Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 728.2

Ngụy Tây Đình này có lối suy nghĩ thiên mã hành không.

Sau khi bãi chức Tôn Khai Đạo, lực lượng quan văn trong tay Phương Giải càng như trứng chọi đá. Lúc mới gây dựng sự nghiệp, võ tướng được nể trọng hơn. Trong Hắc Kỳ Quân càng như vậy, không khó để tìm ra một vị chiến tướng, nhưng muốn tìm ra một vị năng thần thì thật không dễ dàng. Độc Cô Văn Tú là người mới được Phương Giải đề bạt, đã có thể quản lý một phương, nhưng chỉ có một mình Độc Cô Văn Tú hiển nhiên là không đủ.

Sai lầm của Ngụy Tây Đình vốn không lớn. Phương Giải vốn định trách cứ vài câu, trừ đi bổng lộc nửa năm liền thôi, để y lưu lại huyện Thanh Sơn tiếp tục làm Huyện lệnh. Nhưng hiện tại Phương Giải hối hận rồi. Hắn đã đánh giá thấp người này. Phương Giải hiểu tính cách của Tôn Khai Đạo, lúc trước những văn lại dưới trướng của Tôn Khai Đạo cơ hồ không có người nào nổi bật trong Hắc Kỳ Quân, bởi vì Tôn Khai Đạo là người hay ghen tị.

Y không muốn người nào dưới trướng của mình nổi bật, y phải ngồi vững vị trí đệ nhất trong quan văn. Chỉ có điều sau khi Phương Giải nắm lại phần lớn quyền lực trong tay của Tôn Khai Đạo, hơn nữa lúc mới đoạt Bình Thương Đạo, cần rất nhiều quan văn tới địa phương để quản lý, cho nên những người từng là thuộc hạ cùa Tôn Khai Đạo mới được phái ra ngoài.

Phương Giải luôn chiêu nạp nhân tài, nhưng bởi vì phía sau hắn không có sự ủng hộ của thế gia đại hộ, phần lớn người có tài học cũng không muốn tới Tây Nam, nhân tài Tây Nam cũng không muốn đi theo Phương Giải. Bởi vì bọn họ đều không cảm thấy với cung cách làm việc của Phương Giải, hắn sẽ thành công. Phương Giải quá tàn độc, không tiếc đắc tội thế gia khắp thiên hạ. Đi theo một người như vậy, bọn họ sợ mình sẽ không có kết cục tốt.

Cho nên từ lúc Hắc Kỳ Quân xuôi nam tới nay, Phương Giải không chiêu nạp được nhân tài nào.

Phương Giải vốn tưởng rằng Trương Tú có thể đảm nhiệm được trọng trách, nhưng tầm nhìn của người này quá ngắn, cái nhìn đại cục cũng quá yếu. Chỉ có thể làm Huyện lệnh một phương hoặc là Quận Thủ.

Hiện tại Ngụy Tây Đình xuất hiện, Phương Giải làm sao có thể để một nhân tài như vậy lưu lại huyện Thanh Sơn làm Huyện lệnh?

Phương Giải ngồi xuống ghế, thưởng thức một ngụm trà sau đó hỏi:

- Theo như lời ngươi nói, phái nhiều gián điệp tới các đạo, thậm chí là Giang Nam, khiến cho dân chúng biết việc làm của ta. Nhưng chẳng phải là ép buộc những người đang quan sát ta lập tức đối nghịch với ta sao? Hiện tại những thế gia đại hộ ở ba đạo Tây Nam chịu áp lực của ta nên không dám gây rối. Nhưng một khi tin tức bắt đầu lan truyền ra ngoài, những người này sẽ chuẩn bị cá chết lưới rách với ta.

- Đại tướng quân!

Ngụy Tây Đình nói:

- Đại tướng quân sao phải e dè những thứ đó? Thuộc hạ vừa nói qua, con đường này sợ nhất là do dự. Nếu Đại tướng quân đã mở sát giới, vậy thì để ý gì tới chuyện giết thêm vài người? Thế gia ở ba đạo kia tất nhiên sẽ bị buộc tới phản kháng, nhưng cho dù không buộc bọn họ, chẳng lẽ bọn họ sẽ kính cẩn nghe theo lời ngài?

- Có câu rằng, làm việc gì cũng không thể làm quá tuyệt…

Ngụy Tây Đình lắc đầu:

- Nhưng chuyện này, chỉ có thể làm tuyệt. Tuyệt tới mức khiến dân chúng đều biết rằng, Đại tướng quân đứng về phía họ, sẽ không thỏa hiệp với thế gia. Chỉ có như vậy, mới tính là đi hết con đường thứ hai.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi gật đầu:

- Nếu ta giao chuyện này cho ngươi làm, ngươi sẽ làm tốt chứ?

- Thuộc hạ có thể!

