành Bắc Huy Đạo, hắn giết một cường giả Cửu Phẩm chỉ là sự cảnh báo nho nhỏ. Ở thành Đại Cô Nam Huy Đạo, hắn giết cả một gia tộc để nói cho những người khác biết rằng, đừng dại mà thử ta, kết quả có được chỉ khiến các ngươi sợ hãi mà thôi. Mọi người trong thành Đại Cô đã quên lần giết chóc lúc trước diễn ra vào lúc nào. Nhưng bọn họ sẽ nhớ kỹ, lần giết chóc này chấm dứt vào lúc nào.

Lúc Trác Bố Y rời đi đã hỏi Phương Giải vì sao ác khí của hắn càng ngày càng nặng. Phương Giải trả lời, ta muốn dùng máu người để nuôi sát khí. Có lẽ đây là Phương Giải đã xác định một phương hướng cho mình, bởi vì con đường kế tiếp của hắn sẽ tràn ngập là máu.

Không ai dám nhắc tới chuyện một vạn quận binh nữa, không ai muốn gặp rủi ro vào lúc này. Bọn họ từng chứng kiến cái gì gọi là không giảng đạo lý. Mùi máu tươi tràn ngập trong thành khiến bọn họ không nhịn được muốn nôn mửa. Kỵ binh Hắc Kỳ Quân tràn ngập được phố thành Đại Cô, dân chúng đứng ở xa xa xì xào bàn tán. Xe ngựa đi ra từ đại viện của Lưu gia, mang theo thi thể vận chuyển ra ngoài thành rồi chôn.

Ngày này, dân chúng thành Đại Cô nhớ kỹ cái tên Phương Giải.

Hắn vì hai mươi mấy binh lính thuộc hạ bị giết mà giận dữ tàn sát một hào môn. Chuyện như vậy chắc chắn sẽ được lan truyền trong một thời gian dài. Đương nhiên, thủ đoạn máu tanh như vậy chưa hẳn được tất cả mọi người tán thành, nhưng binh lính dưới trướng của Phương Giải lại nhớ kỹ một điều rằng, Đại tướng quân của bọn họ, vĩnh viễn đứng bên bọn họ.

Sau khi mọi người rời đi, nha môn Tổng Đốc Nam Huy Đạo liền trở nên lạnh tanh. Đám hộ vệ nha dịch đều lộ vẻ thẫn thờ, sự kiêu ngạo trên người bọn họ đã bị dao mổ của Phương Giải làm cho kinh sợ không còn sót chút gì. Thậm chí bọn họ không dám nhìn những kỵ binh mặc giáp đen kia. Không chỉ vì những người đó giết người không chớp mắt, chủ yếu nhất là binh lính Hắc Kỳ Quân còn kiêu ngạo hơn bọn họ, chân chính kiêu ngạo.

Trong phòng khách, hương trà lượn lờ, Đỗ Kiến Chu chỉ biết uống từng ngụm trà chứ không tìm thấy đề tài gì để nói. Ông ta thỉnh thoảng liếc nhìn Phương Giải một cái, phát hiện đối phương vẫn bình tĩnh như cũ, giống như chưa từng truyền mệnh lệnh giết người. Đỗ Kiến Chu có thể tưởng tượng được, có chuyện hôm nay, bất kể là một vạn quân binh Bắc Huy Đạo hay là một vạn quận binh Nam Huy Đạo sắp đi theo Phương Giải, sẽ không có người nào dám ngang ngược nữa.

- Chuyện ngày hôm nay…nói đi nói lại thì nguyên nhân là do ta sơ sót trong giám sát. Nếu kẻ giết huynh đệ thủ hạ của Phương tướng quân đã đền mạng, thì chuyện này liền bỏ qua không đề cập tới nữa.

Trầm mặc một lúc lâu, Đỗ Kiến Chu mới mở miệng nói chuyện:

- Ta có nghe qua một vài lời đồn ở Tây Bắc, mà lúc ấy Phương tướng quân đang ở Tây Bắc nên chắc rõ ràng…nghe đồn ở hành cung Tây Bắc, bệ hạ một hơi giết hơn trăm triều thần. Việc này…có thật không?

