Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 733

Pháo thứ nhất đánh lệch, khiến râu quai nón không khỏi đỏ mặt. Y và người Rose còn lại vội vàng điều chỉnh lại pháo, sau đó bắn viên thứ hai. Viên này có lực xuyên thấu rất mạnh, bắn xuyên qua căn phòng, chạm vào vách tường phía sau mới nổ vang.

Thân binh và tùy tùng phía sau Phương Giải đều kêu lên, khuôn mặt trắng bệch. Mấy cô nàng của Phương Giải cũng sắc mặt ngưng trọng, vô thức nhìn về phía Phương Giải.

- Trần Hiếu Nho!

Phương Giải bỗng nhiên gọi một tiếng, Trần Hiếu Nho vội vàng chạy tới:

- Đại tướng quân có gì chỉ bảo?

- Phái người đắc lực đi đường sông mang hai loại đạn pháo này tới núi Chu Tước, giao cho xưởng hỏa khí. Mặt khác, bảo Kiêu Kỵ Giáo dùng tốc độ nhanh nhất đưa An Đức Lỗ tới đây.

- Tuân lệnh!

Trần Hiếu Nho thấy vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt của Phương Giải, không dám chậm trễ, lập tức phái người đi chấp hành.

- Ta hỏi ngươi, lần này các ngươi mang theo bao nhiêu khẩu pháo?

Phương Giải xoay người hỏi râu quai nón.

Râu quai nón đáp:

- Đại nhân tôn quý, lần này chúng tôi mang theo mười bốn ổ pháo, phần lớn đều đặt trong thành Đại Lý. Các thành khác mỗi thành đặt một ổ, mục đích chính là tiêu diệt chủ tướng của đối phương…

Y nhìn sắc mặt của Phương Giải, tiếp tục nói:

- Bởi vì Hoàng Đế Nam Yến nói, ở Trung Nguyên có rất nhiều người mạnh hơn cả pháp sư, bọn họ có thể dựa vào năng lực cá nhân để xoay chuyển cả một trận chiến. Quân địch không biết chúng ta có pháo, chúng ta tấn công bất ngờ có lẽ có thể giết chết chủ tướng của quân địch. Như vậy, chiến thắng sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Râu quai nón vốn không tin lời Hoàng Đế Nam Yến nói, nhưng tối hôm qua nhìn thấy Phương Giải cầm hỏa long trong tay, y không thể không tin.

- Có người nào của đế quốc Agoda tới không?

Phương Giải lại hỏi.

- Chắc không có…

Râu quai nón cũng không chắc chắn cho lắm:

- Đội ngũ của chúng tôi không tới từ một chỗ. Nhóm của chúng tôi là những thị vệ còn sống của Đại Công Rose. Sau khi Đại Công Rose bị ám sát, địa vị của chúng tôi không còn tôn quý như lúc trước. Tướng quân của đế quốc Agoda bảo chúng tôi mang pháo tới Trung Nguyên, còn phái những dong binh và tử tù tới, chứ không hoàn toàn là binh lính của công quốc Rose.

- Người của đế quốc Agoda khinh thường binh lính công quốc Rose, nói bọn họ là con vịt trên chiến trường, ngay cả lúc chạy trốn cũng xấu xí…

- Thấy thế nào?

Phương Giải quay đầu hỏi Trầm Khuynh Phiến.

Trầm Khuynh Phiến lắc đầu:

- Viên đạn pháo thứ nhất có uy lực quá lớn, sau khi nổ tung, phạm vi sát thương cũng rất lớn. Từ lúc đạn pháo bắn tới đến lúc nổ chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn. Đối với người tu hành không biết hỏa khí mà nói, nếu tránh né chậm hoặc là khinh thường ra tay ngăn cản…thì cho dù người tu hành Cửu Phẩm chỉ sợ cũng không ngăn được một viên đạn pháo này. Cái này khác hoàn toàn với nội kình. Trong nháy mắt nổ tung tạo ra sức mạnh rất khổng lồ.

Phương Giải ừ một tiếng, tâm tình trở nên trầm trọng.





