Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 663.1

Hôm nay

Là một ngày lành

Dựa theo tập tục của người Hán, mùng 2 tháng 2 được gọi là ngày Long Sĩ Đầu.

Tên của ngày này khá phổ biến ở phương bắc, nhưng ở Giang Nam và Tây Nam thì lại có rất ít người nhắc tới. Gọi là Long Sĩ Đầu, có nghĩa rằng vào ngày mùng 2 tháng 2, khí trời ấm áp, loài rắn tỉnh giấc sau một kỳ ngủ đông. Ở Bình Thương Đạo, trong rừng cây, rắn, côn trùng, chuột, kiến xuất hiện không ít.

Rắn thường chui vào động để ngủ đông.

Lúc này, Phương Giải giống như một con rắn ngủ đông, yên lặng ngồi trong căn mật thật dưới tòa lầu gỗ ba tầng kia của La Diệu. Có vẻ hắn đang ngủ hoặc là đang suy nghĩ. Nhưng trên thực tế, hắn chẳng ngủ cũng chẳng suy nghĩ gì cả. Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ rằng, hắn lại bình tĩnh như vậy.

Hắn tưởng rằng mình sẽ rất kích động, sợ hãi, lo lắng, bất an.

Bận rộn suốt một đêm, nhưng không cảm thấy mệt mỏi. Hắn khoanh chân ngồi xuống, muốn cho bản thân tĩnh lặng một chút, nhưng lúc hắn ngồi xuống, hắn mới phát hiện mình quá bình tĩnh.

Lúc trước, mỗi khi nghĩ tới mình phải đối mặt với một ngày như vậy, hắn sẽ cảm thấy rất sợ hãi. Hắn vẫn tự nói với mình rằng, chắc lúc đó mình sẽ rất sợ.

Vì sống sốt, hắn đã vắt óc suy nghĩ nhiều năm, thậm chí có thể nói dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào. Hắn tránh né gần hai mươi năm, nói một cách khác hắn đã chờ đợi gần hai mươi năm rồi. Từ ngày đầu tiên tới thế giới này, dường như ngày này đã định trước sẽ xuất hiện trong sinh mạng của hắn. Từ ngày đầu tiên chạy trốn, Phương Giải liền biết mình sẽ phải đối mặt trực tiếp, chứ không thế vĩnh viễn chạy trốn được. Cho nên những năm gần đây hắn luôn dùng thái độ tích cực để đối mặt. Nếu đây đã là số mệnh, vậy thì hắn hy vọng mình có thể cảm nhận rõ ràng một chút.

Không phải là Phương Giải chưa từng nghĩ qua mình sẽ chết.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn tưởng rằng mình sẽ rất sợ chết.

Nhưng khi ngày đó tới, hóa ra sợ chết chỉ là phản xạ theo bản năng mà thôi. Ai cũng sợ chết, dù bất kỳ là ai. Thế giới của kiếp này hay kiếp trước cũng vậy, Phương Giải biết có rất nhiều anh hùng thấy chết mà không sờn, nhưng thực ra bọn họ không phải là không sợ chết, chỉ có điều bọn họ đã vượt qua được sự sợ hãi đó.

Phương Giải không xác định được mình có phải đã vượt qua được sự sợ hãi đó không, hay là do hắn đã chuẩn bị kỹ càng.

Khoanh chân ngồi chừng nửa canh giờ, Phương Giải khiến hô hấp của mình trở nên vững vàng. Hắn phải giữ trạng thái ở mức tốt nhất, sau đó hắn kiểm tra kỹ càng kinh mạch trong cơ thể. Lúc này sáu khí mạch trong cơ thể hắn đã đầy đủ, hơn nữa cũng không có dấu hiệu sinh ra một khí mạch mới. Cho nên Phương Giải bắt đầu hoài nghi lời của A Mạc Tát và Tang Táp Táp, nói rằng cơ thể của hắn có bảy mạch.

Thể chất của Tang Loạn trong truyền thuyết, là thất mạch Nguyên Thể. Trong cơ thể có bảy khí mạch, đều có năng lực riêng.

Một ngày trước, Tang Táp Táp gọi Phương Giải sang một bên rồi nói với hắn rất nhiều chuyện. Mà chuyện này chỉ có một mình nàng ấy biết, bởi vì nàng ấy không chỉ là hậu nhân của Tang Loạn, còn là hậu nhân của Khúc Hân Lang Dã. Khúc Hân Lang Dã là Thánh Nữ đời thứ nhất cũng là Thánh Nữ cuối cùng của tộc Hột, địa vị còn cao hơn cả Đại Vu Sư, thậm chí còn cao hơn cả Hột Vương. Bởi theo một ý nào đó, Thánh Nữ chính là linh hồn của tộc Hột.





Khắc tinh của Khúc Hân Lang Dã chính là Tang Loạn. Lúc nàng nhìn thấy hắn, nàng liền biết mình nhất định phải thua. Mà khi hắn nhìn thấy nàng, hắn cũng biết mình không thể thắng được.

Khúc Hân Lang Dã là thân thể tự nhiên trời sinh, nàng chính là tự nhiên, hòa vào tự nhiên. Tang Loạn là Thất Mạch Nguyên Thể, hai người kết hợp với nhau có thể gọi là sự kết hợp vĩ đại nhất của nhân loại. Có lẽ, cũng chỉ có bọn họ mới xứng đôi nhau.