Ông ta không muốn nhắc lại chuyện hôm nay, cho nên đành phải nói tới chủ đề khác.

- Đúng vậy.

Phương Giải gật đầu, không nói nhiều thêm một chữ.

Tuy Đỗ Kiến Chu biết lời đồn này là thật, nhưng được Phương Giải khẳng định, trong lòng ông ta vẫn lạnh lẽo. Đối với vị Thiên Hữu Hoàng Đế ngồi trên ghế rồng cao cao tại thượng kia, kỳ thực Đỗ Kiến Chu vừa kính vừa sợ. Tuy quan lớn địa phương như bọn họ không có nhiều cơ hội gặp mặt Hoàng Đế, tuy nắm trong tay quyền lực một phương, nhưng ông ta không hề nghi ngờ rằng, có thể vì một số việc nhỏ mà bị Hoàng Đế bãi quan, thậm chí chém đầu.

Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Phương Giải, Đỗ Kiến Chu bỗng nhiên hiểu ra vì sao Hoàng Đế lại coi trọng người thiếu niên này như vậy. Phong cách làm việc của Phương Giải, hình như có chỗ tương tự với vị Hoàng Đế bệ hạ kia. Lúc ôn hòa thì khiến người ta như tắm gió xuân. Lúc ác nghiệt thì khiến người ta có cảm giác như rơi vào hầm băng.

Đỗ Kiến Chu không thể tưởng được vị Đại tướng quân thiếu niên này đã trải qua kinh nghiệm gì mới biến thành như bây giờ, hay là sự lạnh lùng đó là bẩm sinh.

Sau khi Phương Giải trả lời đơn giản, hai người lại lâm vào yên tĩnh.

- Phương tướng quân tính toán hôm nào khởi hành?

Đỗ Kiến Chu vô thức tìm một đề tài khác, nhưng hỏi xong mới tỉnh ngộ là có chút không ổn.

- Rất nhanh.

Phương Giải thu hồi ánh mắt khỏi đám hạ nhân đang lau vết máu, trầm mặc một lúc rồi trả lời:

- Tổng Đốc đại nhân…ta có một vấn đề nghĩ mãi không rõ. Nếu…nếu Hắc Kỳ Quân của ta không xuôi nam, người Nam Yến và người tộc Hột tiếp tục đánh về hướng bắc, Tổng Đốc đại nhân sẽ ứng đối như thế nào?

Vấn đề này quá sắc nhọn, sắc nhọn khiến trong lòng Đỗ Kiến Chu không thoải mái.

- Tất nhiên là chiến đấu tới cùng.

Lúc Đỗ Kiến Chu trả lời câu này, trong lòng tự hỏi bản thân, sau đó phát hiện câu trả lời vẫn giống nhau, cho nên ông ta có chút kinh ngạc, kinh ngạc rằng từ đầu tới cuối ông ta vẫn chưa hiểu về bản thân.

- Vừa rồi có một câu của Đại tướng quân khiến ta đồng cảm…

Ông ta dừng lại một chút rồi nói:

- Bất kể như thế nào, chúng ta đều là người Hán. Cho dù trong nhà náo loạn tới mức không thể vãn hồi, thì cũng không cho phép người ngoài ức hiếp tới cửa. Ai tới, liền hung hăng đánh ra khỏi cửa.

- Không

Phương Giải lắc đầu:

- Nếu chỉ đánh ra khỏi cửa, kẻ thù sẽ không chết tâm, rất nhanh quên đi sự sợ hãi.

Phương Giải nhìn Đỗ Kiến Chu, cười nói:

- Muốn đánh, thì phải đánh tới tận nhà kẻ địch, đánh tới khi kẻ địch không còn nhà, thì mới hù sợ được kẻ địch kế tiếp.

- Đánh tới tận nhà?

Đỗ Kiến Chu hơi ngạc nhiên, vô thức lặp lại lời Phương Giải.

- Đánh tới tận nhà.

Phương Giải gật đầu:

- Càng độc càng tốt.

Lời này khiến Đỗ Kiến Chu sôi trào trong lòng. Trong lúc nhất thời ông ta không dám nhìn vào mắt Phương Giải. Không biết vì sao, ông ta càng ngày càng sợ hãi vị Đại tướng quân thiếu niên này.





