Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 770.1

Sáng sớm thức dậy, Dương Thấm Nhan không nhịn được duỗi người một cái, cả người đều thoải mái. Đây là giấc ngủ ngon nhất từ khi xuôi nam tới nay. Tuy căn phòng này không bằng được tẩm cung của nàng ở Trường An, nhưng dù sao vẫn tốt hơn ngủ trên xe ngựa nhiều. Hơn nữa, tới nơi này, ngay cả nàng cũng kinh ngạc vì sao mình lại có một cảm giác an toàn và kiên định.

Dùng nước nóng tắm rửa, thay đổi áo ngủ, thời tiết cũng tốt nên ngủ khá say. Tuy nhiên, dọc theo đường đi đã tạo thành thói quen dậy sớm. Lúc trời mới tờ mờ sáng nàng đã dậy rửa mặt rồi, khiến cho những nha hoàn đợi ở bên ngoài chuẩn bị hầu hạ nàng phải kinh hãi. Những nha hoàn này tới từ những thế gia đại hộ mà Phương Giải xác định diệt môn. Tuy trên danh sách diệt môn không có tên của các nàng, nhưng các nàng vẫn thấp thỏm lo âu.

Các nàng nghe nói người mà mình đang hầu hạ chính là Công chúa của Đại Tùy, cho nên các nàng đâu dám không cẩn thận! Nhưng các nàng lại phát hiện, vị điện hạ này căn bản không cần người khác hầu hạ.

Đẩy cửa sổ ra, Dương Thấm Nhan nhận lấy trà thơm mà nha hoàn đưa tới rồi mỉm cười đầy thiện ý. Ở trên đường đi nàng đã học được rất nhiều điều, bao gồm nụ cười đầy thiện ý này.

Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thăm thẳm, khiến cho lòng người thoải mái. Những chú chim không biết tên nhảy nhót trên cành cây, thỉnh thoảng hót lên vài tiếng dễ nghe. Có thể nhìn thấy khói trắng bốc lên ở gần đó, đấy là nơi hạ nhân đang bận rộn nấu cơm.

Mơ hồ có tiếng kèn truyền đến, Dương Thấm Nhan hơi nhíu mày.

- Đi hỏi xem, có phải đại quân đang được điều động?

Nàng phân phó một tiếng, tiểu nha hoàn Mẫn Nhi tuổi chừng 14, 15 tuổi kéo váy chạy ra ngoài. Sau khi hỏi thăm hộ vệ đang trực, nàng chạy về bẩm báo:

- Điện hạ, là Trấn Quốc Công muốn tới Bái thành. Binh mã đang tập kết, tí nữa sẽ ra khỏi thành.

- Ta muốn ra ngoài.

Dương Thấm Nhan buông chén trà trong tay xuống, chọn một bộ quần áo giản dị để thay, tùy ý buộc tóc ra đằng sau. Nghĩ một lát, lại trở về cầm thanh trường đao treo trên vách tường. Đao này là hoành đao, khá là nặng, nhưng dù nàng được chiều chuộng nhưng nàng không hề yếu. Lúc ở trong cung, nàng cũng học một ít võ nghệ tu hành.

Mấy tiểu nha hoàn chạy ở đằng sau, một đám thiếu nữ xách váy chạy theo, nhìn khá là đáng yêu.

Vừa đi ra thì gặp một đội binh mã đi qua. Hắc Kỳ Quân có sĩ khí cao ngất bước chính tề đi về phía trước, khí thế trang nghiêm.

Dương Thấm Nhan đứng ở trước cửa chờ, nhìn thấy chiến kỳ lớn tới gần vội vàng đi lên nghênh đón.

Trần Hiếu Nho đánh xe nhìn thấy Công chúa chạy tới liền xuống xe, vén rèm lên nói vài câu. Phương Giải lập tức đi ra xe ngựa. Hắn là một người khác thường. Tướng lĩnh bình thường khi xuất chinh đâu có ngồi xe ngựa, mà toàn là cưỡi ngựa, nhưng hắn lại cực kỳ lười.

Bạch sư Hỗn Độn ló đầu ra nhìn, khiến cho Dương Thấm Nhan hoảng sợ.

- Bái kiến điện hạ.

Sau khi xuống xe, Phương Giải cúi người thi lễ.

- Trấn Quốc Công không cần đa lễ.

Dương Thấm Nhan chỉnh lại sợi tóc hơi rối, nói:

- Trấn Quốc Công muốn tới Bái thành?

- Vâng!

- Mang ta đi cùng.

Nàng kiên định nói.

Phương Giải hơi kinh ngạc, nhìn nhìn sắc mặt của Dương Thấm Nhan, lập tức gật đầu. Hắn quay lại lệnh cho Trần Hiếu Nho:

- Phái người chọn một bộ áo giáp thích hợp cho điện hạ. Đồng thời lệnh cho nhà xưởng, nhanh chóng chế tạo một bộ áo giáp. Có lẽ về sau điện hạ sẽ thường xuyên sử dụng tới.

- Cảm ơn!

Dương Thấm Nhan nói.

- Mời điện hạ.

