Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 761.2

Ngu Khiếu quay đầu nhìn thoáng qua tường thành bên kia. Y có thể mơ hồ nhìn thấy Chu Xanh Thiên mang theo các tướng lĩnh đang quan sát mình. Kế sách dụ Phương Giải ra giết là do y nghĩ ra, y đã phái người thông báo với Chu Xanh Thiên. Còn về việc sử dụng pháo, Chu Xanh Thiên cũng không hiểu nhiều lắm. Mấy người Rose khoác lác rằng pháo có uy lực rất lớn, không gì sánh kịp, ngay cả Chu Xanh Thiên đều tin tưởng pháo có thể tiêu diệt được Phương Giải.

- Vậy ta liền tự tay giết ngươi!

Ngu Khiếu có thể cảm nhận được ánh mắt chế giễu của những người trên tường thành kia, lửa giận lập tức bốc lên trong lòng y. Y rút mạnh hoành đao ở hông, cách hơn mười mét chém một đao về phía Phương Giải. Đao khí thẳng tắp xông tới, Phương Giải nghiêng người né tránh, đạo khí lưu lại một rãnh thật sâu trên mặt đất.

Tu vị của Ngu Khiếu có nguồn gốc từ phụ thân của y là Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Ngu Mãn Lâu. Đao pháp này có có một khí thế dũng mãnh của chiến trường. Mỗi một đao chém xuống đều rất khoáng đạt, mỗi một đao đều có uy thế long trọng. Đao ý của y khác với Mạt Ngưng Chi. Đao ý của Mạt Ngưng Chi là ở một chữ ‘Quỷ’, khó lòng phòng bị. Về sau khi nàng có đao trong tay, đao pháp liền trở nên đơn giản tới cực điểm. Chỉ một đao mà thôi, nhưng lại có ít người đỡ được.

Đao pháp của Ngu Khiếu, liên miên bất tận.

Nội kình của y cực kỳ hùng hậu, bằng không đã không duy trì được đao ý khoáng đạt như vậy.

Phương Giải tùy ý vung tay, giống như là đuổi muỗi. Ánh sáng màu vàng trong lòng bàn tay của hắn cực kỳ chói mắt, đập nát từng đao khí một. Đao thế như trường giang đại hải, nhưng lại không làm gì được một cánh tay của Phương Giải.

- Không có khả năng!

Ngu Khiếu rống lên một tiếng, đao khí càng mạnh lên!

Theo tiếng rống giận của y, một pho tướng chiến thần thời viễn cổ xuất hiện ở phía sau y. Đó là một nam tử to lớn, mặc chiến giáp cổ xưa, tay cầm một trường đao có vết máu loang lổ. Hư ảnh này rất lớn, cao tới vài mét. Thoạt nhìn giống như một pho tượng thần mà Ngu Khiếu mời tới.

Đây là đao ý bổn mạng của Ngu Khiếu.

Đao của chiến thần viễn cổ rất lớn, đao khí lăng lệ tung hoành. Mà Phương Giải thật giống như một chiếc thuyền nhỏ nghịch lưu trong cơn cuồng phong bão tố, nhưng không hề lùi nửa bước. Ánh sáng màu vàng trong tay hắn càng ngày càng sáng, đao khí như gió xoáy xuất hiện. Cảnh tượng bây giờ nhìn giống như đao khí của chiến thần viễn cổ tạo thành một cơn lốc xoáy, mà Phương Giải thì bị vây ở trung tâm.

- Hảo đao pháp, hảo đao ý.

Phương Giải không nhịn được khen một câu. Hắn vẫy tay ra đằng sau, Trực Lộ đao đặt ở bên cạnh bàn lập tức bay tới.

- Đao pháp của ngươi đã được thân truyền của Ngu Mãn Lâu. Ông ta là Đại tướng quân từng trải qua vô số lần chinh chiến, có thể tạo ra một đao pháp như vậy cũng là hợp tình hợp lý…tuy nhiên, ngươi chưa từng trải qua chiến trường chém giết, chưa từng chứng kiến núi đao biển máu, cho nên dù ngươi có kế thừa được đao pháp của Ngu Mãn Lâu, thì lại không kế thừa được ý cảnh của đao pháp.

Phương Giải vung Trực Lộ đao lên, cơn lốc bao quanh người hắn lập tức tiêu tán.

- Nếu như đối diện ta là Ngu Mãn Lâu, thì chỉ sợ ta khó có phần thắng.

Đao thế của Phương Giải bỗng nhiên nghiêm túc:

- Nhưng ngươi thì không được! Ngươi không có khí phách mặc kệ đối thủ là ai kia!

Hắn dùng Trực Lộ đao bổ một đao về phía trước, phá vỡ đao khí của Ngu Khiếu. Sau đó Phương Giải lao nhanh tới, từng đao từng đao chém xuống, thoạt nhìn không khác đao pháp lúc trước của Ngu Mãn Lâu là bao nhiêu! Nhưng khiến người ta rung động chính là, đao thế của hắn hiển nhiên còn cường đại hơn cả đao thế của Ngu Khiếu.

Lúc đầu Ngu Khiếu còn có thể hóa giải từng đao một, nhưng sau một phút, y bị Phương Giải bức lui liên tiếp về phía sau. Lúc đầu đao khí của y có thể chém xa mười mét, dần dần, đao khí của y chỉ có thể miễn cưỡng ngăn được đao khí của Phương Giải cách hai mét. Không có bất ngờ gì xảy ra, Phương Giải lại đi thêm ba bước, đao thế của y sẽ bị áp chế hoàn toàn.