Trước khi Nam Huy Đạo chưa chuẩn bị đủ lương thực vật tư, Phương Giải đã cố ý tập hợp một vạn quận binh Bắc Huy Đạo và một vạn quận binh Nam Huy Đạo, xếp hàng ngay ở trong đại doanh quận binh thành Đại Cô. Tuy đám quận binh này không tới cùng một chỗ, nhưng bọn họ phát hiện lúc đứng dưới điểm tướng đài, vẻ mặt của bọn họ đều giống nhau.

Kính sợ

Bình thường những quận binh này vẫn chăm chỉ tập luyện, cho nên đội ngũ khá chỉnh tề. Vốn dựa theo quy của của Đại Tùy, lúc không có chiến sự thì quận binh không cần ngày nào cũng phải luyện tập, thậm chí không cần mỗi tháng luyện tập. Phần lớn thời gian bọn họ làm việc ở ruộng đồng, chỉ khi xuất hiện kẻ địch thì bọn họ mới tập hợp lại ngăn cản kẻ địch.

Nhưng kể từ khi Đại Tùy rối loạn, La Diệu mang trăm vạn đại quân rời khỏi Tây Nam, quận binh các đạo gần như không phải làm ruộng nữa. Các thế gia nhà giàu bỏ vốn, các quận binh phải cam đoan tập hợp với nhau, mỗi ngày không ngừng tập luyện. Vì gia tăng sức chiến đấu của quận binh, đám thế gia đã tốn không ít bạc để đầu tư. Ít nhất về mặt trang bị, hai vạn người này không thua kém chiến binh Đại Tùy là bao nhiêu.

Trước kia đám thế gia đại hộ không cần phải chi tiền duy trì chi phí cho quận binh, nhưng hiện tại bọn họ cam tâm tình nguyện chi tiền, không hề keo kiệt.

Nhưng dù vậy, chiến lực của đám quận binh này vẫn khá kém. Bọn họ mới được chiêu mô từ lúc La Diệu mang binh rời đi. Tuy không phải toàn bộ đều là như thế, nhưng chiếm bảy phần trở lên. Dựa theo quy củ của triều đình Đại Tùy, số lượng quận binh các quận không được vượt qua 1500 người. Tổng số lượng quận binh các đạo không vượt quá 15000 người. Sau khi La Diệu rời khỏi Tây Nam, lực lượng trấn thủ gần như hư không, cho nên các đạo đều phải mở rộng đội ngũ quận binh.

Mà những quận binh tập trung ngày hôm nay, cần được huấn luyện thêm.

Phương Giải chậm rãi đi lên điểm tướng đài, nhìn lướt qua những quận binh đứng trang nghiêm không dám nói chuyện, hắn hơi dừng chốc lát rồi lớn tiếng nói:

- Ta biết vì sao các ngươi phải đứng thẳng tắp như vậy, vì sao lại hiểu quy củ như vậy, các ngươi cũng tự mình biết…Bởi vì ta vừa mới giội máu vào trong thành. Ta cũng biết không ít người trong các ngươi hận ta, bởi vì hôm nay ta đã giết hơn 500 đồng đội của các ngươi, còn có một vị Giáo úy quận binh. Bất kể như thế nào, ta không tạo được sự thân thiết với các ngươi…

- Ta triệu tập các ngươi, không phải là điều tra còn ai tham dự vào chuyện kia, chuyện kia dừng ở đây, hôm nay không đưa lên, về sau cũng không nhắc lại. Nếu các ngươi không rõ vì sao ta lại không tiếc đắc tội với hào môn, thì có thể đi hỏi binh lính Hắc Kỳ Quân của ta. Bọn họ sẽ nói cho các ngươi biết vì sao.

- Lúc ở nha môn Tổng Đốc, ta có nói qua, lính của ta, ngoại trừ ta ra không ai được động vào. Ai động vào, ta liền trả lại gấp đôi. Các ngươi không phải là binh lính mà ta mang theo từ đại doanh núi Chu Tước, cũng không phải là lão binh mà ta mang từ Tây Bắc về, thậm chí phần lớn trong các ngươi giờ vẫn chưa rõ ràng lắm cái gì gọi là quân nhân.