Phương Giải bảo bạch sư đi xuống dưới, sau đó mời Dương Thấm Nhan lên xe ngựa. Dương Thấm Nhan do dự một lát, nói:

- Ta muốn cưỡi ngựa.

Phương Giải không cự tuyệt, sai người dắt chiến mã tới.

- Đao này quá dài, không thích hợp với điện hạ.

Phương Giải lệnh cho Trần Hiếu Nho:

- Mang thanh Thất Tinh đao thu được từ phủ thành chủ thành Khánh Nguyên tới đây, cho điện hạ sử dụng

Thanh Thất Tinh đao này là tìm được từ phủ của Phó Chính Nam. Tính cả chuôi đao, đao dài chưa tới nửa mét, không biết dùng cái gì chế tạo, cực kỳ cứng rắn và sắc bén. Trên chuôi đao được khảm bảy viên bảo thạch, cho nên mới được gọi là Thất Tinh đao. Đao này là thứ yêu thích của Phó Chính Nam, có thể chém sắt như bùn. Nếu ở thời thái bình mà lấy ra bán, giá trị chắc liên thành.

Sau khi phân phó xong, Phương Giải không nói gì nữa, cưỡi bạch sư đi cạnh xe ngựa. Lúc ra khỏi thành, Dương Thấm Nhan nghe thấy tiếng hoan hô. Nàng vén rèm lên nhìn ra ngoài, thấy không ít dân chúng tụ ở cửa thành phất tay với Phương Giải. Nàng kinh ngạc, vì sao những dân chúng này lại đón chào kẻ thù như vậy?

Thật vô lý

Phương Giải vừa mới công phá tòa thành lớn này, dựa theo đạo lý, dân chúng nên hận hắn mới đúng. Cho dù không hận thì cũng phải sợ. Nhưng thoạt nhìn, sự rạng rỡ trên khuôn mặt các dân chúng không phải là giả vờ, hơn nữa phía sau cũng không có ai ép buộc bọn họ làm vậy. Mà Phương Giải, không giống như một người thích mấy thứ giả tạo.

Dương Thấm Nhan vô thức nhìn về phía Phương Giải, phát hiện hắn đang hướng dân chúng vẫy tay, cười rất rạng rỡ.





Giang Nam

Thành Hiền La

Thư viện Thông Cổ

Lịch Thanh Phong đi vào phòng, nhìn lướt qua những người trong phòng, lắc đầu nói:

- Càng ngày càng ít người ngồi ở căn phòng này rồi…Ta nhớ lúc Đổng Khanh Phục còn ngồi ở ghế chính, trong phòng luôn rất náo nhiệt. Vạn Tinh Thần mang theo một thanh kiếm tới đây, người trong phòng liền thay đổi lứa khác. Nếu không phải Gia đoán được sớm, chỉ sợ hôm nay trong căn phòng này còn ít hơn nữa.

Lúc nhắc tới Gia, ngữ khí của ông ta rất tôn kính.

- Gia là ai?

Một nam tử trẻ tuổi hỏi. So với sáu bảy lão già tóc trắng xóa trong căn phòng này, y quả thực trẻ tuổi. Bất kể là về tuổi tác hay là phong độ, y đều không hợp với những người ngồi trong phòng. Y ngồi ở vị trí gần với cái bàn nhất, cũng là người duy nhất không đứng lên khi Lịch Thanh Phong tiến vào. Mà trên thực tế, y nên ngồi ở vị trí cuối cùng bên kia mới đúng.

- Bàng Huy?

Lịch Thanh Phong hỏi một câu.

- Là ta!

Nam tử trẻ tuổi gật đầu, thần sắc kiêu căng. Những người ngồi trong phòng này đều mặc áo vải, giày vải, duy nhất chỉ có y là mặc một bộ áo gấm màu xanh da trời, bên hông đeo đai ngọc, giá trị xa xỉ.

- Khó trách ngươi không biết gì cả. Lão gia tử của Bàng gia chưa kịp ra ngoài đã bị Vạn Tinh Thần một kiếm chém chết. Ngay cả thanh Thất Bảo phiến kia cũng chưa kịp mở ra. Nhị thúc Bàng Vân Hạc của ngươi vốn có tư cách ngồi ở chỗ này, nhưng ông ta cũng bị Vạn Tinh Thần giết, thậm chí không cần dùng kiếm. Nghe nói Vạn Tinh Thần chỉ nhìn ông ta một cái, trên trán của ông ta lập tức có nhiều hơn một lỗ máu. Mà hai mươi vạn binh mã bọn ta giao cho Bàng Bá, kết quả bị La Diệu hù chết ở Giang Bắc Đạo.

Lịch Thanh Phong vừa nói vừa đi về hướng chủ tọa, dường như không để ý tới vẻ mặt âm trầm của Bàng Huy.

- Cho dù Bàng gia thiếu người, thì cũng không ai có thể lay động được địa vị của Bàng gia!

Bàng Huy lạnh lùng nói:

- Không phải do lão gia tử không còn nên các ngươi liền xem thường Bàng gia ta đấy chứ? Bàng gia có căn cơ mấy trăm năm ở Bàng gia, ta khuyên các ngươi chớ xem thường là tốt nhất!
Bình Luận (0)
Comment