Nếu không phải vì biết Phương Giải ở thành Định Viễn, thì thành chủ của thành Khánh Nguyên là Phó Chính Nam đã không sai người mang pháo tập kích đêm rồi. Sau khi Mộ Dung Sỉ có được những ổ pháo này, liền phân phát cho thành Khánh Nguyên và thành Phong Bình mỗi thành một ổ. Đây là hai tòa thành lớn quan trọng ở phía bắc Nam Yến, mà Mộ Dung Sỉ không biết Phương Giải sẽ đánh thành Khánh Nguyên hay thành Phong Bình trước, cho nên mới chia cho hai thành hai khẩu pháo.

Dựa theo phân phó của Mộ Dung Sỉ, hai ổ pháo này chỉ dùng ở thời điểm mấu chốt. Y tưởng Phương Giải không biết quân đội Nam Yến có thứ vũ khí mạnh mẽ như vậy, nên một khi đánh lén trên chiến trường, thì có thể tiêu diệt được chủ tướng. Không thể không nói, nếu Phương Giải không biết tin này, thì bố trí của Mộ Dung Sỉ sẽ tạo ra hiệu quả.

Phó Chính Nam là muốn dùng hỏa pháo để phá cửa thành rồi tấn công vào. Không ngờ tới mới vượt qua sông Kim Thủy, đã bị Phương Giải đánh cho tan tành.

Nhìn bề ngoài, uy lực của pháo không khác một kích đầy uy lực của người đại tu hành. Lúc Phương Giải mới tới thành Trường An, hắn thấy qua Hạc Lệ đạo nhân dùng nội kình tạo ra một hố sâu trên quan đạo cứng rắn. Bây giờ nhìn uy lực của đạn pháo, thấy nó còn có uy lực lớn hơn chút. Bởi vì pháo bắn ra sẽ có lực sát thương khá rộng. Lực xuyên thấu có thể không bằng nội kình, nhưng lực nổ thì không bằng đạn pháo.

Không thể nghi ngờ rằng công kích của người tu hành linh hoạt hơn. Nhưng chỉ cần là người tu hành, thì nhất định sẽ chịu sự ảnh hưởng của nguyên khí thiên địa, cho nên đối thủ có thể dự đoán được trước hướng tấn công. Nhưng pháo bắn ra sẽ không thay đổi nguyên khí thiên địa, hơn nữa còn tấn công xa hơn là người tu hành.

Trên đời này, chỉ có một mình Vạn Tinh Thần là có thể tung một kiếm cách sáu, bảy trăm dặm.

Trên đời này, cũng chỉ có một mình Đại Luân Minh Vương là có thể kim cương bất hoại.

Người tu hành bình thường, nếu đối mặt với đạn pháo, rất có khả năng chịu thiệt thòi. Phương Giải suy tính, tầm bắn của pháo do đế quốc Agoda chế tạo tuy không hơn xe ném đá là bao nhiêu, ước chừng hai dặm, uy lực không để khiến người tu hành Thông Minh Cảnh bị thương nặng. Nhưng toàn bộ Trung Nguyên, có bao nhiêu người tu hành đạt tới Thông Minh Cảnh?

- Huynh không cần quá lo lắng…

Hoàn Nhan Vân Thù không hiểu mấy chuyện tu hành cho lắm, nhưng nàng cũng có cái nhìn của mình:

- Tuy pháo có uy lực rất lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là vật chết, không có người thao tác thì nó không thể phát ra uy lực. So sánh mà nói, người tu hành linh hoạt hơn nhiều. Muốn tránh đi pháo cũng không khó, chẳng lẽ lại giơ tay ngăn cản.

Phương Giải lắc đầu:

- Tuy nói như vậy, nhưng đây mới chỉ là một ổ pháo. Nếu quả thực có một đế quốc hùng mạnh phái quân đội xâm lấn Trung Nguyên, thì quân đội Trung Nguyên rất khó chống cự chính diện. Cho dù là lúc Đại Tùy cường thịnh nhất, có chiến binh tinh nhuệ nhất, cũng phải chịu thiệt thòi. Đối mặt với quân đội hùng mạnh như vậy, người tu hành sẽ bị ép đi lên chiến trường…pháo là vật chết, tổn thất một ít thì địch quốc vẫn có thể chịu đựng. Nhưng người tu hành bị tổn thất…trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đào tạo thêm. Một người tu hành có thiên tư tốt, nếu muốn tiến vào Cửu Phẩm, không trải qua vài chục năm thì cũng khó mà thành công.