- Ta nói những lời này không phải là khiến các ngươi e ngại ta, cũng không phải là khiến các ngươi buông lỏng, mà là khiến các ngươi hiểu một điều rằng. Từ hôm nay trở đi các ngươi đi theo ta, sau này chính là binh lính của ta. Nếu có người nào dám giơ đao về phía các ngươi, vậy thì ta sẽ vì các ngươi đòi lại công đạo. Có lẽ sau cuộc chiến Nam Cương, vẫn còn có người hận ta, nhưng ta hy vọng các ngươi ghi vào tim những lời hôm nay ta nói, giống như các ngươi đã ghi hận thù vào đó.

- Đi theo Phương Giải ta, các ngươi có thể yên tâm giao sau lưng cho ta. Đi theo Phương Giải ta, ta không cho phép có người nào khác khinh nhờn sợ tôn nghiêm của các ngươi. Nhớ kỹ, về sau nếu có người hỏi các ngươi thuộc đội quân nào, các ngươi liền lớn tiếng trả lời cho ta, các ngươi là quân của Phương Giải!

Nói xong câu đó, Phương Giải chỉ về phía vật tư chồng chất như núi ở xa xa giáo trường.

- Mấy thứ đó đều là của các ngươi, là lương thảo vật tư mà hương thân phụ lão Nam Huy Đạo tích cóp đươc cho các ngươi. Các ngươi có biết vì sao bọn họ nguyện ý nhịn đói vài bữa để góp lương thảo cho các ngươi không?

Phương Giải nhìn xung quanh, nói:

- Bởi vì các dân chúng đều biết các ngươi sắp làm gì, các ngươi sắp đi giết địch! Có lẽ các ngươi sẽ nói, hiện tại kẻ thù giết người cướp của không phải Nam Huy Đạo, thậm chí còn chưa tới Ung Bắc Đạo, các ngươi còn an toàn. Nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, nếu người của Ung Bắc Đạo cũng nghĩ như vậy, thì chỉ trong chớp mắt kẻ thù sẽ giết tới trước mặt các ngươi! Nếu các ngươi nghĩ như vậy, thì không bao lâu nữa người thân của các ngươi sẽ biến thành nô lệ hoặc là xác chết!

Hắn chợt lớn tiếng nói:

- Các ngươi đã là lính của ta, ta sẽ dùng mọi khả năng để các ngươi sống sót trên chiến trường và dành lấy thắng lợi, sau đó mang theo các ngươi kiêu ngạo trở về quê hương. Rồi vung vung nắm đấm nói với người nhà, bà con của các ngươi rằng, đám kẻ thù chó đẻ kia đã bị các ngươi giết sạch rồi! Các ngươi nhớ kỹ, cái người đứng trước mặt các ngươi này…ta! Chưa từng thất bại trên chiến trường!

- Có người nào dám hô theo ta một câu.

Phương Giải lớn tiếng nói:

- Mang vinh quang về quê hương!

Phía dưới vẫn yên tĩnh như cũ, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của binh lính. Sắc mặt của bọn họ dần dần đỏ lên, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.

Trong lòng bọn họ có một thứ lửa nóng gì đó không ngừng lan ra, đốt cho yết hầu bọn họ đau nhức, giống như chỉ kêu ra mới giảm bớt được đau đớn.

- Không có ai a?

Phương Giải hỏi.

- Mang…

Một tiểu binh đứng phía trước, thoạt nhìn chỉ mười sáu mười bảy tuổi, quần áo trên người có vẻ rộng thùng thình, cây hoành đao dài hơn một mét đeo ở thắt lưng chạm xuống đất. Khuôn mặt của cậu ta đỏ bừng, đỏ tới tận cổ, hô được một chữ, nghẹn tới mức mắt lồi ra ngoài.

- Mẹ nó chứ…sợ cái rắm!

Cậu ta tự nói thầm một câu, sau đó ngẩng đầu hô lớn:

- Mang vinh quang về quê hương!

- Mang vinh quang về quê hương!

- Mang vinh quang về quê hương!

- Mang vinh quang về quê hương!
Bình Luận (0)
Comment