- Không có khả năng!

Y vung mạnh hai tay lên, chiến thần viễn cổ phía sau y cũng lập tức giơ hai tay lên. Thanh đao trong tay y chỉ lên trời, thanh đao trong tay hư ảnh cũng chỉ lên trời.

- Một đao này, đầu ngươi sẽ rơi xuống đất!

Một đao của Ngu Khiếu, thiên băng địa liệt.

Lúc trước Ngu Mãn Lâu dạy y đao pháp, từng nói một đao này có tên là ‘Đầu Người Rơi’.

Nhưng trong nháy mắt, Ngu Khiếu trợn tròn mắt. Bởi vì y nhìn thấy, Phương Giải cũng giơ hai tay lên, trường đao chém thẳng về hướng y. Hai đao khí giống như hai con rồng đụng mạnh vào nhau. Nhưng đao khí có màu vàng kia hiển nhiên sắc bén hơn, sau khi phá tan đao khí của Ngu Khiếu, liền phá luôn hư ảnh ở đằng sau Ngu Khiếu.

Rống!

Chiến thần viễn cổ phát ra một tiếng kêu không cam lòng, cái đầu cực lớn kia rơi xuống đất. Theo sau đó nguyên khí thiên địa dao động mãnh liệt, hư ảnh kia bị cuồng phong thổi tan.

Đầu người rơi.

Ngu Khiếu quỳ xuống đất, không dám động đậy. Trên trán, một giọt máu chậm rãi chảy xuống. Y run rẩy ngẩng đầu lên, một thanh trường đao đặt ở đỉnh đầu của y, có thể chém xuống bất kỳ lúc nào.

Trong đội ngũ Hắc Kỳ Quân

Ngô Nhất Đạo nhìn một đao kia của Phương Giải, trong mắt hiện lên một tia khác thường, âm thầm nói:”Phương Giải, ngươi nói ngươi muốn dùng việc giết chóc không ngừng để nuôi dưỡng sát khí cho quân đội của ngươi. Kỳ thực…ngươi cũng đang nuôi dưỡng sát khí trong lòng mình phải không?”





Thanh đao đặt ở đỉnh đầu của Ngu Khiếu một lúc, sau đó trở lại phía sau Phương Giải. Ngu Khiếu dùng một tư thế khuất nhục quỳ xuống, không dám ngẩng đầu. Phương Giải hướng lưng về ánh mặt trời, y sợ ngẩng đầu sẽ bị thứ gì đó làm cho đau đớn hai mắt.

- Ngươi giết ta đi!

Y nói.

Chính y cũng không nhận thấy, ở cổ họng có mùi máu tanh không ngừng bốc lên.

Ầm một tiếng, trên tường thành toát ra khói. Theo sau đó là một viên đạn pháo bay thẳng tắp tới. Lần này ngắm khá chuẩn, nếu không Phương Giải phát hiện nhanh, tung một cước đá văng Ngu Khiếu, thì đạn pháo đã nổ tung sau cái mông của Ngu Khiếu rồi. Vài người nước ngoài tưởng rằng thành công liền vỗ tay hoan hô. Đợi khói lửa tán đi, bọn họ mới phát hiện kẻ địch vẫn đứng thẳng tắp, chỉ là cách chỗ cũ hơn 10m mà thôi.

- Người kia…là người sao?

Một người Rose run rẩy chỉ tay về phía Phương Giải. Bất kể như thế nào y cũng không thể tin được kẻ thù vẫn chưa chết. Y tận mắt nhìn thấy đạn pháo nổ tung ở gần hai người đó. Dựa theo lẽ thường hai người đó phải nổ thành mảnh nhỏ rồi mới đúng! Nhưng cái tên mặc áo bào màu đen kia vẫn sống sót, sống rất tốt.

- Chắc…không phải là người rồi!

Người Rose lẩm bẩm nói.

Phương Giải cúi đầu nhìn Ngu Khiếu.

- Ngươi muốn làm nhục ta?

Ngu Khiếu hỏi.

Phương Giải nhìn vào mắt của y:

- Ngươi muốn đánh lén ta?

Ngu Khiếu không đáp, khuôn mặt càng thêm suy sụp.

Phương Giải giơ tay nắm lấy mạch môn của Ngu Khiếu, mang y tới tường thành bên kia. Quân coi giữ trên tường thành như lâm vào đại địch, tất cả đều giương cung nhằm chuẩn bị bắn bất kỳ lúc nào. Mà Phương Giải giống như không nhìn thấy bọn họ, tiêu sái đi tới gần tường thành rồi dừng lại. Một cung tiễn thủ có lẽ do chịu áp lực quá lớn, liền thả dây cung ra. Hành động này giống như là mở nắp chai, nước trong chai lập tức chảy ồ ạt ra ngoài.

Một người bắn tên, rất nhiều người vô thức thả dây cung ra.

Hơn trăm mũi tên bắn về hướng Phương Giải. Nhưng có lẽ là do khẩn trương, cho nên mũi tên bắn không chính xác lắm. Chỉ có sáu, bảy mũi tên bắn trúng đích. Nhưng bị Phương Giải dùng Trực Lộ đao đánh bật.

Ngu Khiếu bị mang theo, sắc mặt xám như tro, giống như bị hút hết toàn bộ sức sống.

- Ngươi giết ta đi!

Đây là lần thứ hai y nói lời này.
Bình Luận (0)
Comment