Ngụy Tây Đình lập tức gật đầu:

- Thuộc hạ đã suy nghĩ kỹ càng, cũng đã một quy trình để thực hiện. Chỉ cần dựa theo quy trình này xử lý, rất nhanh có thể khiến dân chúng ba đạo bắt đầu chờ đợi Đại tướng quân tới giải cứu bọn họ. Hơn nữa…

Ngụy Tây Đình tiếp tục nói:

- Đại tướng quân muốn động binh với Nam Yến, đây chẳng phải là một sự thử nghiệm sao? Nếu dân chúng Nam Yến biết việc làm của Đại tướng quân, cũng sẽ không trợ giúp Mộ Dung Sỉ tử thủ.

- Nhưng cũng sẽ khiến cho quân đội Nam Yến tử chiến.

Phương Giải lắc đầu:

- Quân vụ và dân sự là hai chuyện khác nhau. Tài học của ngươi không ở quân vụ.

Trong mắt Ngụy Tây Đình hiện lên vẻ thất vọng, tựa hồ như không cam lòng với câu nói của Phương Giải. Người như y, làm sao không biết hiện tại địa vị quan trong nhất trong Hắc Kỳ Quân là gì. Làm quan văn, cho dù biểu hiện tốt thế nào cũng khó mà ngẩng đầu lên được. Nhưng một khi tiến vào quân đội, có thể trèo lên rất nhanh. Chẳng hạn như Độc Cô Văn Tú, người này giờ đã có địa vị không thể thiếu ở trong Hắc Kỳ Quân.

- Thất vọng phải không?

Phương Giải nhìn y, thản nhiên hỏi.

Ngụy Tây Đình hoảng sợ, vội vàng cúi người nói:

- Thuộc hạ không dám!

- Làm người không thể quá tham, ngươi đã khiến ta chú ý tới ngươi rồi.

Ngụy Tây Đình biến sắc, bả vai run lên.

- Thuộc hạ…thuộc hạ…mời Đại tướng quân trách phạt, là thuộc hạ làm càn.

Phương Giải cười nói

- Con người có lòng tham thì mới có trí tiến thủ. Nhưng không thể quá tham, quá tham sẽ làm việc ác. Chỉ cần làm việc theo đúng năng lực của mình, thì sẽ được hưởng thứ mà ngươi nên được. Ngươi có hiểu không?

Sắc mặt của Ngụy Tây Đình biến ảo không ngừng, không dám nhìn vào mắt của Phương Giải.

- Ngươi quy phục ta, nói nhiều như vậy, kỳ thực không phải là những điều ngươi nghĩ ra, mà là ngươi phỏng đoán suy nghĩ của ta.

Phương Giải bình thản nói:

- Đã không còn Tôn Khai Đạo chèn ép ngươi, ngươi tất nhiên muốn ngẩng đầu như Độc Cô Văn Tú. Bởi vì ngươi biết ngươi có tài học, nhất định có thể làm chuyện lớn. Nhưng ngươi bị điều tới huyện Thanh Sơn làm Huyện lệnh, nhất định ngươi không cam lòng. Một Huyện lệnh, cho dù có chiến tích tốt hơn nữa, thì tương lai cũng chỉ có thể bước từng bước một, mà nó cần thời gian bao lâu chứ? Ngươi không thể đợi được. Giờ đang là thời loạn thế, chờ đợi chỉ khiến thời gian trôi qua lãng phí. Có phải ngươi nghĩ như vậy không?

- Sau khi ngươi biết được ta muốn thi hành chính sách chia ruộng, ngươi khẳng định đã suy nghĩ rất lâu, ngươi phỏng đoán suy nghĩ của ta, rồi từ suy nghĩ của ta nghĩ ra được rất nhiều. Đúng vậy không?

Ngụy Tây Đình lập tức quỳ xuống.

- Ta thích người có trí tiến thủ, bởi vì bọn họ sẽ ra sức làm việc. Nhưng một người như vậy thường có khuyết điểm, là dễ lung lay. Hôm nay ngươi có thể đối với ta như vậy, ngày mai ngươi cũng có khả năng đối với người khác như vậy…

Phương Giải đứng lên đi tới gần vỗ vai của y, nói:

- Ngươi chia ruộng cho người Hột, lại cố ý không báo lên trên, chính vì ngươi muốn để cho Kiêu Kỵ Giáo chú ý, sau đó trình lên ta. Ngươi chuẩn bị lâu như vậy, có phải là muốn gặp ta rồi nói lên suy nghĩ của mình đúng không?

- Thuộc hạ đáng chết…

Ngụy Tây Đình không ngừng dập đầu, không phản bác được.

- Ngươi đã khiến ta động tâm.

Phương Giải đi tới cửa, cười nói:

- Về sau đi theo ta làm việc.
Bình Luận (0)
Comment