- Mà phần lớn người tu hành đều dừng lại ở Cửu Phẩm. Dù sao người tu hành có thiên phú kinh người cũng chỉ có số ít. Khuynh Phiến ngộ đạo tiến vào Cửu Phẩm, Tiểu Yêu rơi vào hiểm cảnh mà bộc phát rồi tiến vào Cửu Phẩm, nhưng người như các nàng, toàn bộ Trung Nguyên có mấy người?

- Một khi khai chiến, quân đội bình thường không phải là đối thủ, cũng chỉ có thể dựa vào người tu hành để chống trả. Tới lúc đó cho dù kẻ địch chịu tổn thất lớn, thì kẻ địch chỉ bị tổn thất về hỏa khí mà thôi, có thể chế tạo thêm. Còn người tu hành thì sao?

- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.

Mạt Ngưng Chi thực ra không để ý tới mấy chuyện này cho lắm:

- Ngươi không thấy mệt mỏi à? Chẳng qua là có mấy người nước ngoài tới, chưa hẳn sẽ xảy ra một hồi chiến tranh.

Phương Giải lắc đầu. Hắn biết trận chiến tranh đó sẽ không thể tránh khỏi.

- Nếu không có ý đồ, thì người của đế quốc Agoda đã không ám sát Đại Công Rose sau đó liên hệ trực tiếp với Hoàng Đế Sở Quốc. Chẳng qua Hoàng Đế Đông Sở cũng không tin tưởng những người này và uy lực của pháo cho lắm, nên mới phái những người này tới Nam Yến. Mục đích của y là muốn nhìn xem, rốt cuộc người nước ngoài có thể tạo ra tác dụng lớn gì.

- Nếu Mộ Dung Sỉ dùng thứ của người nước ngoài đánh bại ta, như vậy Hoàng Đế Đông Sở nhất định sẽ vô cùng vui sướng. kế tiếp, y sẽ mời quân đội của đế quốc Agoda tới liên thủ tấn công Đại Tùy…

Lông mày của Phương Giải càng ngày càng nhíu chặt, bởi vì hắn cảm thấy mình có khả năng rơi vào thời cận đại hỗn loạn như kiếp trước. Một thời đại đầy máu tanh, thậm chí còn thảm thiết hơn.





Giang Nam

Thư viện Thông Cổ

La Đồ đứng bên ngoài tòa tháp bị sụp, nhìn tay của mình, có chút xuất thần. Sắc mặt của y thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng nếu có người nào tới gần y, liền phát hiện trong mắt của y cực kỳ hưng phấn. Bên trong tháp, một lão già cụt tay nhìn y, không nhịn được gật đầu:

- Thiên phú của ngươi tốt hơn dự đoán của ta…chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, ngươi đã tiến bộ vượt bậc, lĩnh ngộ ba phần đao ý của lão phu.

- Sư phụ, trước khi luyện đao con đã có tu vị Cửu Phẩm, hiện tại cảnh giới của con có nâng cao không?

Y hỏi.

Lão già cụt tay nói:

- Vẫn là Cửu Phẩm.

La Đồ sửng sốt, hiển nhiên có chút không tin.

- Tuy nhiên, với tu vị hiện tại của ngươi, đã là vô địch trong Cửu Phẩm rồi. Nền tảng của ngươi vốn không tệ, hơn nữa lĩnh ngộ ba phần đao ý, tiến cảnh như bây giờ là hợp lý rồi. Từ Cửu Phẩm tiến vào Thông Minh Cảnh, không có cơ duyên thì rất khó. Bằng không vì sao phần lớn người tu hành trên đời này đều dừng lại ở dưới Cửu Phẩm?

- Cần cơ duyên gì?

La Đồ hỏi.

- Kế tiếp ngươi cần sự tích lũy. Đến khi nội kình của ngươi trở nên vô biên vô tận, thì nói không chừng cơ duyên đó mới tới. Hoặc là ngươi tìm được biện pháp khiến nội kình của mình tăng lên gấp đôi. Bằng không muốn tiến vào Thông Minh Cảnh, là bất khả thi.

- Tăng gấp đôi nội kình là có thể tiến vào Thông Minh Cảnh?

La Đồ thì thào một câu, sau đó bỗng nhiên mỉm cười.

Nụ cười rất quỷ dị!
Bình Luận (0)
Comment