Rất nhiều bí mật, chỉ có hậu nhân của Tang Loạn mới biết. Tuy rằng đứa con của Tang Loạn vừa mới sinh ra, bố mẹ của nó đã qua đời, nhưng lúc đó trong thành Ngộ Đạo còn có không ít cố nhân của Tang Loạn, hơn nữa đứa trẻ được sinh ra từ thân thể tự nhiên và Thất Mạch Nguyên Thể, sao có thể là một đứa trẻ bình thường được? Rất nhiều chuyện, căn bản không cần người khác nói cho biết. Những bí mật này truyền qua các thế hệ, cuối cùng tới lượt Tang Táp Táp.

Mà trước đó một ngày, nàng đã kể lại chi tiết về Thất Mạch Nguyên Thể cho Phương Giải.

Lúc Phương Giải biết được bí mật của Thất Mạch Nguyên Thể, hắn cực kỳ kinh ngạc. Nếu truyền thuyết đó là thật, vậy thì hắn có thể lý giải được vì sao Đại Luân Minh Vương và La Diệu cứ theo dõi hắn sát sao. Đó là sự hấp dẫn lớn nhất thế gian này, dù là ai cũng không kháng cự được.

Bí mật mà Tang Táp Táp nói cho hắn, cộng với cuốn bút ký mà Vạn lão gia tử đưa cho hắn, đã giúp cho hắn hiểu ra rất nhiều điều. Bức tranh trong cuốn bút ký kia hắn vốn không hiểu gì, tưởng rằng nó không liên quan tới mình. Nếu không phải Tang Táp Táp nói ra bí mật dó, vậy thì hắn vẫn không biết được lợi ích của bức tranh trong cuốn bút ký.

Nhưng hiện tại, hắn rốt cuộc hiểu được nguyên nhân vì sao Vạn lão gia tử đưa cho hắn cuốn bút ký đó.

Trên bức tranh trong cuốn bút ký, có rất nhiều đường lưu động. Lúc đầu Phương Giải tưởng rằng đó là bản đồ lưu động nội kình, hiện tại hiểu ra mới thấy suy nghĩ của mình sao mà buồn cười. Đó căn bản không phải là nội kình lưu động gì cả, mà là một điều khiến cho Phương Giải cực kỳ kích động.

Phương Giải rất may mắn, biết được bí mật này trước một hôm

Hắn cũng có chút bất hạnh, bởi vì mặc dù hắn là Thất Mạch Nguyên Thể, nhưng thân thể của hắn vẫn chưa thành thục. Cho nên cũng không khó giải thích, vì sao Đại Luân Minh Vương và La Diệu biết rõ thân thể của hắn như vậy nhưng vẫn kiên trì chịu đựng không cướp lấy. Chính vì nó còn chưa hoàn toàn thành thục.

Phương Giải nghĩ, lúc ở trên núi Chu Tước, Đại Luân Minh Vương gần như khống chế được hắn, vì sao phải nói đáng tiếc, vì sao có chút tiếc nuối. Bởi vì Đại Luân Minh Vương muốn là một thân thể có đủ bảy mạch, mà lúc đó Phương Giải mới có năm mạch rưỡi, khí mạch thứ sáu mới hình thành một nửa. Cho nên Đại Luân Minh Vương mới cảm thấy đáng tiếc, nhưng lúc đó Đại Luân Minh Vương đã không còn thời gian để chờ đợi thêm được nữa rồi.

Chẳng phải La Diệu cũng vậy đó sao?





Phương Giải mở mắt, đi ra từ trạng thái mông lung.

Bởi vì trong đầu hắn lóe lên một ý niệm.

Có thể giải thích được vì sao La Diệu vội vã đánh thành Trường An.

Nhất định là La Diệu đã nhận ra trong thành Trường An có thứ gì đó uy hiếp tới y, cho nên y mới nóng vội. Y không xác định được mình có thể thắng được người kia hay không, cho nên y càng không dám cướp lấy thân thể của Phương Giải trước. Nếu y không đoạt thân thể của Phương Giải đi khiêu chiến người kia, cho dù y thua y vẫn còn thân thể của Phương Giải để dùng. Còn nếu thay đổi thân thể của Phương Giải mới đi khiêu chiến, y thua, y liền không còn cơ hội nữa.

Nhưng La Diệu không ngờ rằng mình lại thất bại nhanh như vậy, thất bại một cách ê chề.

Cho nên y không chờ được.

Đại Luân Minh Vương không chờ được, bởi vì phía sau y có một Dương Kiên bất chấp đuổi theo. La Diệu không chờ được, bởi vì phía sau y đang có một kẻ vô danh đuổi theo. Từ một ý nào đó, La Diệu kiên nhẫn hơn Đại Luân Minh Vương. Bởi vì Phương Giải phát hiện, La Diệu muốn cướp thân thể của hắn bất kỳ lúc nào cũng được. Nhưng y lại nhịn xuống, cho dù lúc phải đối mặt vơi kẻ địch hùng mạnh nhất từ trước tới nay, y cũng vẫn nhịn được.

Nhưng chính vì thế, Phương Giải có thể tưởng tượng được lúc này La Diệu sốt ruột muốn cướp thân thể của hắn như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment